Vợ ốm và con đau, chồng vẫn bỏ mặc
Dù vợ ốm, con đau thì chồng vẫn mặc kệ để chạy theo tiếng gọi của bạn bè, cờ bạc Tôi năm nay 29 tuổi, còn chồng tôi kém tôi một tuổi và chúng tôi đã có với nhau một cậu con trai 3 tuổi. Hiện tại hai vợ chồng tôi đang sống chung với bố mẹ chồng ở một thành phố. Công việc của hai vợ chồng tôi cũng khá ổn định nhưng thu nhập thì không được cao.
Khi tôi chuyển về sống chung với gia đình nhà chồng thì được mẹ chồng bàn giao lại tất cả mọi việc trong gia đình, từ đó tôi phải lo toàn bộ chi tiêu trong nhà. Mỗi tháng mẹ chồng cũng có đóng góp thêm, cộng toàn bộ lương của hai vợ chồng thì cũng đủ chi tiêu với điều kiện là không có đám xá và mua sắm gì.
Chồng tôi rất ham chơi, nào là đánh lô đề, nào là cá độ bóng đá, nào là rượu chè…. Anh đã thua và mất rất nhiều tiền nhưng không chỉ có một lần. Sau mấy lần thua cá độ, anh lại đẩy gia đình nhỏ của mình vào cảnh nợ nần chồng chất, còn bố mẹ anh thì cũng dồn hết tiền tiết kiệm cho anh trả nợ nhưng vẫn chưa hết.
Cũng vì anh chơi mất nhiều tiền nên tôi đã phải xin tiền bố mẹ đẻ để kinh doanh thêm trên mặt bằng của nhà chồng (nhà chồng tôi ở mặt đường) để có thêm thu nhập. Mở thêm cửa hàng có nghĩa là tôi thêm phần vất vả vì phải tranh thủ ngày nghỉ để đi lấy hàng về cho mẹ chồng bán hộ.
Điều làm tôi buồn lòng nhất là chồng tôi quá mải chơi. Từ khi tôi có bầu cho đến khi sinh con, tuyệt nhiên anh không hề nhắn tin hỏi thăm xem hai mẹ con thế nào (thời gian có bầu, do chưa chuyển được công tác nên tôi về sống với bố mẹ, đến khi con trai được gần một tuổi thì tôi mới về sống chung với gia đình chồng). Tôi cũng góp ý với chồng rất nhiều nhưng anh không thay đổi và còn nói rằng “ở xa như thế thì quan tâm được cái gì?”. Đến lúc đẻ thì tôi quyết định về nhà chồng đẻ vì nhà chồng rất gần bệnh viện nên tiện cho mọi người chăm sóc.
Tôi nghỉ đẻ trước nửa tháng để về nhà chờ sinh. Trong thời gian đó, anh vẫn đi chơi suốt, đến cả sinh nhật tôi, anh vẫn đi nhậu và cả ngày không hề nhắn tin chúc mừng tôi lấy một câu.
Video đang HOT
Tôi có nên tiếp tục với cuộc hôn nhân không hạnh phúc này? (Ảnh minh họa)
Khi tôi sinh con và ở nhà chồng được hai tháng thì thời gian đó, anh vẫn đi chơi suốt. Nhiều hôm con quấy khóc đến 2 giờ sáng vẫn chỉ có một mình tôi bế con đến khi con ngủ (chồng tôi ngủ ở phòng đối diện nhưng không hề sang hỏi han hay đỡ đần gì cho vợ).
Sau này, khi tôi chuyển về ở hẳn cùng chồng thì anh vẫn đi chơi như vậy. Anh thường xuyên không ăn tối ở nhà và đi chơi đến khuya hoặc sáng sớm hôm sau mới về. Tôi nói với anh rất nhiều và làm mọi việc để kéo anh về với gia đình nhưng vô ích…
Bảo chồng mãi không nghe nên tôi nhờ bố mẹ chồng can thiệp hộ nhưng mẹ chồng thì không nói gì vì bà lúc nào cũng chiều con và nghĩ, “cứ để cho nó đi chơi vì cấm cũng không được”. Bố chồng tôi thì chỉ nói cho có, “chuyện của vợ chồng mày chúng mày tự giải quyết”. Mặc dù bố chồng cũng rất bức xúc vì anh chơi bời phá phách và sống vô trách nhiệm nhưng ông lại không muốn nói gì, vì thế nên tất cả bực dọc, ông đều đổ lên đầu tôi.
Cho đến khi tôi mở cửa hàng và phải đi lấy hàng vất vả thì anh mới thay đổi được chút ít, thỉnh thoảng anh lại lau nhà hay thu gấp quần áo hộ vợ.
Những ngày đi lấy hàng, tôi rất mệt vì phải đi xa và buổi trưa thì chỉ ăn linh tinh cho qua bữa. Tôi cũng nói với chồng để anh hiểu và nấu cho tôi một bữa cơm tối ngon lành nhưng chưa bao giờ tôi được ăn bữa tối như vậy (Vì anh còn đang phải đi đá bóng hay phải đi nhậu với bạn).
Có lần tôi đi lấy hàng đến 7h tối mới về, đến nhà thì thấy con khóc trên tay bà nội. Nó bị sốt mà chưa được ăn hay uống thuốc gì, còn chồng thì đi nhậu chưa về. Nhìn con như vậy, tôi không cầm nổi nước mắt và nghĩ, tại sao anh ác đến thế? Đến con của anh, anh còn chẳng thương thì liệu anh ta có thương mình không?
Nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu mình có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa không? Và đã có lần tôi hỏi anh “Anh còn yêu em không? Nếu không yêu thì anh cứ nói thẳng với em” nhưng anh không trả lời được và cũng hỏi lại tôi như vậy. Tôi nói với anh rằng, “Em còn yêu anh nhiều và em cũng đã chứng minh cho anh thấy điều đó trong suốt thời gian qua”.
Gần đây nhất tôi có đọc bài viết “Yêu là cưới…. cưới là hết” trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống, tôi đã ngộ ra được nhiều điều và cố gắng thay đổi. Tôi cũng đã chép lại cho chồng đọc để mong anh sẽ thay đổi và giữ được hạnh phúc gia đình, để con của chúng tôi còn có cha, có mẹ. Thế nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, hễ bạn gọi là anh lại đi, không cần để ý xem hai mẹ con thế nào, nhà cửa ra sao…
Tôi cảm thấy buồn và chán nản quá. Thực sự bây giờ tôi không biết nên làm gì với cuộc hôn nhân này nữa? Các bạn ạ! Theo các bạn thì tôi có nên tiếp tục với cuộc hôn nhân này không khi hai vợ chồng chúng tôi không có tiếng nói chung trong gia đình?
Tôi mong các bạn hãy cho tôi những lời khuyên, lời góp ý chân thành!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Con gái ơi, ba xin lỗi!
Hôm qua, thấy con khóc, không ăn cơm, ba rất giận. Ba nghĩ con cái bây giờ thiệt hết biết. Ba mẹ nói động chút xíu đã làm mình, làm mẩy, như vậy thì làm sao mà dạy dỗ?
Cổ nhân đã dạy "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Con chơi với đám đó, không hư mới lạ! Thế nhưng, con lại bảo: "Sao ba không nghĩ con là đèn, muốn gần gũi để cảm hóa các bạn ấy? Các bạn đã bất hạnh, không có gia đình, mẹ cha; không ai thèm chơi. Con muốn an ủi, động viên các bạn vượt lên nghịch cảnh. Có phải con bắt chước học thói lêu lông của các bạn ấy đâu mà ba lại mắng con giữa mặt bạn bè như vậy?"- con vừa nói vừa khóc tức tưởi.
Lúc đó ba chỉ giận là con dám cãi lời, dám trả treo với ba chứ không nghĩ sâu xa những điều con nói. Mãi đến khi mẹ thủ thỉ: "Anh như vậy là sai rồi. Có gì thì về nhà nói với con, sao lại la mắng um sùm ngoài đường như vậy? Hơn nữa, bé Mai cũng ý thức được chuyện nó làm là muốn giúp đỡ, lôi kéo bạn bè đừng nghe theo bọn xấu... Chính cô bí thư Đoàn phường đã nói cho em biết. Người ta khen con mình hết lời, trong lúc đó anh lại la mắng nó".
Những lời mẹ nói khiến ba bừng tỉnh. Ba đúng là hồ đồ. Lẽ ra ba phải hiểu con, tin con và biết chuyện con làm, có đâu lại hời hợt, thậm chí thô lỗ với con và các bạn như vậy. Ôi, ba thấy thật xấu hổ! Ngày mai, ba sẽ đưa con tới nơi sinh hoạt với các bạn. Ba sẽ xin lỗi các bạn con về những lời nói nóng nảy của mình hôm trước.
Còn bây giờ, con gái ơi, ba xin lỗi con. Hãy xuống ăn cơm với ba mẹ và anh hai. Ba hứa từ nay về sau, làm gì, nói gì cũng sẽ suy xét thật cẩn thận...
Theo VNE
Kiểm đếm lại tình yêu "Anh có hối hận vì đã yêu em không?"- em nhìn sâu vào mắt anh. "Không có" - anh nói rất thật lòng. "Thế anh có biết tại sao mình chia tay?" - em lại hỏi. "Vì em không còn yêu anh nữa" - anh lại siết chặt tay em. Rất lâu rồi, mình mới có một bữa nói chuyện cởi mở như...