Vợ ơi, về đi!
Khải tưng tửng mừng thầm khi vợ thông báo sẽ đi công tác một tuần. Thế là anh sắp có thể “tự do” vì thoát khỏi được cô vợ mà anh luôn cho là “loa phát thanh”.
Khải cứ luôn thắc với vợ rằng: “ Sao một người sắp hoàn hảo như em không nói ít đi một chút thì có phải sẽ trở thành hoàn hảo không?”. Mỗi lúc như thế Ly chỉ cười khúc khích: “Chẳng có gì là hoàn hảo cả anh ạ”.
Hôm nay nghe vợ thông báo đi công tác một tuần, mà nghe đâu ở miền núi, tận cái nơi mà sóng điện thoại chập chờn Khải vui ra mặt. Trong khi Ly vừa xếp đủ thứ đồ ăn vào tủ lạnh vừa luôn miệng nhắc nhở cách nấu nướng, bảo quản, thì Khải ngồi vạch ra kế hoạch cho một tuần không vợ. Khải ậm ừ cho qua mọi lời nhắc nhở với một điệp khúc quen thuộc: “Được rồi, anh biết rồi mà”. Sướng hơn nữa là Ly sẽ gửi con sang nhà bà ngoại trông hộ. Thê là Khải reo thâm sung sướng: “Ôi, tự do muôn năm!”.
Thế là chờ đợi mãi cũng đến ngày vợ đi. Sáng! Khải mở mắt ra đồng hồ đã nhích lên con số 8. Khải vùng căng bât dây. Mọi hôm cứ 6h30 phút, là Ly đã gọi liên hôi bên tai: “Anh ơi dậy đi, muộn rồi đấy”, trong khi Khải vân cô nằm thêm vài phút thì Ly vẫn tiếp tục nói đủ thứ để buộc Khải phải nhấc mình dậy. Đây là còn chưa kê đên tiêng dao thớt băm, chặt khi Ly chuân bị đô ăn sáng cho cả nhà, rôi tiếng Ly ông ông nhắc con bé con làm vệ sinh… Hôm nay nhà yên ắng, Khải cứ thê chông chân ra ngủ…
Khải đánh răng, rửa mặt qua loa, vơ vội lấy bộ quần áo nhàu nhĩ rồi vắt chân lên cổ đến cơ quan khi mặt trời đã gân lên thiên đỉnh, thê là môt ngày lương đã “chào từ biêt” Khải mà đi. Chẳng ngờ ngày đầu tiên đã đen đủi đến vậy. Giờ nghỉ trưa! Móc từ trong cặp ra túi thuốc đau dạ dày mà ngày nào Khải cũng phải uống. Anh hoa mắt lên với đủ thứ thuốc xanh, đỏ, tròn, dài. Chẳng nhớ phải uống cái gì, bao nhiêu viên nữa. Mọi khi tầm này, Ly lại reng reng điện thoại: “Anh ơi đến giờ uống thuốc nhé, 2 viên màu…, 3 viên…”. Khải bấm số điện thoại cho vợ: “Thuê bao… hiện không liên lạc được…”.
Video đang HOT
Tan sở, Khải rủ anh chàng chiến hữu cùng cơ quan đi nhậu, mừng “ngày tự do”. Bù khú, chén chú chén anh mãi Khải quên béng mất mẹ vợ dặn chiều nay bà bận đi thăm người bạn ốm nên nhắc anh đi đón con rồi đưa về nhà bà. Cho tới lúc đã ngà ngà hơi men, Khải mới sửng sốt nhớ ra. Anh điện thoại cho cô giáo chủ nhiêm của con, cô giáo vừa cười vừa nói: “Em đã đưa cháu về nhà bà ngoại giúp anh rồi, cháu bảo tuần này ở đó nên em đưa về đó. Đợi anh đón chắc cháu đói meo mất”.
Một ngày thật tồi tệ qua đi, Khải tự an ủi mình: “Vì chưa quen nên mới thế, mai là ổn hết”. Khải “tha” cả bộ quần áo công sở lên giường đánh một giấc đến sáng mà không phải lo sợ vợ mắng là: “Sao mà anh lười và bẩn thế!”.
Nhưng rồi những ngày sau đó, Khải bị quay cuồng với đủ thứ việc lộn xộn mà anh không biết sẽ phải sắp xếp thế nào. Từ việc bếp núc anh cũng chẳng biết phải chế biến những thứ đồ hỗn độn mà vợ để trong tủ ra sao, nấu nó trong bao lâu… Thế là chọn giải pháp an toàn, chống “tào tháo đuổi”, Khải đi ăn nhà hàng hoặc hôm nào đó đổi món bằng… mì tôm. Quần áo sơ mi đủ màu sắc, Khải tống tất cả vào máy giặt. Sau nửa tiếng quay quay, Khải có được một đống quần áo mà cái nào cũng được pha tạp từ nhiều màu khác nhau. Thật quá choáng váng! Khải than thở: “Vợ ơi, về đi”.
Căn nhà trống trải lạ thường. Mọi ngày, trong lúc Khải xem một trận bóng đá gay cấn, Ly luôn miệng hỏi:”Anh ơi, việt vị là thế nào ấy nhỉ?” và sau đó là đủ thứ câu hỏi được bắt đầu bằng từ “Anh ơi cho em hỏi…”. Những lúc như thế Khải bực mình lắm, nhưng giờ nghĩ lại cũng vui. Chẳng như bây giờ, cửa nhà cứ im ỉm, buồn chết đi được.
Tiếng điện thoại reo réo, ôi hóa ra là vợ, Khải mừng như bắt được vàng: “Anh à, khiếp lên trên này chẳng có sóng, mãi hôm nay mới có được tí này, thế anh vẫn ổn chứ…?”.
Chưa kịp nói gì, một hồi tít tít lại đều đặn vang lên. Thôi, lại mất sóng rồi. Khải còn chưa kịp nói “Em về nhanh lên, không có em anh chẳng biết làm thế nào?”.
Ngày thứ 7, Khải đến cơ quan trong bộ dạng thất thểu. Mọi người ai lấy nhìn cũng phải buồn cười. Chiều tối, thay vì đi nhậu với các chiến hữu, Khải về trước. Vừa vào tới cổng, Khải đã nghe thấy tiếng nheo nhéo: “Giời ạ, chồng với con để nhà cửa như cái ổ chuột như thế này…”. Một tràng âm thanh ca thán kéo dài ra nữa, nhưng Khải chẳng để ý đó là những gì, anh chỉ thấy âm thanh này sao mà thân thương thế. Khải vất vội xe ngoài sân, lao vào ôm lấy vợ: “Ôi, cuối cùng thì vợ đã về rồi!”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời tâm sự cho em
Anh sẽ không nói cho em biết là anh thích em đâu, anh sẽ giữ tình cảm này ở trong lòng, chỉ là một chút cảm xúc dâng trào nơi anh thôi...
Em à! Chúng mình học cùng nhau cũng lâu rồi nhỉ? Trong lớp học chúng mình rất ít khi để ý đến nhau đúng không? Em luôn ngồi phía trước anh nên cũng ít khi chúng mình đối diện nhau, nói chuyện cùng nhau. Chỉ mấy ngày gần đây thôi anh em mình mới nói chuyện thoải mái với nhau thì phải, trong ấn tượng của anh, em là một cô gái rất dễ mến, có thân hình rất đẹp, anh rất thích em. Mà cũng phải thôi, con trai yêu bằng mắt mà, gặp cô gái như em thì chàng trai nào mà chẳng có cảm tình, anh cũng chỉ là một trong số rất nhiều những anh chàng xung quanh em có cảm giác như vậy.
Em biết không? Buổi tối thứ ba chúng mình đi học về đó, anh đã rủ tụi em đi ăn tối và anh thực sự rất hồi hộp và đợi chờ khi một vài anh chàng khác cũng rủ em đi nhưng anh đã may mắn hơn khi em nhận lời đi cùng anh, anh đã rất xúc động, nói thật: tối đó anh cảm thấy rất vui, có một chút hạnh phúc và một chút hy vọng nơi anh thì phải... Đêm đó tâm hồn anh như phất phới bay, anh mải mê với những hy vọng về tương lai tươi đẹp và rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Anh đã 30 tuổi rồi mà tâm hồn vẫn còn viển vông - mơ mộng quá phải không em? Anh biết anh không phải là chàng trai lý tưởng của rất nhiều cô gái thời nay, anh không sinh ra trong một gia đình danh giá, anh chưa có ôtô đẹp, anh không có được công việc "hoành tráng"... như bao kẻ khác. Anh chỉ là một anh công chức bình thường, một công việc chẳng ghê gớm gì trong xã hội, sinh ra trong một gia đình cũng chẳng phải quý tộc - giàu sang, anh không có được những thứ long lanh như thế nhưng anh có một gia đình hạnh phúc, một tấm lòng chân thành và một tình cảm đủ lớn để anh có thể làm tất cả vì người mình yêu thương.
Anh sẽ giữ tình cảm này ở trong lòng, chỉ là một chút cảm xúc dâng trào nơi anh thôi... (Ảnh minh họa)
Cuộc sống không cho anh những thứ dễ dàng, đặc biệt là vấn đề tình yêu. Anh đã từng yêu, từng cố gắng, từng hy sinh rất nhiều nhưng hình như cố gắng thôi chưa đủ, hy sinh cũng chưa đủ, có lẽ anh thiếu những thứ hữu hình và thực tế với xã hội hay nói đúng hơn là "anh không phải kẻ giàu sang nên tình yêu phũ phàng". Cũng có thể do anh chỉ nhìn đời bằng con mắt phiến diện pha chút vẻ tự ti, những điều đó làm anh mất tự tin trước con gái... Như thế là yếu đuối phải không em?
Anh sẽ không nói cho em biết là anh thích em đâu, anh sẽ giữ tình cảm này ở trong lòng, chỉ là một chút cảm xúc dâng trào nơi anh thôi. Anh chỉ muốn viết những những lời tâm sự để trái tim anh sẽ nhẹ hơn đi, tâm hồn anh có cảm giác được chia sẻ, anh vẫn hay làm như vậy khi có những tâm sự chẳng muốn nói ra.
Chúng mình vẫn sẽ đến lớp học cùng nhau, anh sẽ vẫn dõi theo em - một bóng hình mơ mộng, anh sẽ vẫn dành một chút hy vọng cho mình, cho cuộc sống của anh có chút gì đó chờ đợi, cho trái tim anh một chút rung rinh khi trộm nhìn em. Đến một lúc nào đó em có quay xuống phía dưới lớp và bắt gặp ánh mắt anh, hãy mỉm cười em nhé! Điều đó không khó với em nhưng lại đem đến niềm hạnh phúc vô bờ bến cho anh đó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thật ra em cũng muốn lấy chồng! Em chỉ cần một người hiểu em, tâm hồn một chút, sâu sắc một chút để sau này có con, con em còn được nhờ phúc cha nó mà lớn lên cho ra dáng con người. Cheers, vì tự do muôn năm, độc thân muôn năm, mấy đứa em rạng rỡ cụng ly trong tiếng nhạc ồn ào của Martini Bar và cùng...