‘Vợ ơi, rốt cục em muốn gì?’
Vợ tôi lao ra khỏi phòng, mạnh tay đóng sầm cánh cửa sau khi thốt ra một câu quen thuộc: “Anh không hiểu em”.Tôi cũng đứng trơ người ra đó, ngạc nhiên đến hoang mang, rốt cục chẳng hiểu, phụ nữ thực ra họ muốn cái gì?
Ảnh minh họa
Tôi và vợ tôi đến với nhau từ thời hai đứa vừa mới ra trường trong tình cảnh: đầu đội trời, chân đạp đất và bốn bàn tay trắng. Với tinh thần lạc quan và ý chí của tuổ.i trẻ chúng tôi chưa bao giờ lấy sự nghèo khó ra để than phiền. Chúng tôi chăm chỉ làm ăn, sống hạnh phúc trong rất nhiều mơ ước. Đó là những tối mùa hè nóng nực trong căn gác trọ, hai vợ chồng bê một chậu nước lên đặt giữa phòng, rồi thỉnh thoảng lại nhúng ướt khăn lau khắp người để xua đi cái nóng. Mỗi lần như thế vợ tôi lại bảo “Anh ơi, sau này có tiề.n, việc đầu tiên là mình mua nhà, thứ hai là mua một cái điều hòa nhé”. Là những tối tôi chở vợ tôi trên chiếc xe đạp cà tàng rong ruổi trên khắp con phố rực rỡ sắc màu. Mỗi lúc có chiếc xe máy nào đó rồ ga phóng tạt qua, vợ tôi lại bảo:” Eo ôi, khói xe máy thơm thế. Sau này có tiề.n anh phải mua chiếc xe máy thật đẹp chở em đi khắp thành phố nhé”.
Chúng tôi đã bình yên đi qua những năm tháng khổ nghèo với những bữa cơm đạm bạc, những thiếu thốn chất chồng, đến con cái cũng chưa dám sinh vì sợ con khổ. Mỗi lần nhìn vợ tất bật lo toan mà không một lời phàn nàn kêu ca, tôi chỉ sôi sục một quyết tâm làm thế nào để kiếm được thật nhiều tiề.n.
Bao năm làm thuê cuộc sống vẫn lắt lay, tôi bứt ra tự làm ngoài về môi giới bất động sản. Đúng là “nghèo thì lâu, giàu mấy chốc”, thời vận đến công việc làm ăn của tôi lên như diều gặp gió. Vợ tôi thì khỏi phải nói, tươi tỉnh chẳng khác chi cây hạn gặp mưa rào. Dần dần rồi chúng tôi tậu được nhà, mua được xe, tiện nghi dần dần được trang bị đầy đủ. Hai đứa con cũng lần lượt nối nhau ra đời khiến căn nhà thêm vui tươi chộn rộn. Vợ tôi vốn đã xinh đẹp, nay được ăn diện điểm trang lại càng thêm phần quyến rũ.
Để kiếm được nhiều tiề.n thì tôi phải vắng nhà nhiều hơn. Những buổi gặp gỡ khách hàng, những tối tiệc tùng ăn nhậu. Ngày nối ngày triền miên qua đi. Thời gian dành cho vợ con cũng không còn được nhiều như trước. Vợ tôi không biết từ bao giờ lại sinh tính đa nghi. Thỉnh thoảng tôi thấy vợ lén lút kiểm tra điện thoại của chồng, săm soi trên áo xem có gì lạ. Những nơi tôi nói là sẽ đến, đôi khi đột ngột thấy vợ xuất hiện. Vợ tôi nói vô tình ghé qua nhưng tôi biết là cô nàng cố ý. Tôi cũng chẳng làm gì sai mà phải sợ, chỉ có điều tôi thấy cô ấy càng ngày càng thay đổi. Cô ấy ít dịu dàng hơn, ít nói hơn những lại hay cáu bẳn. Chúng tôi cũng dần ít chuyện trò. Tôi thực sự không hiểu vì sao vợ tôi lại thay đổi nhiều như thế. Gia đình tôi giờ đã đầy đủ vật chất, con cái vẹn tròn nếp tẻ, cớ sao người đàn bà của tôi lại bỗng nhiên ít nói ít cười, đổi thay tâm tính? Có lẽ bởi những áp lực công việc, những mối quan hệ chi phối. Tôi đi nhiều hơn, cô ấy ở nhà lo cửa nhà con cái. Công việc hai người hầu như chẳng liên quan gì mấy nên thành ra ít chia sẻ. Những khi gia đình tụ họp hay đi du lịch đâu đó, vợ tôi chỉ mải quấn quýt lo cho hai đứa nhỏ cũng đủ hết ngày, những lời nói dịu ngọt, những nụ cười, những sẻ chia vợ dành cho tôi càng ngày càng khan hiếm.
Video đang HOT
Tối qua hai vợ chồng tôi ngồi nói chuyện, chẳng hiểu sao đã không còn nhiều sự đồng cảm. Vợ tôi bảo tôi càng ngày càng vô tâm, chỉ mải lo kiế.m tiề.n, ngoài ra chẳng coi cái gì là quan trọng. Lời của vợ khiến tôi thực sự nổi nóng. Và tôi đã to tiếng với vợ tôi:
- Rốt cục giờ em muốn gì? Muốn có nhà thì có nhà, có xe thì có xe, con cái đủ đầy thích gì có nấy. Để mẹ con em được sung sướng, anh phải lao ra khỏi nhà, thời gian đâu mà quan tâm đến sắc mặt của em để biết em vui hay buồn, thời gian đâu mà hỏi han tình hình anh em nội ngoại. Muốn anh biết thì sao em không nói ra?
- Anh thay đổi rồi. Anh còn chẳng hiểu em nữa. Anh kiếm được nhiều tiề.n, nhưng có những thứ chẳng cần dùng đến nó.
Nói rồi vợ tôi khóc lóc chạy ra khỏi phòng, tiện tay sập mạnh cánh cửa. Còn tôi một mình đứng đó, hoang mang không hiểu thực sự vợ tôi còn muốn gì nữa. Chẳng có gì không mua được bằng tiề.n, trừ khi người ta không bán.
Tôi ngồi phịch xuống giường, đậ.p vào mắt là bức ảnh hai vợ chồng chụp từ thời nghèo khó được vợ tôi đóng khung cẩn thận treo ở góc tường. Có lẽ là nó đã có ở đó lâu rồi nhưng tôi chưa bao giờ để ý. Trong ảnh là tôi với chiếc sơ mi kẻ ca rô cũ, cạnh đó là vợ tôi đang dựa đầu vào vai tôi mỉm cười. Đằng sau là chiếc xe đạp cà tàng và những ồn ào phố xá. Lòng tôi đột nhiên lắng xuống, mọi kỉ niệm xưa cũ chợt ùa về. Nhớ đến nao lòng những chiều cuối tuần hai vợ chồng chở nhau lang thang phố phường với một ổ bánh mì lót dạ. Nhớ những tối ôm nhau ngủ trong căn gác trọ nóng nực mùa hè nhễ nhại mồ hôi. Nhớ tiếng cười khúc khích của vợ tôi khi nói về những ước mơ. Nhớ cảnh em mân mê những đồng lương hạn hẹp tôi đưa về, sau khi ngắm nghía hít hà là bắt đầu phân chia thành từng khoản nhỏ để chi tiêu. Cuộc sống tuy thiếu thốn bạc tiề.n nhưng lại đủ đầy những niềm vui yêu thương và chia sẻ. Còn bây giờ trong xa hoa nhung lụa lại cảm thấy không hiểu nổi nhau, không gần nhau được nữa là sao? Tiề.n bạc làm người ta xa nhau ra, hay tại bản thân cả tôi và em đã thay đổi. Tôi thực sự không biết khởi nguồn do đâu, chỉ nhận ra lâu lắm rồi tôi chưa tắm rửa cho con hay ẵm bồng con ngủ, lâu lắm rồi không còn giúp vợ dọn cơm, không khen những món ăn em nấu, lâu lắm rồi không còn để ý đến những mối bận tâm, những buồn vui của em nữa.
Em nói đúng lắm, có những thứ không mua được bằng tiề.n, đó là những tình cảm yêu thương, những sẻ chia thấu hiểu, những giá trị gia đình. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, để có thứ này, thật tiếc ta lại phải đán.h đổi rất nhiều thứ khác. Cuộc sống vốn khắc nghiệt như thế, làm sao ta có đủ những gì mình mong?
Theo Dân Trí
Vợ ơi, anh không hiểu!
Không hiểu sao cô ấy lại có nhu cầu nó.i xấ.u chồng và tâm sự với những người lạ nhiều như vậy? Phải chăng cô ấy thật sự có một góc khuất nào đó mà tôi không nhận ra? Hay là vợ tôi đang vướng vào trào lưu "tình ban trưa" trên mạng, chỉ là đang tìm kiếm đối tượng phù hợp mà thôi!
Một đêm không ngủ do uống nhiều cà phê, tôi cầm điện thoại của vợ lên định xem ảnh của các con mà cô ấy chụp rất nhiều, bỗng một tin nhắn facebook bật lên: "Em chưa ngủ à?". Tôi bất giác bấm luôn vào "nickname" kia và choáng ngợp bởi những dòng "tâm sự" hết sức tự nhiên của vợ.
Tôi liên tục bấm lùi để xem những đoạn nói chuyện trước đó của vợ với gã kia. Ban đầu tưởng chừng là bạn thân thiết lắm nhưng đọc từ đầu tới cuối mới té ngửa. Hóa ra là bạn quen trên facebook. Vợ tôi kể với "hắn" về tôi, về sự vô tâm của tôi trong cuộc sống gia đình, về sự vất vả và "cô đơn" của cô ấy, thậm chí còn tâm sự với hắn cả chuyện "bị bỏ rơi trong quan hệ chăn gối", "cứ như single mom".
Càng đọc tôi càng thấy "bức tranh" mà vợ tôi vẽ cho tôi thật méo mó, chẳng trách gã kia cứ luôn miệng cảm thông với cô ấy như thể tôi là một tội đồ, cần phải loại ra khỏi cuộc sống của bất cứ người vợ nào.
Ngẫm đi ngẫm lại cũng có một số ý cô ấy "lên án" rất đúng, nhưng hơi quá đà, hoặc cái kiểu kể lể của cô ấy khiến người ta nghĩ xiên sang một hướng khác rất tiêu cực. Tôi không ngờ trong mắt vợ, mình lại là người "xấu " đến thế. Vậy mà mỗi ngày cô ấy vẫn tỏ ra vui vẻ bên chồng con, thỉnh thoảng có cằn nhằn chút đỉnh nhưng cũng chẳng đến nỗi khiến cho cuộc sống của cô ấy "bi đát" như trong câu chuyện kia. Nếu cô ấy sống khổ sở và thiệt thòi như vậy sao chẳng bao giờ thấy tâm sự hay kêu ca gì để tôi sửa chữa mà lại nhiệt tình tâm sự với người lạ, thậm chí còn chưa hề gặp anh ta (vì anh ta ở tận miền nam).
Đọc thêm các cuộc trò chuyện khác của vợ với nhiều người khác nhau, đa phần là đàn ông cả quen biết lẫn quen trên mạng, tôi mới thật sự hoảng sợ trước "miệng lưỡi"của vợ. Cùng một câu chuyện nhưng cô ấy "phóng tác" đủ kiểu cho những đối tượng khác nhau, như thể cô ấy rất có hứng thú kêu ca về chồng mình để nhận được lòng thương cảm.
Tôi rất giận vợ và cũng cảm thấy thương hại cô ấy vì quá nhẹ dạ. Những người đàn ông kia chỉ là kết bạn qua đường vậy mà cô ấy moi hết gan ruột của mình ra cho người ta thấy. Nếu chẳng may câu chuyện không được giữ kín thì người xấu mặt đầu tiên là cô ấy, sau rồi đến tôi. Chuyện xấu mặt cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu những câu chuyện này mà để vợ của những người đàn ông kia đọc được thì chắc chắn rằng người ta sẽ nghĩ vợ tôi chẳng ra gì.
Mặt khác tôi rất bực bội vì cô ấy tỏ ra thân thiết với hầu hết những người đàn ông mà cô ấy kết bạn, thậm chí còn tỏ ra là người "tri kỷ" với họ.
Vợ tôi năm nay 38 tuổ.i, khá xinh, nói chuyện khéo léo và tính cách dịu dàng. Chúng tôi đã có 2 con và có cuộc sống vật chất, tinh thần ổn định. Tình cảm hai vợ chồng về mặt cảm nhận của tôi thì rất ổn, tôi chưa bao giờ lơ là việc chăm sóc cô ấy và gia đình. Về chuyện "vợ chồng" tôi thấy khá hài lòng và thấy chúng tôi gắn bó hòa hợp.
Không hiểu sao cô ấy lại có nhu cầu nó.i xấ.u chồng và tâm sự với những người lạ nhiều như vậy? Phải chăng cô ấy thật sự có một góc khuất nào đó mà tôi không nhận ra? Phải chăng phụ nữ luôn đòi hỏi quá những gì họ có và nhu cầu về sự hoàn hảo của họ luôn luôn biến động tăng dần? Hay là vợ tôi đang vướng vào trào lưu "tình ban trưa" trên mạng, chỉ là đang tìm kiếm đối tượng phù hợp mà thôi?
Thạch Hưng (Quảng Ninh)
Dở khóc, dở cười chuyện bắt quả tang chồng ngoạ.i tìn.h Trong số tin nhắn đến máy chồng tôi có một cô tên Hoa, chồng tôi có tâm sự với cô ta: "Anh không hiểu tại sao mình không có cảm hứng gì khi ở bên cạnh vợ, mỗi lần cô ấy đòi hỏi là anh lại dửng dưng...". Ảnh minh họa Phải nói dạo gần đây, các bà tám trên cơ quan tôi...