Vợ ơi, giữ anh lại, không anh đi cặp bồ đấy
Nếu em cứ như thế này, không có những sự chia sẻ và cảm thông, anh không dám chắc được đâu, biết đâu anh sẽ có bồ.
Hà Nội một ngày mưa buồn. Cơn mưa rào đổ xuống, và anh rẽ vào một quán café. Ngồi một mình. Mưa. Lạnh. Buồn.
Cái cảm giác lúc này của anh, là anh thấy đói. Trưa nay, vợ chồng mình lại cãi nhau. Đã 3 ngày anh thiếu ngủ vì quá nhiều việc, đã 3 ngày anh ăn uống linh tinh, và bây giờ, anh thèm lắm một bữa cơm. Bữa cơm gia đình, đầm ấm, vui vẻ. Không thì cũng không thể nuốt nổi, cứ uống café, ăn mỳ tôm, rồi dạo này anh còn hút thuốc nhiều hơn, thì thật không ổn chút nào.
Em có để ý không, dạo này bạn bè người thân gặp anh, họ đều nói rằng sao anh gầy thế. Họ nói, anh mới để ý. Công việc thời gian gần đây không được tốt, công ty càng làm càng lỗ mà anh chưa biết tính đầu ra thế nào. Em thì đã nghỉ việc từ ngày sinh con. Ba năm nay anh đi làm, nuôi cả nhà, nuôi anh, nuôi vợ, nuôi con. Thực sự thì khó khăn nhất mới chỉ khoảng 3 tháng gần đây thôi, khi anh phải dồn tiền cho một việc lớn.
Em thì đã nghỉ việc từ ngày sinh con. Ba năm nay anh đi làm, nuôi cả nhà nuôi anh, nuôi vợ, nuôi con. (ảnh minh họa)
Những lúc như thế này, đúng ra em phải chia sẻ với anh nhiều hơn, thông cảm và quan tâm đến anh nhiều hơn, thì em lại gây áp lực lên anh rất nhiều. Anh ngại nhất là những lúc em hỏi thẳng một câu “tiền đâu”. Ừ em, thằng đàn ông không kiếm ra tiền nuôi vợ con là một thằng đàn ông hèn, em đã nói thế. Nhưng khó khăn chỉ một thời gian ngắn thôi mà, anh sẽ nhanh chóng vượt qua được. Chỉ khó khăn chuyện tiền bạc, thì cũng đơn giản thôi mà.
Video đang HOT
Người ta bảo vợ chồng lấy nhau, 3 năm đầu bao giờ cũng khó khăn. Vợ chồng thì thì đã qua 3 năm rồi, có lẽ đến bây giờ mới là giai đoạn khó khăn. Hình như lâu lắm rồi, vợ chồng mình cũng chưa có được những giây phút vui vẻ, trọn vẹn thực sự. Anh cũng muốn đưa em đi du lịch lắm chứ, thay đổi không khí chút. Nhưng đúng đợt này, nói như em, là “tiền đâu mà đi”. Hic, mà sao cái gì, em cũng cứ bộp vào mặt anh một chữ “tiền” như thế chứ.
Nếu em không giữ anh lại, anh không dám chắc là mình sẽ không đi cặp bồ đâu. Cứ mỗi ngày, anh nhận ra một điều thật đáng sợ, là hình như anh lại bớt yêu em đi một chút thì phải. Cái níu giữ anh, giờ chỉ là con, là trách nhiệm với gia đình.
Em có biết cô bạn đồng nghiệp cùng cơ quan hôm nay đã nhắn tin cho anh thế nào không? Cô ấy bảo thẳng, nếu chán vợ, anh hãy cứ đến với em, chỉ là một vài giây phút thoáng qua thôi, không ràng buộc gì. Có thể là vài cuộc gặp gỡ café, chia sẻ, lắng nghe mọi vấn đề của anh, như một vài lần cô ấy đã từng lắng nghe anh. Còn chuyện sex, cô ấy cũng nói, nếu anh thích, anh có thể thử với em, một lần cho biết, hoặc vài lần cũng chẳng sao. Anh chỉ dám trả lời cô ấy là bạn đùa hơi bạo mồm quá đấy.
Em có biết cô bạn đồng nghiệp cùng cơ quan hôm nay đã nhắn tin cho anh thế nào không? (ảnh minh họa)
Còn cái cô ngày trước yêu anh mãi đến mấy năm, mà em cũng biết đấy. Cái cô mà đã lặng lẽ khóc trong ngày cưới của chúng ta ấy. Cô ấy đã lấy chồng, nhưng không có tình yêu. Đợt này chẳng hiểu sao, cô ấy bắt liên lạc với anh, và cứ hay rủ anh đi café.
Anh nhớ em từng có lần nói, chồng là cái thứ bán chẳng ai mua, cho chẳng ai lấy, nhưng có khi hở ra là mất. Cũng đúng đấy em.
Ngay như lúc này đây, khi anh đang rất buồn, thì tự nhiên sau khi nghĩ về em, anh cũng lại nghĩ đến hai cô gái kia. Ngay lúc anh đói, thì một cô bạn lại nhắn tin rủ đi ăn ở một chỗ khá thú vị. Cô ấy còn đùa đùa thật thật bảo ” đói quá thì đi ăn xong đi… chén nữa cho no toàn tập”, anh cũng đến sợ.
Vợ ơi, giữ anh lại đi, gọi anh về ăn cơm đi, nhỡ anh đi ăn với cô ấy thì sao, anh đang đói mà, đói thì phải ăn thôi….
Theo Ngoisao
Đôi chân anh đã để lại vùng đất ấy
Anh giờ đã không còn đôi chân thì em sẽ nối dài đôi chân mình ra để đi đứng, làm lụng thay anh. Năm em 18 tuổi, ba má mang cau trầu sang xin cưới em cho con trai họ. Mẹ đồng ý nhưng bảo phải chờ anh xong nghĩa vụ mới cho làm đám cưới. Mẹ nói ngắn gọn: "Thanh niên làm xong nghĩa vụ rồi thì mới yên thân ở nhà mà lo cho vợ con". Em rất thích anh nhưng vẫn vùng vằng: " Con còn nhỏ xíu mà chồng con gì?".
Mẹ nói, không lấy chồng chẳng lẽ bắt mẹ nuôi suốt đời?
Đúng rồi, lấy chồng để chồng nuôi. Mấy chị cùng xóm đã lấy chồng hết. Chị nào cũng sung sướng, phởn phơ; không phải làm gì động móng tay. Cứ chiều chiều lại bế con ra mé sông ngồi tám chuyện dưới đất trên trời. Trong khi đó, mấy anh phải làm quần quật từ sáng đến tối; làm ở nhà không đủ thì tranh thủ đi làm ăn xa để vợ con được sung sướng, đủ đầy.
Em chờ đợi 3 năm. Nhưng xong nghĩa vụ mà anh vẫn chưa về. Đúng hơn là anh không về nhà mà từ chiến trường K về thẳng trại an dưỡng thương binh. Đôi chân anh đã để lại vùng đất ấy và để cả lời hẹn thề với người vợ đã hứa hôn.
25 năm rồi, em đã sống với tình yêu ấy (Ảnh minh họa)
" Giờ anh như thế này, thân mình còn lo không nổi, làm sao mà lo lắng cho em?". Anh nói vậy rồi ôm mặt khóc. Ừ nhỉ, đôi chân anh không còn làm sao ra đồng thăm ruộng, tát ao bắt cá, chèo xuồng giăng câu? Đôi chân không còn, anh phải ngồi một chỗ, giỏi lắm thì cũng chỉ tới lui trong nhà trên chiếc xe lăn hoặc bò lê dưới đất... sao có thể nuôi vợ, nuôi con?
Đến lúc ấy em mới chợt nghĩ ra: Sao cứ phải bắt người ta nuôi mình? Đã là vợ chồng thì phải có trách nhiệm chăm sóc nhau. Anh giờ đã không còn đôi chân thì em sẽ nối dài đôi chân mình ra để đi đứng, làm lụng thay anh. Không thử thì làm sao biết mình có làm được hay không?
Và giờ thì em biết, tình yêu có sức mạnh vô biên. Nó đã biến một người phụ nữ chân yếu tay mềm thành một bà chủ gia đình, biến một người đàn ông không còn đôi chân có thể đứng thẳng lên mà sống.
25 năm rồi, em đã sống với tình yêu ấy. Và sẽ mãi yêu anh như vậy...
Theo 24h
Trải lòng của sao Việt làm mẹ đơn thân Hiền Thục đã có lúc bối rối vô cùng khi thấy con gái lặng lẽ khóc trong lúc làm thủ tục visa và người ta hỏi về bố.Trải qua nhiều sóng gió, cuộc tình của Kim Hiền và DJ Phong mới cập bến bờ hạnh phúc bằng một đám cưới giản dị, đầm ấm. Thế nhưng, chưa kịp hưởng trọn niềm vui thì...