Vợ ơi, đừng tiểu thư nữa!
Đi làm, người ta ăn mặc công sở tử tế chẳng ăn ai, vợ diện ngay bộ đồ xanh đỏ tím vàng từ hồi vợ chưa cưới anh. Vợ bảo, bây giờ nó lại là mốt.
Mỗi lần anh nhắc vợ về cái chuyện đỏng đảnh của em, em lại gân cổ lên cãi &’thế sao ngày xưa anh nói yêu tôi, thích cái tính hồn nhiên, trẻ con vui vẻ của tôi. Sao ngày xưa anh không chê tôi đi thì tôi còn biết đường, anh lại cứ yêu xoắn xít tôi, cưới tôi. Bây giờ có phải làm vợ chồng rồi thì anh chán tôi nên mới vậy đúng không?’. Nghe vợ nói như vậy, anh chán hẳn. Anh chẳng buồn nói tiếp câu nào, quay mặt đi để mặc vợ thích lảm nhảm gì sau lưng thì mặc kệ.
Đây phải là lần thứ 10 vợ có thái độ đó với anh rồi. Anh cảm thấy mình không thể có tiếng nói chung. Cái gì không hay thì phải bỏ, phải sửa, cái gì người khác góp ý mà thấy có lý thì phải tiếp thu. Cứ như vợ, bảo thủ như thế thì làm sao mà vợ chồng hòa thuận được? Cứ 3, 4 ngày lại cãi nhau vì cái chuyện vợ mình đỏng đảnh, rồi hơi tí thì mồm vợ bù lu lên, anh cảm thấy chán lắm rồi. Chuyện bé xé ra to, vợ chồng đóng cửa bảo nhau nhưng vợ có vẻ thích cả thiên hạ biết vợ chồng mình cãi nhau.
Anh không nói thì vợ lại bảo anh khinh vợ. Đã thế, anh nói cho vợ nghe.
Vợ đừng có cái kiểu ngày xưa, ngày xưa. Quên cái chuyện ngày xưa đi. Ngày xưa là thế nào? Là cái hồi vợ mới bước qua tuổi 20, còn quá ngây thơ, trong sáng. Hồn nhiên là lẽ đương nhiên. Thời ấy mà vợ không hồn nhiên thì mới là chuyện lạ. Vợ mà già dặn quá thì chắc là anh cũng chẳng yêu.
Vợ không nên so sánh ngày xưa và ngày nay. Nếu thế, anh nói cho vợ nghe, chẳng lẽ, vợ mãi không già, vợ cứ thích sống với cái tuổi 20 của mình sao? (ảnh minh họa)
Tất nhiên, anh yêu cái tính cách của vợ, thích sự ngây thơ và trong sáng của vợ, anh có chê bai gì vợ. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa vợ nhé. Còn bây giờ là hiện tại, là ngày nay, là 6 năm về sau nữa, khi vợ đã gần 3 chục, khi vợ đã có con gái lớn, khi vợ đã làm con dâu, là vợ của người chồng này suốt 5 năm rồi…
Vợ không nên so sánh ngày xưa và ngày nay. Nếu thế, anh nói cho vợ nghe, chẳng lẽ, vợ mãi không già, vợ cứ thích sống với cái tuổi 20 của mình sao? Thế thì anh xin gọi vợ là cháu… Vì bây giờ, anh đã đầu sắp hai thứ tóc rồi…
Anh lo toan gia đình, gánh nặng kinh tế, ngày ngày anh phải nghĩ, hôm nay sẽ làm gì để kiếm thêm thu nhập. Ngày ngày anh nghĩ, tối nay về vợ sẽ cho ăn món gì, hay là mua cho con cái gì, đưa con đi đâu chơi… Anh chẳng thể có thời gian mà đỏm dáng, dỗi hờn với vợ hay cãi nhau với vợ về ba cái chuyện lăng nhăng. Nhưng mà anh thấy, vợ đã lớn, thậm chí sắp già mà vẫn dở cái thói dở hơi, dở hám…
Video đang HOT
Đi làm, người ta ăn mặc công sở tử tế chẳng ăn ai, vợ diện cho anh cái bộ đồ xanh đỏ tím vàng từ hồi vợ chưa cưới anh. Vợ bảo, bây giờ nó lại là mốt. Màu sắc thì sặc sỡ, nhìn lóa cả mắt. Con nhìn còn khóc thét lên. Vợ hết chuốt mi lại trang điểm phấn son kín mặt, bự phấn, môi thì đỏ chót. Cái tuổi này rồi, không nên đánh phấn son như thế, chỉ cần tô nhẹ nhàng, nhìn mới thiện cảm được. Anh chẳng ưng mấy cái kiểu đó của vợ. Anh góp ý thôi, mong vợ hiểu, chẳng có ý gì.
Con ở nhà khóc thét lên vì chưa được ăn, thế mà mẹ lại ra chợ mua cả lố quần áo, chẳng để ý gì đến con. (ảnh minh họa)
Hôm đó, vợ về nhà thấy mấy chị chê bai ăn mặc, vợ bực, bảo là mấy bà công ty không biết thẩm mỹ gì cả. Anh cười hả hê, vì anh nói vợ có nghe đâu, dở hơi thì mới mặc như vợ. Người ta có con cái rồi, gần 3 chục tuổi đầu rồi, người ta ăn mặc công sở lịch thiệp mới xứng, vợ thì lại thích làm hàng…
Cái chuyện váy ngắn là anh không chịu được. Cúi xuống là hở hết cả. Người ngoài nhìn vào chắc bảo anh không biết dạy vợ. Mấy cô hàng xóm ngày nào cũng nhìn vợ kia kìa, căn bản nó không hợp với tuổi vợ ơi. Vợ ra ngoài, chào các cô mà xí xa xí xớn, giơ hai ngón tay lên rồi chu môi, chu mỏ. Các cô hoảng luôn. Bảo &’nhà ấy không biết dạy vợ sao mà để vợ như đứa dở hơi dở hám ở đâu về thế?’. Nói nhỏ đấy nhưng mà anh nghe được hết. Lúc cãi nhau, vợ cố tình nói to để họ nghe thấy, vợ chẳng sợ ai. Có hay ho gì không vợ? Vợ tiểu thư thì cũng phải vừa vừa thôi…
Con ở nhà khóc thét lên vì chưa được ăn, thế mà mẹ lại ra chợ mua cả lố quần áo, chẳng để ý gì đến con. Vợ bảo, chồng ở nhà chăm được. Ừ, nhưng con không quen bố cho ăn, làm sao anh cho ăn được. Vợ còn tranh thủ đi chọn đồ với mấy chị cơ quan, rồi về nhà nhảy chân sáo, còn khoe với chồng có đẹp không? Chồng bực mình không nói gì, đi lên phòng…
Anh chẳng có gì khác, chỉ là anh nghĩ, cuộc sống cần có tiếng nói chung, nhất là khi đã trở thành vợ chồng. (ảnh minh họa)
Lúc nào vợ cũng chụp ảnh cho lên Facebook. Nhìn vợ chẳng khác gì cô &’hot girl’ trên mấy trang mạng. Vợ thích khoe mẽ, được thôi. Nhưng mà anh, anh chẳng thích như thế. Mình có con lớn rồi, có gia đình rồi, bớt cái kiểu đỏng đảnh như vậy đi vợ ạ, không thiên hạ họ cười cho đấy…
Quên cái từ &’ngày xưa’ đi. Em bây giờ không còn là con bé trẻ măng, hơn 2 chục tuổi của ngày xưa nữa. Em đã là người mẹ, người vợ và là người lớn, phải có trách nhiệm với gia đình, có ý thức, sống nhìn người xung quanh. Cũng đừng nói anh đã thay lòng. Căn bản, con người phải biết mình đang ở đâu, sống ở tuổi nào, phải biết mình biết người. Anh chẳng có gì khác, chỉ là anh nghĩ, cuộc sống cần có tiếng nói chung, nhất là khi đã trở thành vợ chồng.
Nếu em cứ mãi như vậy, đừng trách anh vô tình…
Theo Khampha
Chồng chán vì vợ "cũ người"
Anh ít khi bế con và ít khi chơi đùa như những ông bố khác, mặc dù con gái của anh chị rất xinh xắn đáng yêu.
Ngày còn yêu nhau nói anh yêu vẻ mộc mạc giản dị của chị, anh không thích những cô gái mắt xanh môi đỏ, anh không thích cái kiệt cợt nhả nũng nịu của họ... nó chỉ khiến anh cảm thấy nổi da gà. Ngày ấy anh còn hát cho chị nghe mấy câu: "Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi, mộc mạc thôi mà sao nhớ mãi..."
Vẫn biết đấy là hát về Hà Nội nhưng hàm ý của anh vẫn khiến trái tim cô gái đoan trang hiền dịu như chị phải liêu xiêu. Chị nhận lời yêu anh và chính chị lại trở thành kẻ si tình trước cả anh. Chị yêu vẻ đĩnh đạc và bản lĩnh của anh, yêu vẻ chín chắn người lớn và trầm ổn nơi anh. Một người đàn ông vững trãi như thái sơn, chị thấy lòng bình an khi ở bên người đàn ông ấy. Và thật tuyệt vời khi anh cũng yêu chị. Dù là không nhiều như chị yêu anh.Rồi họ lấy nhau, cái kết thúc có hậu cho một tình yêu đẹp.
Nhưng cuộc sống không ai đoán được chữ ngờ. Khi mới lấy nhau, anh vẫn yêu chị như những ngày đầu, vẫn ngợi khen người đàn bà giản dị, đảm đang và đoan trang nơi chị, anh thường mời bạn bè tới nhà ăn cơm mỗi khi có dịp gì đó để thầm khoe tài nấu nướng đảm của chị. Bạn bè cũng khen anh có phúc lấy được người vợ đảm ngoan hiền, cha mẹ chồng cũng hết sức ưng chị. Cuộc đời tưởng như dòng nước êm trôi, không ngờ sóng dưới đáy đã ngầm nổi từ bao giờ ?Khi chị sinh xong con gái đầu lòng, anh vốn có tính gia trưởng, anh thích con trai hơn. Vì thế khi chị sinh con gái, anh không vui nhiều như chị nghĩ.
Giá như chị mới mẻ một chút, ăn mặc thoải mái một chút, thậm chí, chị bớt cái vẻ đoan trang đi, bớt cái dịu hiền đi... thì anh có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn. (ảnh minh họa)
Anh ít khi bế con và ít khi chơi đùa như những ông bố khác, mặc dù con gái của anh chị rất xinh xắn đáng yêu. Rồi sau khi sinh, chị bận rộn với việc nhà, con cái rồi việc ở cơ quan, chị có chút lơ là bản thân, có chút không chỉn chu về hình dáng của mình. Chị bắt đầu nhận ra cái nhìn là lạ của anh dành hco mình. Chị cũng biết ý, phụ nữ sau sinh nên cơ thể không được như thời con gái, chị cũng tranh thủ chịu khó tập thế dục và chăm chút mình hơn. Sau một thời gian dài cố gắng, mọi người dần có khen chị trẻ hơn, gọn gàng hơn.
Nhưng riêng anh thì không. Có lẽ chị là người không chạy theo được những mốt mới hiện đại của các cô gái trẻ, trong khi ở cơ quan họ váy nọ váy kia, tóc nay ép mai xoăn, môi nay tím mai đỏ thì chị vẫn trung thành với quần âu và áo sơ mi, tóc dài buộc gọn phía sau, da tự nhiên, thỉnh thoảng có đánh chút son môi đỏ. Vậy mà khi soi gương, chị vẫn thấy vừa mắt. Không hiểu sao anh lại không thích nữa khi mà ngày xưa, chị cũng vẫn ăn mặc như thế thì anh lại thích. Nhiều hôm, anh nhìn chị vẫn cái hình ảnh cũ kĩ cả mười năm không đổi mà thầm thở dài. Tại sao chị lại cứ ưa mãi cái mốt từ thủa nào vậy?
Có lần, anh nhờ một đồng nghiệp trong cơ quan mua cho chị một chiếc váy khá đẹp. Nhưng chị lại không mặc, chị bảo: Mặc váy nó cứ trống huơ trống hoắc kiểu gì ấy, chị không thấy tự tin và thoải mái khi đi làm thế là chiếc váy đẹp đắt tiền anh mua về chị để trong tủ không dùng đến bao giờ. Những bộ quần áo ngủ cũng toàn là đồ kín cổng cao tường, dày cộp. Chỉ nhìn đã thấy bức bách rồi! Có hôm, nhìn thấy chị bước vào phòng ngủ với cái bộ dạng ấy, anh quay lưng vào tường giả vờ ngủ say.
Ngày yêu nhau, anh thích vẻ đoan trang bình dị của chị bấy nhiêu, thì nay anh thấy ngột ngạt và khó chịu với nó bấy nhiêu, hơn nữa tính chị lại bảo thủ không chịu thay đổi theo xu thế chung nên anh thấy chị cũ kĩ, lạc hậu như một thứ đồ cổ trong nhà. Giá như chị mới mẻ một chút, ăn mặc thoải mái một chút, thậm chí, chị bớt cái vẻ đoan trang đi, bớt cái dịu hiền đi... thì anh có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn. Nhiều khi, nhìn mấy cô vợ trẻ hàng xóm nay váy nọ, mai váy kia, nay mặc màu này, mai màu khác mà sao anh không thấy họ có vấn đề gì, ngược lại anh thấy bắt mắt vô cùng.
Anh không nói gì, anh biết mình sai, nhưng anh cũng không thể nói ra cái ý nghĩ của mình với chị. (Ảnh minh họa)
Nhìn vợ mình mô phạm chuẩn tắc bao nhiêu năm mà anh cũng thấy lòng mình cứng nhắc thêm!Rồi sóng gió nổi lên trong cái gia đình vốn tưởng là êm ấm và mô phạm nhất khu ấy. Anh ngoại tình với một cô gái trẻ vô cùng Sexy và hở hang. Chị khóc, chị gào lên: Cả đời này tôi sống chuẩn mực, hi sinh tất cả vì chồng vì con vậy mà anh lại đi ngoại tình với một đứa không khác gì ca ve như vậy sao? Anh thích lạo con gái như thế, tại sao không cưới một đứa như thế ngay từ đầu mà lại chọn tôi làm gì?
Anh không nói gì, anh biết mình sai, nhưng anh cũng không thể nói ra cái ý nghĩ của mình với chị. Nhưng cái nỗi háo hức của một người đàn ông trong anh dành cho chị đã bị chị làm cho nó biến mất tự bao giờ!Anh lặng lặng chấm dứt mối quan hệ ngoài luồng đó vì áp lực gia đình, cơ quan và con cái. Nhưng quay lại cuộc sống bên người vợ mà có lần đám bạn trong cơ quan của anh nói: Nhìn cứ như củ khoai để quên trong ngậm giường từ vụ năm ngoái! Mà anh thấy ngột ngạt và chán nản.
Cuộc sống của họ tiếp tục với sự chán nản của anh và sự đay nghiến của chị. Người đàn bà càng ngoan thì sức chịu đựng với những sóng gió của hôn nhân càng kém. Vì chị cứ chắc rằng, với người phụ nữ như chị, nhất định anh không thể nào phụ chị được!Thế đấy, đàn ông không thích vợ lẳng lở bên ngoài nhưng lại không thích một người vợ quá quy phạm trong gia đình, không thích một người vợ suốt ngày phấn son lòa loẹt, nhưng lại không thích một người vợ suốt ngày mang một màu xám tro u ám và tẻ nhạt.
Nó khiến cho cuộc sống vợ chồng cũng trở nên tẻ nhạt như chính thứ màu sắc người phụ nữ ấy tự chọn trang trí cho cuộc đời mình. Đừng làm cho mình trở nên cũ kỹ trong con mắt của chồng mình. Dù cho cuộc sống và công việc của mình có tẻ nhạt đến mấy, nhưng đừng để chúng ta trở nên tẻ nhạt như chính những điều mà bạn thân mình cảm thấy chán ngán. Vợ chồng sống với nhau mấy chục năm, ngoài tình, ngoài nghĩa còn phải là sự hấp dẫn lẫn nhau. Cái sự hấp dẫn ấy ở mỗi người đàn ông và đàn bà có một tần số riêng, đừng để mình lệch nhau quá xa rồi khi quay lại, không thể tìm thấy nhau được nữa. Hãy cố gắng thay đổi và thích nghi cùng nhau! Tụt hậu, cũ kĩ với bản thân hay xã hội đều dễ bị bỏ lại phía sau!
Theo Khampha
Nhật ký một tuần làm 'phở' của chồng Nghe theo lời các chị em, tôi bắt đầu công cuộc thay đổi bản thân để phòng trừ chồng chán "cơm" ra ngoài ăn "phở". Lấy nhau đã 10 năm nay, có với nhau 2 mặt con và cả 2 vợ chồng tôi cũng gần tuổi ngoại tứ tuần. Cho đến thời điểm này, tôi khẳng định chồng tôi chưa bao giờ có...