Vợ ơi, đừng cướp mất quyền làm chồng của anh!
Mỗi lần con khóc, em quát um cái nhà này như trong nhà chỉ có mình em vậy, anh không là gì. Việc gì em thích là em làm, không cần nói với anh.
Gửi vợ vài lời mà anh đã suy nghĩ rất kĩ để viết ra.
Anh! Thân làm chồng của vợ, làm người đàn ông trụ cột trong gia đình nhưng đúng là, hơn 2 năm nay làm vợ chồng với em, anh cứ nghĩ mình đang làm vợ. Em là chồng, là người đàn ông chính trong gia đình này, là người mà anh cũng không biết nên xưng hô như thế nào nữa.
Trước đây, khi yêu nhau, anh nghĩ, vợ anh là cô gái dịu dàng, dễ chịu, đẹp người đẹp nết. Anh thích cái sự cá tính của vợ nhưng cũng thích cái tính nội tâm, sống rất kín kẽ ấy. Chúng ta gặp nhau tình cờ, quý mến nhau và rồi yêu nhau. Tình cảm không thể nói trước được, thế nên, nó cứ đến nhẹ nhàng, rất êm dịu. Anh yêu em ngay từ những ngày đó, đến khi chúng mình cưới nhau là đã có 2 năm tình cảm mặn nồng.
Vậy mà, khi ở chung một mái nhà, mọi thứ dường như khác lạ hoàn toàn so với những gì em thể hiện khi chúng mình còn yêu nhau. Cái sự cá tính của em bộc lộ đến sợ. Anh cảm nhận như trong cái gia đình này, em là chủ, em quyết định mọi thứ, còn anh chỉ như người chồng bù nhìn, chỉ nghe theo em, làm theo em, thậm chí đến ý kiến em cũng gạt phắt đi, em là nhất.
Thế này nhé. Em cá tính đến nỗi, nhà có cái gì hỏng là em leo lên sửa, sửa như một gã đàn ông. Ngay cả đồ điện, đồ dùng bếp núc, máy móc trong nhà, nếu hỏng cái là em lao vào sửa. Còn anh, em không hỏi một câu, không nhờ một câu. Anh đi tối ngày không biết nhà có việc gì xảy ra, em hay dùng bếp núc, em mới biết được nó hỏng hóc chỗ nào. Em có nói thì anh mới biết mà sửa giúp em chứ. Nhưng mà, chưa cần tới anh, nếu em không làm được thì em gọi ngay thợ tới, dù là anh chẳng khó khăn để làm những thứ đó. Khi anh nói thì em mới bảo, nhà hỏng anh không biết mà sửa thì còn kêu ca gì.
Chuyện đó là một chuyện nhỏ, thôi em thích gọi thợ thì cho em gọi, em thích làm thì cho em làm. Nhưng cái chuyện em tự quyết mọi việc thì thật là lớn đấy. Em bảo anh là chồng của em, em gọi anh là chồng nhưng, mỗi việc cần đến sự quyết định của hai người là em một mình tự quyết. Cái chuyện mua đất lớn như thế, em chỉ về thưa với bố mẹ chồng một câu rồi em tự quyết. Em nói với anh thế này &’hôm rồi em đặt cọc tiền đất rồi anh ạ. Em nói với anh từ mấy tuần trước rồi đó’. Thật ra, cái sự nói của em chỉ dừng lại ở việc nói qua loa, còn chưa có một cuộc nói chuyện chính thức nào. Tiền mua đất bao nhiêu em biết không, vậy anh làm chồng em, em cũng không hề hỏi ý kiến.
Nhỡ anh không thích mảnh đất ấy, nhỡ anh thấy nó đắt đỏ này nọ thì sao. Với lại, anh còn chưa biết mảnh đất ấy nó như thế nào về địa thế, em bảo đẹp thề là em mua. Anh không hài lòng thì em bảo, đợi anh hài lòng thì có mà người ta bán mất rồi…
Video đang HOT
Mỗi lần nhà có việc, khách khứa tới chơi, em không cần nói với anh về chuyện cỗ bàn ra sao. Mai em bảo, chốt xong hết rồi. Ăn những món gì em cũng không nói trước với anh, tự em quyết hết…
Thì em vẫn nấu ăn sáng cho anh đó, vẫn chuẩn bị cơm nước cho chồng đó, cũng giống như một người vợ nhưng chỉ là, mọi việc em tự làm hết, chẳng cần đến anh. Anh, thân làm đàn ông, anh muốn tự quyết định những việc của mình, nhưng bây giờ, ngay đến bộ quần áo của anh, anh muốn may màu này thì em cũng không cho, bảo màu đó đồng bóng và bắt anh làm ngay màu khác. Anh buồn vì em thay đổi mà không nói với anh, lấy về, anh chẳng buồn mặc vì quá giận em.
Mỗi lần con khóc, em quát um cái nhà này như trong nhà chỉ có mình em vậy, anh không là gì. Việc gì em thích là em làm, không cần nói với anh. Chuyện về nhà thăm bố mẹ, em quyết một cái là bắt anh phải theo và không cần biết, ngày hôm đó anh có bận bịu gì hay không.
Ở cái nhà này, em làm bà tướng. Tối đến hay đêm khuya, em quát tháo ầm ầm, em không cần bận tâm tới giấc ngủ của người khác nếu như có chuyện gì. Em cứ nói sang sảng từ tối tới đêm khuya, anh mệt chẳng muốn nghe. Anh nói lại thì em bảo, anh không biết thông cảm, em bận bịu chăm con mà anh lại tính toán này kia, không thương em thì thôi. Nghe kiểu ấy là anh đã chán lắm rồi!
Em mang tiền đi chơi họ khắp nơi cũng không nói cho anh, anh gọi em đưa tiền thì em bảo đi chơi họ hết rồi. Thế nên, anh mới giận không chịu nổi. Anh và em đã cãi nhau một trận to cho hả hê trong lòng. Anh thực tình quá ấm ức vì em đó…
Nhà người ta, chồng bảo vợ nghe. Tất nhiên, anh không bắt em phải cái gì cũng nghe theo anh, nhưng mà em nên tôn trọng ý kiến của chồng. Em đừng có cái kiểu cái gì cũng tự quyết như thế, để anh làm chồng của em được không em?
Vậy em nhé, từ hôm nay, anh sẽ làm một người chồng cương quyết và xin em hãy trả lại vị trí ấy cho anh. (ảnh minh họa)
Em đã tước quyền làm chồng của anh. Em sai khiến anh, làm anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chỉ cần nói ra là em nổi khùng, cãi nhau, hàng xóm họ cười cho chứ hay ho gì.
Nói vậy em lại bảo anh nhu nhược. Thật ra, anh không muốn nói lại em chỉ vì, anh cảm thấy, việc vợ tôn trọng chồng là chuyện đương nhiên. Em đừng có kiểu hách dịch, đừng có kiểu cho mình là nhất như thế em ạ. Mình phải biết bổn phận của mình, cái anh cần là vậy chứ không phải là lên mặt dạy em hay dùng vũ lực để trị em. Căn bản là vợ chồng nên hiểu, thông cảm và sống hết lòng vì nhau.
Vậy em nhé, từ hôm nay, anh sẽ làm một người chồng cương quyết và xin em hãy trả lại vị trí ấy cho anh.
Theo VNE
Bây giờ phải lấy chồng có nhà Hà Nội
Cái chuyện có nhà ở Hà Nội thời nay đâu còn cao siêu như ngày xưa nữa, thế nên, nếu đã xác định ở Hà Nội lập nghiệp thì nhất định phải lấy một anh chồng có nhà có cửa đàng hoàng.
Như thế may ra mới an cư lạc nghiệp được, nhất là với những cô gái có nghề nghiệp ổn định, có học hành như tôi thì tiêu chí ấy càng phải để lên hàng đầu.
Tôi chẳng phải là người tham lam tiền bạc gì nhưng yêu cầu có một người chồng có công việc đàng hoàng, nhà cửa ở thủ đô đâu phải là quá. Tôi tin là cô gái nào cũng mong ước như tôi. Thời nay, đàn ông nhiều người có chí, đi làm một thời gian, vài ba năm là họ mua được nhà cửa. Tiền bây giờ kiếm không dễ nhưng với những người có chí hướng, họ có thể kiếm được một cục trong một thời gian ngắn và chuyện &'tậu' một chung cư với họ chẳng là gì. Tất nhiên, tôi không yêu cầu nhà phải thế nào, nhà cao cửa rộng, cơ ngơi đồ sộ vì mình cũng chẳng là gì mà yêu cầu như thế. Tôi chỉ cần có chung cư nhỏ nhỏ, tức là nơi ở của mình, nhà của mình để mình yên tâm công tác và làm việc. Các cụ ta đã nói rồi có an cư thì mới lạc nghiệp được, điều đó chẳng sai.
Tôi vốn là một cô sinh viên, đi làm, ra trường và cũng có một công việc tương đối ổn định. Mức lương của tôi gọi là khá hơn so với chúng bạn. Tôi có ngoại hình khá ưa nhìn, nhiều người bảo tôi dễ lấy chồng, mà chồng giàu thì không khó. Tôi cũng chỉ cười. Nói ra như vậy sẽ có nhiều chị em cho rằng, tôi tự cao tự đại như thế thì sẽ không có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Không, tôi đâu tự cao tự đại, vì mìn cũng phải biết vị trí của mình ở đâu chứ. Có xinh đẹp, có công việc thì cũng cần yêu cầu một người chồng thế nào, ít nhất là kiếm được nhiều tiền hơn mình. Nhưng tiêu chí của tôi là, phải lấy người có nhà Hà Nội khi tôi xác định lập nghiệp tại nơi đây. Không có nhà Hà Nội thì tôi nhất định không cưới. Tôi cần một chỗ ở ổn định, một người đàn ông tôi yêu và cũng hết lòng vì tôi. Như vậy có quá không?
Cuộc sống vợ chồng mấy năm cứ mãi mãi trong căn phòng chật chội tiền sinh hoạt còn khó. Nhiều khi nhìn cô ấy mà tội. (ảnh minh họa)
Như cô bạn tôi, bằng tuổi tôi mà đã lấy chồng cách đây mấy năm rồi. Hai vợ chồng làm lương ba cọc, ba đồng, cứ trụ mãi ở thủ đô. Bao nhiêu năm thuê một căn nhà trọ chật hẹp, tiền tiết kiệm chẳng đáng là bao. Nhìn cuộc sống của bạn nhiều khi tôi cũng thương. Vì anh chồng cũng không giỏi giang kiếm tiền. Nhưng rồi khi sinh ra một đứa con nữa, gần như cô ấy kiệt quệ, tiền bạc không có.
Cuộc sống vợ chồng mấy năm cứ mãi mãi trong căn phòng chật chội, tiền sinh hoạt còn khó. Nhiều khi nhìn cô ấy mà tội. Bảo cô ấy về quê lập nghiệp, sinh sống thì cô ấy nói, về quê mà học hành thế này lại không xin được việc tử tế thì sợ họ hàng dị nghị. Ở trên này thì không ai biết đây là đâu.
Đấy, lấy một người chồng không có kinh tế nhưng lại không có định hướng tương lai, hai vợ chồng vì sĩ diện mà bám trụ ở Hà Nội rồi không có tiền tiêu. Nhưng cả họ thì cứ nghĩ họ làm ăn được, họ ở trên thủ đô thì phải này kia nên ai cũng bấu víu vào. Tết thì phải biếu bố mẹ bao nhiêu tiền trong khi cả hai phải vay mượn chạy vạy, khắp nơi. Con cái thì không được lo lắng chu đáo vì làm gì có tiền. Người gầy đi trông thấy vì những gánh vách cuộc sống.
Nhà Hà Nội bây giờ cũng không quá đắt, cố gắng thì cũng có thể mua được cái chung cư, ở xa một tí nhưng mà ổn định còn hơn là lông bông. (ảnh minh họa)
Nói chung, cuộc sống có quá nhiều cái khó khăn, không phải ai cũng có được sự sung sướng. Nhưng cần phải định hướng rõ tương lai như chứ như cô bạn của tôi, tôi sợ lắm. Tôi xác định là lấy chồng phải lấy người có nhà Hà Nội, có chỗ ăn chỗ ở thì yên tâm làm việc, ít ra không mất khoản thuê tiền nhà. Chứ cứ trọ rồi vài năm không có tiền tiết kiệm thì chi bằng gạt bỏ sĩ diện mà về quê.
Nhà Hà Nội bây giờ cũng không quá đắt, cố gắng thì cũng có thể mua được cái chung cư, ở xa một tí nhưng mà ổn định còn hơn là lông bông. Nên, tôi nghĩ, cái tiêu chí có nhà Hà Nội với người yêu hay chồng với chị em phụ nữ bây giờ, chẳng có gì là cao siêu cả. Còn nếu cảm thấy không có khả năng mua nhà này kia, vài ba năm tôi về quê sống, có khi còn an nhàn hơn, chứ cứ trụ mãi ở cái đất chật người đông này, mệt mỏi lắm!
Theo VNE
Chồng hờ hững để trả thù quá khứ Tôi đã trải qua một cú sốc tinh thần quá lớn khi người cũ bỏ tôi đi khi tình yêu đang độ mặn nồng nhất. Năm nay tôi 23 tuổi, còn anh đang ở cái tuổi 32. Sau khi tiếp xúc nhau khoảng bốn tháng, anh nói anh đã đem lòng yêu tôi, tôi cũng dễ dàng nhận ra tình yêu anh dành...