Vợ ơi, anh xin lỗi!!!
Nhưng dẫu sợ hãi đến đâu thì tôi cũng không có đủ can đảm để chấm dứt “tình mới”, nếu chấm dứt không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao, tiền bạc, công danh, sự nghiệp cô ta và cha cô ta (ông ấy là giám đốc công ty tôi) đang nắm giữ sẽ thế nào?
Tình cũ, vợ mới… trong cuộc sống thiếu gì. Một người đàn ông có thể yêu thương người này nhưng cũng có thể cùng một lúc yêu thêm một người con gái khác. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu kể ra cũng có hạn sử dụng, chỉ là chúng được bảo quản trong bao lâu mà thôi.
Khi tôi quyết định ly hôn người vợ đã từng chia ngọt sẻ bùi trong 3 năm, đã từng có quãng thời gian 4 năm yêu nhau trước khi cưới mà lòng nhẹ tễnh. Dứt bỏ mối tình cũ, vẽ ra cái kết tan nát cho một gia đình nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng, hạnh phúc vì đã hoàn thành tâm nguyện.
Ly hôn vợ thì đã sao, rồi cũng sẽ có vợ mới. Một người đàn ông khi đã quyết định có thêm “phòng nhì”, có thêm một người phụ nữ khác bên ngoài thì còn trông chờ gì vào gia đình “cũ”. Bỏ đi một người vợ có khó khăn gì?
Người đàn ông bạc tình là tôi, đã nhẫn tâm phá bỏ hạnh phúc gia đình vốn có, đã cướp đi một người mẹ hiền của 2 đứa trẻ thơ dại, và đưa về nhà một người phụ nữ cay nghiệt rồi bắt chúng gọi là mẹ. Đến những phút giây ngắn ngủi nằm trên giường kể từ ngày ly hôn tôi cũng mơ thấy bóng dáng cái gia đình cũ năm nào.
Video đang HOT
Ngày tôi nói lời chia tay, vợ cũ không khóc, chỉ cười và ký vào đơn ly hôn. Một người phụ nữ khi đã quá đau khổ sẽ chẳng thể giải quyết nỗi đau bằng những giọt nước mắt mà nỗi căm hờn, phẫn uất được chôn chặt trong tim.
Hình ảnh người phụ nữ ngoài 30 tuổi dáng cao, thon thả, tay kéo vali, đứng nhìn “chồng cũ” như muốn nhắn nhủ điều gì không nói thành lời, rồi chạy đến ôm hai đứa trẻ nhỏ vào lòng và khóc nức nở như vết dao đâm sâu vào lòng tôi, và chỉ đến khi “gia đình mới” không như ý muốn tôi mới nhận ra điều đó.
Người đời nói, người đời chửi tôi xấu xa khi cướp đi mọi thứ mà năm nào vợ cũ đã cùng tôi xây dựng, kể cả hai đứa trẻ nhỏ cũng bắt chúng rời xa mẹ. Người phụ nữ có thể mất chồng nhưng không thể mất con. Vậy mà tôi vẫn dửng dưng sống như không có chuyện gì, vẫn quyết dùng mọi thủ đoạn để tòa phân xử cho các con sống cùng cha. Giờ thì nỗi đau như gặm nhấm riêng mình tôi.
Giá như lúc này tôi điên được như cô ấy thì có lẽ sẽ chẳng phải đau. Vợ cũ chọn cách điên để quên đi hết tình đời, tình người, quên đi phút sai lầm khi lấy phải một người như tôi. Từ ngày cô ấy phát điên, dường như thế giới quay lưng lại với tôi, khiến lương tâm một gã chồng bội bạc cũng bị cắn dứt.
Hơn thế người phụ nữ trước kia tôi coi là “phòng nhì”, sau khi được đưa về làm “chính cung” bỗng trở nên đáng sợ, cô ta coi những đứa con mà trước đây mẹ chúng quý hơn sinh mạng là những chướng ngại vật, là nơi để xả stress, để thích thì mắng, ghét là đánh. Tôi đau đớn khi nhìn thấy chúng thâm tím chân tay sau mỗi chuyến đi công tác xa nhà, thấy chúng lúc nào cũng run sợ trước mặt “mẹ” chúng.
Người đàn ông bất lực không thể bảo vệ con mình như tôi còn tồn tại trong cuộc đời này làm gì? Nhưng ông trời có mắt, đây là nỗi đau, là hậu quả tôi phải gánh chịu. Hạnh phúc trước kia có lẽ quá viên mãn mà vô tình tôi đã coi rẻ để rồi vứt bỏ nó và mang về những cuộc cãi vã, những tổn thương cho cuộc đời.
Hôm nay sau khi ra khỏi nhà thương điên, hình ảnh người phụ nữ nhìn tôi không cảm xúc như thắt chặt tim tôi lại. Rồi mai đây, khi hai đứa trẻ ấy lớn lên chúng sẽ đối xử với tôi ra sao? Tôi sợ, lần đầu tiên khi điếu thuốc tàn trên tay, tôi thấy sợ, run và bật khóc. Tôi khóc, khóc như đứa trẻ, một thằng đàn ông đến cả người mình yêu thương còn không bảo vệ nỗi. Chỉ vì một chữ vinh mà chối bỏ một gia đình hạnh phúc. Nhưng, đã đâm lao rồi, còn biết làm gì nữa?
Theo VNE
Thư gửi vợ nhân ngày 8/3: Anh đang hư hỏng
Chị Hạnh Dung mến! Vợ tôi rất hay đọc chuyên mục Nhỏ to tâm sự của chị. Bao nhiêu lời khuyên sáng suốt trên báo, cô ấy tìm cách chuyển nó sang những người quanh mình, trong đó có cả tôi (đôi khi cũng bị đe nẹt, khuyên nhủ, lấy người khác ra làm gương dạy dỗ). Vì vậy, hôm nay nhân ngày 8/3, tôi xin gửi đến chị tâm sự của mình, mạo muội xin chị hãy một lần đứng về phía những người đàn ông, để thấu hiểu những nỗi khổ tâm phi phụ nữ. Xin gửi thư này đến vợ tôi, đến những người vợ khác ở trên đời, kể cả người sắp làm, hoặc đã từng làm vợ.
Vợ yêu mến,
Anh viết thư này, nói thật thà, ngay từ đầu ý đồ của anh là để xin phép em được quyền... hư hỏng đôi chút.
Xin em đừng vội quy kết anh muốn bậy bạ nọ kia. Cái "hư hỏng" ở đây là theo nghĩa đen, bị hư, bị hỏng, chứ không phải anh muốn hư hỏng. Lấy nhau hơn 10 năm, anh luôn phải đảm nhiệm vai trò là chồng em, là cha của các con, là trụ cột trong gia đình, đồng thời vẫn phải là người yêu nồng thắm của ngày xưa, là người đàn ông biết nhìn xa trông rộng đến ngày sau, là thợ sửa điện nước tận tụy ở nhà, là sếp tài ba nghiêm túc ở cơ quan... Bấy nhiêu gánh nặng ấy dồn lên, anh thấy mình như một chiếc xe tải đang chạy chậm dần, đuối dần. Thỉnh thoảng em nói "Anh không còn yêu em nữa?", "Anh sao vậy? Quên cả ngày 8/3!". Vợ yêu, anh xin tự nhận, anh là một món hàng - có thể là món đắt nhất trong đời em từng sắm, nhưng anh đã hết hạn bảo hành từ lâu lắm, không thể đổi, không thể trả, khi hỏng hóc, em phải bảo trì thôi.
Em hãy cứ hình dung anh là một sản phẩm. Bố mẹ anh tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm ra. Em là người dùng. Từ lúc em mở bao bì, bắt đầu sử dụng sản phẩm, cũng là lúc mà anh bắt đầu quá trình... hư. Không phải anh cố ý, món hàng nào cũng vậy thôi, xài lâu thì sẽ có bộ phận nào đó bị hỏng hóc. Thế nhưng, đa phần phụ nữ các em cứ nghĩ ngược lại: chồng là thứ hàng hóa đặc biệt, càng xài lại càng phải tốt lên! Càng ngày, em càng đòi hỏi nhiều thứ: anh phải thế này, anh phải thế nọ, anh thua xa hồi trẻ, anh quên mất rồi, sao người ta... Sao em không hiểu máy móc tốt cỡ nào chạy một thời gian cũng có sự cố này nọ, sao em không chấp nhận sự cố như chính bản thân nó, đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi?
Bắt đầu từ một chuyện nhé. Anh không thuộc hàng cao lớn đẹp trai. Anh nghĩ tới thân phận tùng bách của mình mà lo lắng. Em mập mạp, vững chãi bao nhiêu, thì việc anh phải giữ vững chuẩn "nặng hơn vợ 10 ký, cao hơn vợ một cái đầu" càng khó bấy nhiêu. Khi em chìm vào cơn ác mộng điên cuồng về cân nặng, loãng xương, nếp nhăn và nám, chẳng lẽ anh cũng thở than về bụng mỡ, cơ bắp nhão dần và biến mất, những sợi tóc rụng âm thầm... của mình? Đàn ông không quen nói ra, nhưng nếu người phụ nữ hiểu được nỗi khổ của chồng mình, hẳn sẽ khác...
Làm chỗ dựa, che chở bão giông cho một cô gái nhỏ là việc lãng mạn dễ dàng, nhưng làm trụ cột cho một gia đình, là chỗ dựa cho một người phụ nữ trưởng thành lại vô cùng gian khó. Mà đâu phải các bà vợ chỉ nhìn vào một người chồng mà thôi, ý muốn của chị em là vô tận. Mình có cái này, nhưng cô ta có cái kia, mình muốn cái kia, nhưng bà ấy lại có cái khác nữa... Cứ vậy, khó có thể biết đâu là điểm dừng.
Tại sao anh không được quyền hư hỏng? Tại sao anh không được quyền dừng lại như một chiếc xe tải cần một chuyến đại tu? Có lẽ, chúng ta đã quen với việc hôn nhân là một hành trình dài, mà ai cũng phải cố gắng để bước sóng đôi cùng người bạn đường mình đã chọn. Có lẽ, chúng ta đã quen nghĩ hạnh phúc là luôn luôn được nương tựa, được chở che. Có lẽ, cũng nhiều người đàn ông khác đã không đủ tự tin để tuyên bố mình cần hư hỏng, cần thông cảm, cần bảo trì chính thức; thay vào đó, họ ra vẻ mình vẫn ổn, rồi âm thầm đi tìm một chốn khác để được nghỉ ngơi...
Đó mới là "hư hỏng" thật, phải không vợ? Đến lúc hư hỏng kiểu đó rồi thì rất khó, hoặc không thể bảo trì sửa chữa gì được nữa.
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá. Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi...