Vợ ơi… Anh ốm rồi!
Chốc chốc chồng lại nhờ vợ đo nhiệt độ, và khi vợ nói ‘mát lắm’, chồng vẫn khăng khăng là bị sốt, đòi đắp 4 cái chăn, nằm rên hừ hừ.
Bài viết dưới đây là chia sẻ thú vị về khác biệt giữa vợ và chồng khi ốm của Lauren Cormier, một nhà văn, bà mẹ 3 con ở Mỹ, trên trang Huffingtonpost.
Đàn ông rất giỏi. Chồng tôi là một ví dụ. Anh ấy là một người chồng, người cha tuyệt vời. Anh ấy chăm chỉ làm việc mỗi ngày vì vợ, con.
Anh ấy có thể làm mọi việc mà tôi chẳng biết gì, từ sửa các vật dụng trong nhà, thay bình gas, diệt côn trùng… Và tôi biết, rất nhiều nam giới khác cũng vậy.
Và vì thế, tôi mãi không hiểu sao những đức lang quân mạnh mẽ ấy lại trở nên rắc rối và khó hiểu đến lạ khi họ… bỗng dưng chảy nước mũi.
Để khám phá hiện tượng này rõ hơn, tôi nghĩ sẽ hữu ích khi so sánh giữa chồng và vợ lúc cùng bị cảm lạnh – hai tình trạng tương tự với những cách phản ứng khác biệt:
Chồng bị cảm, ngày 1:
Chồng đi làm về và nằm vật ra ghế. “Ngày hôm nay nhiều việc quá hả anh”, vợ hỏi. “Cả ngày anh thấy thật tệ”, chồng đáp, rồi cố kéo giọng để vợ không thể không lo lắng: “Anh nghĩ anh nhiễm cảm rồi”.
Vợ bị cảm, ngày 1:
Vợ thấy bị ngứa và rát họng. Vợ khẽ hắng giọng vài lần và sau đó tiếp tục làm việc như bình thường.
Chồng bị cảm, ngày 2:
Chồng nhắn tin cho vợ hỏi xem ở nhà có còn thuố.c cảm lạnh không. Vợ không chắc lắm. Chồng nhắn tiếp để vợ biết mình sẽ về muộn vì cần ghé vào hiệu thuố.c khi đi làm về. T
hấy vợ đáp lại đơn giản “Ok”, chồng nhắn thêm hỏi liệu vợ có thể đi mua thuố.c không vì chồng cảm thấy vô cùng mệt.
Vợ bị cảm, ngày 2:
Họng vợ vẫn đau. Vợ còn bắt đầu ho. Tình trạng này kéo dài suốt ngày và vợ vẫn tiếp tục làm việc như bình thường.
Video đang HOT
Chồng bị cảm, ngày 3:
Chồng dùng cả hộp giấy ăn để lau nước mũi. Chốc chốc chồng lại bảo vợ đo nhiệt độ xem mình có sốt không. Khi vợ nói chồng mát lắm, chồng vẫn khăng khăng là đang bị sốt và còn là sốt rét cơ. Để chứng minh, chồng đắp thêm 4 cái chăn và rên hừ hừ.
Thỉnh thoảng chồng lại nhờ vợ: lấy nước nóng để anh uống cho đỡ đau họng, cho anh ngậm mật ong với chanh để bớt ho, chườm nóng vì anh đau người, thêm khăn giấy vì nước mũi anh không ngừng chảy, lấy thêm chăn vì 4 chiếc còn chưa đủ, và tiếp tục đo nhiệt độ…
Vợ bị cảm, ngày 3:
Vợ tiếp tục ho và lại chảy nước mũi. Vợ vơ vội gói khăn giấy nhỏ để vào túi rồi đi làm.
Chồng bị cảm, ngày 4:
Chồng may mà sống sót được qua đêm nhờ Chúa trời phù hộ và đống thuố.c ho, cảm. Thật hợp lý khi xin nghỉ ốm vì ra khỏi giường lúc này là chồng chế.t ngay. Ngay cả khi ở trên giường, chồng còn vẫn thấy mệt.
Chồng dành cả ngày hết ngủ lại mong ước vợ ở nhà để chăm sóc chồng, rồi bò (thực sự theo nghĩa đen vì chồng không thể đi vững) vào bếp tìm thêm đồ ăn nước uống và thuố.c.
Vợ bị cảm, ngày 4:
Sau một đêm mất ngủ vì cơn cảm lạnh hàn.h h.ạ, vợ nghĩ đến việc gọi xin nghỉ làm. Nhưng vợ nhớ ra mình còn việc đến hạn phải hoàn thành, rồi bữa trưa cần chuẩn bị và quần áo trong máy giặt chưa phơi, các con thì cần đến trường và đón về. Vậy là vợ rời khỏi giường, ăn tạm thứ gì đó rồi uống thuố.c cảm và đi làm.
Chồng bị cảm, ngày 5:
Một ngày nghỉ có vẻ hiệu quả. Mặc dù vẫn cảm thấy tệ, chồng đã khá hơn và có thể đi làm. Tuy nhiên, cuối ngày, chồng thực sự kiệt sức. Đêm đến chồng vật vã hết chuyển từ giường ra ghế sofa, rồi ngủ quên khi nào không biết.
Vợ bị cảm, ngày 5:
Khi thức dậy, vợ thấy khá hơn hôm qua và lại tiếp tục công việc như mọi ngày.
Chồng bị cảm, ngày 6:
Chồng thấy khá hơn rồi. Nhưng cuối ngày chồng vẫn thấy mệt, nhưng chắc chắn là đang bình phục rồi.
Vợ bị cảm, ngày 6:
Vợ thấy khá hơn nhiều rồi. Vợ kể với chồng là vợ vui thế nào khi cuối cùng đã khỏi cảm lạnh.
Chồng nhìn vợ đầy ngạc nhiên: “Em bị cảm á?”.
Theo st/Phununews
Tan cửa, nát nhà vì... chồng đắm đuối với Euro
Còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích, tôi đã choáng váng nhận ngay một cái tát mạnh đến nỗi khiến tôi ngã lăn ra.
Vợ chồng tôi sống được gần 7 năm, cũng có một cháu gái 4 tuổ.i rồi. Chồng tôi nói chung cũng thương vợ con. Lương lậu hàng tháng anh đều đưa đủ để tôi chi tiêu trong gia đình. Đi làm về thì chơi với con, hoặc phụ tôi dọn dẹp nhà cửa.
Con bệnh, anh cũng lo lắng, túc trực bệnh viện chăm sóc. Thôi thì cũng tạm gọi là 'soái chồng'.
Nhưng chồng tôi có một đam mê khiến tôi vô cùng khổ sở: Mê đá banh. Cũng may anh không c.á đ.ộ, nếu không chắc gia đình tôi ra đường ở lâu rồi.
Cứ cuối tuần, thay vì dành thời gian cho vợ con thì chồng tôi lại ôm giày đi đá banh cùng mấy chiến hữu trong cơ quan.
Đá nguyên ngày, chiều đi nhậu, thế là xong, chẳng cần biết vợ con làm gì, cần gì. Mà anh cưng chiều quả bóng của mình như thể nó mới là vợ anh. Đá ngoài sân thì nó phải dơ, thế mà anh rửa cẩn thận, rồi lau chùi sạch bóng.
Ảnh minh họa
Nhiều lần, tôi tự so sánh mình không bằng trái banh thì anh cười xòa. Anh bảo đam mê bóng đá là sở thích tao nhã của cánh đàn ông. Nên tôi đừng dại mà can thiệp vào. Ừ thì tôi cũng có can thiệp đâu, chỉ là thấy tủi cái thân thôi.
Trong nhà cũng toàn hình các cầu thủ nổi tiếng trên thế giới. Chồng tôi hâm mộ họ còn hơn mấy đứ.a tr.ẻ tuổi teen hâm mộ ca sĩ Hàn quốc. Lâu lâu, chẳng hiểu anh kiếm đâu ra tấm hình có chữ ký của thần tượng.
Thế là anh vui suốt mấy ngày, nâng niu, trân trọng như thể đó là người thật. Con gái dám đụng tới là bị anh quát cho một trận ngay.
Cũng vì cái tính ham đá banh quá độ của chồng nên mùa Euro tới, tôi buồn thúi ruột. Chồng tôi mê đến mức anh xin nghỉ phép nửa tháng để ở nhà xem đá banh cho đã.
Đi làm về mệt, thấy chồng ngồi ỳ trên ghế salon, miệng la hét, thú thật tôi tức đến mức hộc má.u. Coi ở nhà chưa đã, anh còn chạy ra quán cà phê ngồi lì từ khi ăn cơm xong cho đến sáng hôm sau.
Tôi giận quá nên cũng chẳng thèm điện, tự đi tự về được. Tôi chỉ nói đúng 1 câu: 'Cứ thức đêm coi đi, nếu đổ bệnh thì tự kêu mấy trái banh mua thuố.c cho mà uống. Đừng gọi tới tui'.
Mới mấy hôm mà chồng tôi nhìn xuống sắc đến mức thảm hại. Đầu tóc dài rối tung, 2 mắt thâm quầng như mắt gấu trúc, da dẻ sạm đen lại vì thức khuya nhiều. Tôi nhìn cũng xót nhưng thôi cũng kệ. Cho chừa...
Tôi cũng không định can thiệp vào chuyện banh bóng của anh. Nhưng thử hỏi, một người đi làm về rồi lao vào dọn dẹp, nấu nướng, lo cho con.
Còn một người ở nhà suốt ngày đến cái nhà không quét nổi, quần áo đầy thau không phơi được, chén bát đầy bồn không rửa cái nào thì ai mà không nổi điên.
Tối hôm qua, tôi gọi điện báo về trễ vì phải gặp đối tác nước ngoài. Tôi dặn chồng mua cháo cho con ăn, rồi tranh thủ tắm con giúp tôi. Anh ừ ừ trong điện thoại với thái độ gắt gỏng.
Ảnh minh họa
Tới gần 8h tôi về. Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi không sao kiềm chế được. Chồng tôi đang gác chân coi đá bóng, tay còn vỗ đen đét lên đùi. Nhà cửa tan hoang không khác gì bãi chiến trường.
Con gái tôi thì mặt mày lấm lem, trên miệng còn vương cả cọng mỳ gói dài. Rồi giấy vệ sinh được trải dài từ nhà vệ sinh ra tận salon. Chai nước suối, tô ăn mì còn nguyên trên bàn.
Má.u nóng bốc lên cùng sự mệt mỏi và chán nản mấy hôm nay tích tụ, tôi lao tới tắt phụt tivi. Còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích, tôi đã choáng váng nhận ngay một cái tát mạnh đến nỗi khiến tôi ngã lăn ra của chồng.
'Thứ mất dạy'. Nói rồi, anh bỏ ra xe đi thẳng, chẳng thèm nghe vợ nói một câu hay nhìn con lấy một lần. Tôi sững sờ trước mọi chuyện diễn biến quá nhanh.
Con gái thấy tôi bị bố đán.h thì chạy tới ôm lấy tôi. Cả 2 mẹ con tôi đều khóc ròng trong căn nhà bẩn thỉu.
Tôi chán quá. Giờ tôi hận luôn đá bóng, đá banh. Tôi nên làm gì để chồng giảm bớt đam mê mà nghĩ đến vợ con đây mọi người?
Theo Minhphuong/Netnews
Cưới hơn 1 năm, nhưng tháng nào tôi cũng lên giường với tình cũ Tôi thật sự không biết mình là loại đàn bà gì nữa... nhưng tôi không có cách nào có thể dứt ra. Tôi đồng ý cưới Lâm trong cơn nóng giận bồng bôt nhất thời với Trung, người yêu tôi. Tôi và Trung yêu nhau khi tôi và anh cùng đang đi học, tình yêu kéo dài hơn 2 năm cho đến khi...