Vỡ òa khi biết thứ gọi là tài sản lớn nhất của mẹ
Vào khoảnh khắc này, anh em nó đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹ. Đó là tài sản lớn nhất mẹ để lại cho 3 anh em.
ảnh minh họa
Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Trong nhà chỉ có người vợ quá con côi nên gia đình cậu vẫn hay bị mọi người ức hiếp. Thế rồi mẹ đã lôi 3 anh em nó đi ăn xin được 3 năm nay.
Vào một buổi sáng, sau khi tỉnh dậy nó nhìn qua tấm chăn rách, không nhìn thấy em trai đâu cả. Nó cuống cuồng hỏi mẹ: “Mẹ ơi! em trai đâu rồi ạ?”. Mẹ nó thản nhiên nói: “Em đã được bán cho người khác”. Nó khóc, quỳ trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tìm em về. Nhưng mẹ nó chẳng nói với nó lời nào, tiếp tục làm việc của mình.
Mẹ ơi, mẹ đừng bao giờ gục ngã
Video đang HOT
Từ đó trở đi, nó bắt đầu thấy mẹ trở thành một người lạnh lùng đáng sợ, và nó không còn kính trọng mẹ như trước đây nữa. Cũng qua lần đó mấy anh em nó ghét mẹ, ghét một người mẹ nhẫn tâm cho đi đứa con trai mà đã rứt ruột sinh ra mà không chút thương tiếc.
Sau này khi lên cấp 3, rồi thi đại học xong, nó bỗng nghe mẹ nói em gái lấy chồng. Em gái nó được gả cho một người cùng làng giàu có, nhưng tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì. Nó khuyên mẹ nhưng mẹ nhất định không nghe nó:
“Mẹ có biết mẹ làm như vậy là cướp đi hạnh phúc của em hay không? Em gái sẽ phải sống ra sao khi ở bên người đàn ông chỉ suốt ngày biết đến rượu chè, cờ bạc?”.
Mẹ nó không nói, không giải thích với nó một lời.Thế rồi, nó uất ức theo người trong làng đi nhặt phế liệu, một tuần không về nhà.
Bốn năm học đại học, nó luôn là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất. Nhưng khi về nhà nó chưa từng gọi một tiếng mẹ. Có vẻ như mẹ cũng biết tại sao nó hận mẹ như vậy nên cũng không bao giờ trách nó, ngược lại bà càng tỏ ra khúm núm trước con trai. Mẹ như vậy nó càng khinh thường mẹ hơn. Đến tận khi có gia đình, có một tổ ấm bé nhỏ ở thành phố, nó vẫn không muốn gặp mẹ một lần.
Có lần mẹ từ quê lên mang theo một bao tải bông vải, mẹ nói mang lên để vợ chồng nó làm chăn bông. Nó bắt đầu thấy động lòng. Ở quê đâu có làm bông vải. Chắc là mẹ lại đến nơi rất xa để nhặt từng bông vải một. Nó bảo mẹ ở lại một đêm. Mẹ xoa tay nói: “Sao thế được, nhà con nhỏ thế này, thôi để mẹ về.”, ánh mắt mẹ thăm dò nhìn nó.
Nó đã có chỗ đứng ổn định ở thành phố, đã tìm được em trai bị thất lạc và cuộc sống của em gái nó cũng được nó chu cấp cho ít nhiều. Khi mẹ nó nằm trên giường bệnh, chẳng thể ăn nổi hạt cơm nào. Mấy anh em nó túc trực bên mẹ, nhưng cũng chẳng ai tỏ ra đau lòng. Vì trong sâu thẳm trái tim của 3 anh em nó hình ảnh về một người mẹ tần tảo chăm lo cho con cái đã không còn.
Anh em nó vẫn hận và nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho người mẹ vì tiền mà có thể bán đi đứa con ruột của mình, vì tiền mà có thể khiến con gái mất đi hạnh phúc.
Lúc sắp lâm chung, mẹ nó nói:
“Mẹ biết các con rất hận mẹ, nhưng mẹ biết mẹ đang làm gì. Mẹ muốn chu cấp cho anh trai các con, để anh con thay đổi vận mệnh cho gia đình chúng ta, đây là con đường duy nhất cho chúng ta, vì thế có khổ thế nào đi nữa mẹ cũng không kêu than nửa lời. Mẹ muốn cho những kẻ ức hiếp chúng ta thấy rằng, mẹ, một người phụ nữ nông thôn sống đến tận bây giờ nhưng chưa bao giờ gục ngã.”
Ba anh em nó ôm mẹ khóc: “Mẹ ơi, mẹ đừng bao giờ gục ngã”. Vào khoảnh khắc này, anh em nó đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹ. Đó là tài sản lớn nhất mẹ để lại cho 3 anh em.
Theo Motthegioi
Yêu và yêu, đơn giản vậy thôi!
Bao nhiêu ngày rồi kể từ cái ngày em nhìn thấy anh! Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nụ cười của anh như tỏa nắng. Nụ cười ấy khiến một đứa như em đi từ tăm tối ra ánh sáng. Kể từ giờ phút đó em biết là em đã yêu anh, một tình yêu vô điều kiện.
Con người ai cũng từng có quá khứ. Chỉ là với mỗi người thì quá khứ lại khác nhau. Tôi cũng vậy! Một quá khứ đầy tăm tối. Kể từ ngày tôi mất đi người tôi thương yêu nhất thì tôi đã nghĩ rằng: Thôi! khép mình lại. Cuộc sống cứ thế mà trôi qua vẻn vẹn đã 2 năm. Nhưng cái ngày định mệnh đó. Anh đã xuất hiện một nụ cười làm trái tim tôi rung động. Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ đủ can đảm yêu thêm một ai khác. Tôi đã cố gắng phủ nhận với trái tim rằng chỉ là thoáng qua thôi. Nhưng tình cảm đó cứ lớn lên. Tôi đã một lần lấy hết lòng can đảm nói rằng tôi yêu anh. Anh nắm tay tôi và nói rằng "chúng ta hãy yêu nhau đi". Cảm giác vỡ òa. Anh như ánh dương của đời tôi!
Tình cảm đó thật nhẹ nhàng! Nhưng đến một ngày anh lại bước ra đi. Tôi như vỡ òa trong nước mắt. Chúng tôi vẫn làm bạn. Nhưng không mối quan hệ của chúng tôi cho đến giờ phút này người yêu không phải mà bạn cũng không phải. Nó ở lưng chừng giữa hai mối quan hệ tình yêu và tình bạn.
Nhiều lúc tôi muốn từ bỏ mối quan hệ đó! Nhưng trái tim tôi không cho phép làm vậy. Dù có sai tôi vẫn muốn sai một lần. Nếu ai đó biết chuyện này họ sẽ bảo tôi là điên. Nhưng yêu anh tôi điên cũng được. Đối với người ta mà nói sự xuất hiện của anh là bình thường. Nhưng với tôi sự xuất hiện của anh điều đặc biệt. Anh là ánh dương là nguồn sống cho niềm tin vào tình yêu của một người con gái như tôi.
Chỉ cần nhìn vào anh tôi có thể cảm nhận được mọi thứ. Chỉ cần anh cười là tôi thấy hạnh phúc hơn tất cả mọi thứ xung quanh mang lại. Tôi chỉ cần anh hạnh phúc thì tôi chấp nhận đứng phía sau anh. Nguyện cùng anh đi trên mọi cung đường dẫu có khó khăn và đầy mưa gió.
Chúng ta ai cũng yêu và có quyền yêu ai đó. Nhưng xin đừng mang điều kiện ra cho tình yêu đó! Tình yêu đẹp lắm, nó không có điều kiện đặt ra. Yêu và yêu đơn giản vậy thôi!
Theo Guu
Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt... Đôi mắt em thâm trầm chất chứa nỗi lòng chôn dấu, mà sao anh nhìn mãi vẫn chưa thấy. Đôi mắt em phủ sương mù năm tháng, mà anh vô tâm cứ mãi hững hờ.... Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt. Để những nỗi lòng chỉ đọng lại trong ngực, sẽ chẳng ai biết chẳng ai hay. Vì em không biết...