Vợ nuôi chồng chả tiếc điều gì nhưng khi chồng có tiền thì lại làm điều này khiến vợ sốc tận óc
Cô ngỏ ý muốn xem giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Nào ngờ Nghĩa bảo, anh đã gửi ở chỗ mẹ anh, tức là mẹ chồng Hương rồi.
5 năm hôn nhân, Hương luôn là trụ cột kinh tế chính trong nhà. Cưới xong thì Nghĩa nghỉ việc ở công ty, ra ngoài tự mình gây dựng. Anh gặp phải vô vàn khó khăn, thậm chí thua lỗ nhiều lần. Nhưng anh vẫn luôn nỗ lực chăm chỉ và tìm tòi phương cách để thành công.
Trong khi chồng loay hoay làm ăn, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà, nuôi con, đối nội đối ngoại đều một tay Hương lo liệu. Cô không phàn nàn câu nào. Cô luôn ủng hộ, động viên chồng, mừng vui khi thấy anh thua mà không nản lòng. Đồng thời cô cũng tin tưởng vào tương lai tươi sáng trong một ngày không xa.
Không phụ lòng mong đợi của Hương, sau 4 năm vật lộn kinh doanh, Nghĩa đã bước đầu thu được thành tựu. Thêm 1 năm để ổn định công việc, sau 5 năm Nghĩa bắt đầu có thu nhập để ra. Hiện tại anh đang thuê mặt bằng để xây dựng cửa hàng, Nghĩa tính với vợ, sẽ mua đứt luôn mảnh đất ấy để làm ăn cho yên tâm. Hương tất nhiên đồng tình, trong lòng mừng mừng tủi tủi, cuối cùng những ngày một mình oằn mình lo toan của cô cũng đã kết thúc rồi.
Trong lúc Hương còn đang đợi Nghĩa bàn bạc kĩ hơn với cô về chuyện mua đất, làm thủ tục, bởi dẫu sao đây sẽ là tài sản lớn chung của 2 vợ chồng. Thì Nghĩa hớn hở về thông báo với cô, mọi thứ đã xong xuôi, mảnh đất ấy giờ đã là “của anh”. Hương tinh ý phát hiện chồng không dùng từ “của chúng ta” hay “của vợ chồng mình”.
Cô ngỏ ý muốn xem giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Nào ngờ Nghĩa bảo, anh đã gửi ở chỗ mẹ anh, tức là mẹ chồng Hương rồi. Hương tưởng mình nghe lầm. Nhà cô cũng có két sắt, vợ chồng trưởng thành hoàn toàn có thể bảo quản được giấy tờ đất đai, hà cớ gì Nghĩa phải mang gửi chỗ mẹ anh? Lúc cần dùng tới đi lấy về chả phải sẽ lằng nhằng lắm ư?
Hương linh cảm có điều không ổn ở đây. Cô thử lòng Nghĩa bằng cách, cương quyết đòi xem bằng được sổ đỏ mảnh đất. Nào ngờ Nghĩa nổi khùng, mắng cô lắm chuyện, gây sự vô cớ với anh ta. Rằng, xem hay không thì quan trọng gì. Đến đây Hương càng chắc chắn sổ đỏ ấy có vấn đề.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Lát sau Hương ra ngoài mua đồ, nhưng đi tới ngõ mới phát hiện mình quên ví. Cô quay về, lúc tới cửa thì nghe tiếng Nghĩa trong nhà nói chuyện điện thoại với ai đó. “…Vâng… Cái Hương cũng nhặng lên nhưng con mắng át đi rồi, im không dám nói gì nữa. Chấp nhận mất lòng trước mà yên tâm về sau mẹ ạ. Thời buổi này không nói trước nổi điều gì đâu, nếu có ngày không ở được với nhau, công sức của mình cũng đỡ mất không cho người khác. Chính thế để sổ đỏ tên mẹ là chắc ăn nhất, cũng gửi luôn chỗ mẹ cho cái Hương khỏi trông thấy mà lắm chuyện…”, giọng nói của Nghĩa dội vào tai Hương.
Hương chấn động cả người. Thì ra vấn đề của chiếc sổ đỏ lại là như thế. Thảo nào mà Nghĩa không muốn cô xem. Bất giác nước mắt Hương lăn dài không kiềm chế được. Tim cô đau nhói từng cơn.
5 năm qua, cô chẳng tiếc gì Nghĩa từ vật chất tới tình cảm và sự tin yêu, chăm sóc chồng con chu đáo, hiếu thảo với bố mẹ chồng. Những tưởng đổi lại Nghĩa sẽ đối với cô tương tự như thế. Nào ngờ lúc không có gì trong tay, Nghĩa nghiễm nhiên hưởng thụ mọi thứ từ vợ, giờ có chút vốn liếng, anh ta liền nghĩ cách để cô đừng hòng được lợi xu lẻ nào.
Tình cảm, sự hi sinh đặt không đúng chỗ, cho đi nhưng nhận lại chỉ là đắng chát vô bờ. Giá kể trước nay Nghĩa không hề nhận của cô điều gì thì đã đành một nhẽ, cô sẽ tặc lưỡi rằng của Nghĩa kiếm được anh ta thích làm gì thì làm. Đằng này… Hương sao có thể ngờ, người đầu gối tay ấp mà mình tin tưởng những năm qua lại vô ơn, bạc bẽo tới nhường ấy. Hay bây giờ con người ta sống đề phòng và toan tính với nhau như vậy, dẫu đã là vợ chồng.
Trong cuộc sống hàng ngày, Nghĩa vẫn rỏ ra quan tâm tới vợ con. Nếu Hương cho qua chuyện này, vờ như không biết gì, thì mọi thứ sẽ vẫn có vẻ ổn khi nhìn từ bên ngoài. Nhưng hẳn trong lòng Hương sẽ bị chôn một cây dằm, không bao giờ nhổ ra được…
Tôi đã tỉnh ngộ khi chồng hét lên: "Anh ngột ngạt lắm rồi!"
Từ một người luôn suy nghĩ tiêu cực, coi chồng là trung tâm vũ trụ, tôi "lột xác" thành một phụ nữ tràn đầy năng lượng, được sự tin yêu của gia đình và bạn bè. Bí quyết có được hạnh phúc này thật đơn giản.
Mãi sau này, một vài đứa bạn thân vẫn bật cười khi chúng tôi có dịp ngồi "phác thảo" lại chân dung của tôi ngày xưa. Nói ngày xưa cho ra vẻ, chứ thực ra cũng chỉ mới hai năm trở lại đây thôi. Tôi của ngày đó chỉ tập trung mọi sự quan tâm cho chồng, con, bản thân thì chẳng thiết tha gì. Muốn mua cái gì trước hết phải cho chồng, con sau mới đến mình. Và thứ mua cho mình bao giờ cũng là hàng rẻ nhất, hàng trong những dịp đại hạ giá.
Vì coi chồng là trung tâm nên thành ra kiểm soát chồng. Anh đi đâu, làm gì, với ai, mật khẩu điện thoại, facebook, zalo... đều nằm trong tầm ngắm của tôi. Tự tò mò, tự dò xét rồi suy nghĩ tiêu cực, ghen tuông vô cớ, chồng cầm điện thoại hơi lâu là nghĩ đang nhắn tin hẹn hò. Và chỉ cần nghĩ đến đó thôi là nước mắt rơi, tim đau như thể chồng ngoại tình thật tới nơi, rồi nghĩ đến cái chết nếu chồng theo người đàn bà khác.
Ảnh minh họa từ internet
Tôi cũng cố hết sức để làm việc nhà chu toàn, con cái được dạy dỗ tốt, làm thay mọi việc cho chồng con, nhưng càng làm càng thấy mình đuối, bản thân lúc nào cũng gồng lên. Nhiều lúc mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi cho đúng nghĩa lại sợ chồng giận chồng buồn. Lu bu cả ngày chuyện nhà chuyện cửa lại tự ti, tôi cũng chẳng còn mấy bạn bè, họa chăng chỉ có vài bà hàng xóm thi thoảng tám chuyện chồng con. Vì vậy những lúc buồn, ấm ức, giận chồng chẳng biết lấy ai mà tâm sự sẻ chia.
Chồng tôi thì đi sớm về muộn, ngày nào cũng nhậu, hết nhậu với bạn, rồi nhậu với sếp, rồi nhậu với đối tác. Không chia sẻ, tâm sự chuyện công việc, tâm tư cá nhân với vợ, không bao giờ đưa vợ đi đâu cho khuây khỏa hay chụp cho vợ tấm ảnh tử tế.
Mọi thứ có thể vẫn cứ tiếp diễn như vậy và có lẽ tôi cũng sẽ chấp nhận sống như vậy, cho đến một ngày, trong một lúc tức giận chồng tôi hét lên: Xin em bớt yêu anh, quan tâm anh được không, anh ngột ngạt lắm rồi, em hiểu không?
Câu nói đó như tiếng sét đánh ngang tai, khiến tôi suy sụp. Nhưng thật may, cũng chính lúc đó tôi bắt đầu nhìn nhận lại mọi chuyện. Tại sao tôi đã hi sinh nhiều như vậy, lo lắng nhiều như vậy nhưng chồng lại thấy áp lực? Nhờ lời khuyên của một chuyên gia tâm lí, tôi nhận ra mình đã cho quá nhiều nhưng lại cho không đúng giá trị người ta muốn. Cuối cùng sau bao ngày suy nghĩ, tôi quyết định cho chính mình một cơ hội thay đổi để sống một cuộc sống khác.
Tôi đã thay đổi như thế nào?
Thay đổi tư duy: Đầu tiên, tôi chọn thay đổi suy nghĩ bằng việc đọc và học hỏi những kiến thức mới: Tâm lý đàn ông, tâm lý phụ nữ, đọc cả những loại sách khoa học để nâng cao hiểu biết. Nhờ đó tôi cũng nhận ra, cái tốt nếu đặt nhầm chỗ sẽ thành ra dư thừa, quan tâm nếu như thái quá sẽ thành ra gò bó.
Thay đổi ngoại hình: Nếu trước đây xuề xòa mặc gì cũng được thì nay tôi đã biết học cách kết hợp đồ cho phù hợp. Tôi quan niệm, có tiền thì mua sắm quần áo, mỹ phẩm xịn, không có tiền thì mua đồ hợp với bản thân miễn luôn phải thơm và tươi. Tôi cũng bắt đầu đi tập yoga, không chỉ lấy lại dáng mà còn khỏe khoắn hơn, giải tỏa bớt các năng lượng xấu tích tụ trong người. Học cách bao dung, không ganh tỵ, đố kỵ, soi mói cuộc sống riêng tư của người khác.
Tự chủ tài chính: Sau một thời gian dài ở nhà nuôi con, tôi quyết định đi làm, công việc tuy lương không cao nhưng ít nhất giúp tôi bắt đầu không nhận bất cứ khoản tiền hỗ trợ nào từ chồng, thậm chí tự trang trải được những chi tiêu căn bản trong gia đình.
Không quản chồng mọi lúc nọi nơi: Tôi không kiểm soát chồng, tôn trọng không gian riêng tư của anh ấy. Thích gì tôi nói thẳng chứ không úp mở và mong chồng tự hiểu rồi chỉ bản thân mình là hậm hực và ấm ức.
Cố gắng tạo không khí vui vẻ thoải mái khi chồng về nhà, không cau có, không nói đổng. Trước đó, tôi thức đợi chồng thâu đêm, gọi phone nhắn tin liên tục, rồi khi anh ấy về thì chì chiết gắt gỏng, không khí vô cùng nặng nề. Giờ thì khác, chồng đi cứ đi, tôi ở nhà cho con ngủ xong đắp mặt, làm đẹp, đọc sách và đi ngủ sớm. Bởi tôi vẫn nhớ có lần một người bạn nói rằng giữa việc chọn về nhà với một bà vợ mặt mày cáu kỉnh, với việc ra ngoài nhậu nhẹt, chắc chắn anh ấy sẽ chọn việc ra ngoài.
Tạo không gian riêng, tìm nguồn năng lượng tích cực: Ngày cuối tuần tôi bắt đầu đưa con đi xem phim hoặc ra ngoài café, đi du lịch với bạn bè. Đặc biệt, tôi làm quen với những người có suy nghĩ tích cực, năng lượng tích cực, nên càng thấy yêu, trân trọng bản thân mình và luôn có cái nhìn lạc quan vào cuộc sống. Nhờ đó tôi nhận ra: mất tiền, mất việc...thậm chí là mất chồng cũng không hẳn là mất hết, đánh mất chính bản thân mình mới chính là mất tất cả.
Theo đuổi bất cứ đam mê nào mà mình thích: như học nấu ăn, hội họa, ca hát... Chính sự đam mê khiến tôi xao nhãng sự bận tâm với, nó khiến tôi thấy nhẹ nhõm và chồng cũng có "dễ thở" hơn.
Thay đổi quan niệm về "chuyện ấy": không thụ động, không tự hài lòng, không cam chịu. Trước tôi ít có nhu cầu cho chuyện này, phần vì đời sống tinh thần của 2 vợ chồng không được tốt, phần vì luôn tự ti với cơ thể chằng chịt những vết rạn. Rồi chính việc thay đổi tư duy, tôi nhận thức được trong chuyện đó quan trọng là cảm xúc như thế nào, và kỹ năng ra sao. Làm "gái hư" một chút trên giường với chồng mình chẳng có gì phải e ngại cả.
Sự thay đổi tích cực từ bên trong đã làm thay đổi diện mạo bên ngoài của tôi, nhất là nụ cười, thần thái khuôn mặt, bạn bè người thân đều có chung nhận xét như thế. Chồng tôi từ chỗ là người vô tâm, không biết chia sẻ với vợ thì giờ sau từng ấy nỗ lực đã tích cực thay đổi.
Không còn những bữa cơm tối vắng mặt chồng liên miên, thậm chí anh ấy còn bỏ thói quen nhậu bên ngoài chuyển về nhậu tại nhà. Anh ấy giúp tôi chu toàn việc nhà, biết chia sẻ chuyện công việc với vợ, có việc này việc kia cũng hỏi ý vợ trước khi quyết định, đi đâu cũng muốn đưa vợ đi cùng. Thật là hạnh phúc.
Trải qua khủng hoảng hôn nhân tôi mới nhận ra mình không thể thay đổi được bất kì điều gì mình không hài lòng về chồng mà chỉ có thể thay đổi chính mình: bớt đòi hỏi hơn, bao dung và tích cực hơn. Và thay đổi trước hết là vì sự bình yên của chính bản thân mình, không phải cho bất cứ ai khác, chỉ cần chịu khó lắng nghe, kiên nhẫn nhìn nhận và học hỏi thì chẳng có gì ngăn cản được.
Theo eva.vn
Đi du lịch qua đêm với tình cũ, anh vẫn nhắn cho tôi một câu "choáng váng" Anh chỉ trích người yêu cũ thậm tệ, anh nói tôi là tất cả của anh, nhưng khi cô ta năn nỉ, anh lại mủi lòng đi du lịch cùng cô ta hết lần này đến lần khác. Yêu nhau đến thời điểm này cũng gần 2 năm, anh chính là mối tình đầu đầy tươi đẹp mà một cô gái mới đôi...