Vợ nói sẽ chẳng thay đổi theo những điều tôi đã góp ý
Tôi có nên dứt khoát ly hôn để giải thoát, hay cố gắng vá víu để sửa chữa lại mái ấm gia đình?
Tôi 38 tuổi, vợ 30 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 10 năm, có 2 đứa con thông minh, khỏe mạnh, đáng yêu. Thời mới cưới, vợ tôi ở nhà chăm lo gia đình, chuẩn bị sinh con, tôi đi làm bên công ty nhà nước. Vợ khá tự ti vì chỉ mới học xong cấp 2, tôi hứa với vợ là sẽ giúp cô ấy đạt được ước mơ vào giảng đường đại học, được làm công việc văn phòng chứ không phải lam lũ buôn bán. Tuy nhiên sau này tôi chỉ đạt được 90% lời hứa khi chỉ giúp cô ấy vào được cao đẳng. Trong thời gian mang bầu đứa đầu tiên, vợ học lại từ cấp 3 và tôi luôn bên cạnh kèm cặp cô ấy, lúc đó cô ấy kiến thức bị hổng hết (trước đó chưa học xong).
Cách đây 6 năm tôi bỏ công ty ra ngoài làm ăn, lúc đầu gặp rất nhiều khó khăn, đã mấy lần phải làm lại. Thời gian này kinh tế khó khăn nên vợ chồng đều rất vất vả, phải làm thêm đủ thứ để duy trì cuộc sống. Nhiều khi giữa trưa vợ vẫn phải đi giao hàng, nghĩ lại tôi thương cô ấy và muốn bù đắp những tháng năm nhọc nhằn đó. Giờ mọi thứ tương đối ổn định hơn. Sau khi ra trường vợ tôi xin làm bán hàng ở showroom, gần đây cô ấy có biểu hiện mắc bệnh trầm cảm khá nặng, lý do cũng nhiều nhưng có thể mấy vấn đề sau:
Cô ấy rất tham vọng, trong khoảng thời gian từ khi đi làm đến nay tầm 3 năm thì vợ liên tục chuyển chỗ làm (đã thay đổi 5-6 lần), còn làm thêm cái này cái khác. Mỗi lần như thế là một lần tạo ra áp lực cho bản thân, vợ tôi lại có dấu hiệu của bệnh. Hoặc mỗi lần không bằng người khác là vợ tôi đều có biểu hiện. Những năm tháng trước đây vất vả nên giờ nhìn lại (cộng với tâm lý bất ổn) sẽ cảm thấy thiệt thòi, ấm ức tích tụ liên tục. Cuộc sống vợ chồng cũng không được hòa hợp. Tôi cũng là người không khéo trong thái độ và ứng xử. Tôi mô tả qua cuộc sống như vậy để các bạn biết.
Giờ vợ chồng tôi gần như không có sự thông cảm và quan tâm nhau một cách đích thực, tôi quan niệm là doanh nghiệp thì luôn duy trì mở cửa, gia đình hãy cố gắng duy trì ánh đèn, sự ấm áp. Tôi giúp đỡ vợ khá nhiều việc nhà: chăm sóc con cái, nấu nướng… Tuy nhiên trước đây tôi có sai lầm là để mặc chuyện đó cho vợ. Vợ tôi tính rất hướng ngoại và bốc đồng, cũng nghiện điện thoại nữa, trước gần như ngày nào cũng chia sẻ thông tin lên mạng xã hội, sau này đỡ hơn nhưng rất hay chát, kể cả trong bữa ăn.
Video đang HOT
Vợ tôi bán hàng, vì thế marketing rất quan trọng, ban đầu tôi có hỗ trợ marketing nên công việc khá thuận lợi, về sau do vợ thay đổi quá nhanh quá nhiều, mỗi lần tôi làm không đạt được như ý là cô ấy cứ hay chê bai, muốn kiếm người khác làm, rồi sau không hiệu quả lại nhờ tôi, tôi kiên quyết không hỗ trợ nữa. Mỗi lần thay đổi công việc, cô ấy mặc định tôi phải hỗ trợ, mặc dầu có nhiều việc tôi phân tích và khuyên chưa nên làm vì chưa phù hợp. Còn nếu làm thì tôi cũng đưa ra phương án tiếp cận thận trọng, nhưng vợ đều bỏ qua và tự làm theo ý mình (hoặc vài người bạn góp ý bên ngoài). Vẫn như thường lệ là sau khi làm một cái mới là gặp rất nhiều khó khăn, khi đó cô ấy lại có biểu hiện của bệnh và chúng tôi lại mâu thuẫn, vợ thì trách móc tôi không giúp đỡ, tôi thì trách vợ không chăm lo gia đình.
Vợ tôi mặc định các ngày lễ như Valentine, kỷ niệm ngày cưới… đều là trách nhiệm của tôi. Thời gian đầu quá khó khăn, chúng tôi cũng gần như không có kỷ niệm nào đáng nhớ những ngày đó, sau này lại sinh ra mâu thuẫn nên những ngày đó cũng chỉ thoáng qua. Nói chung chúng tôi cư xử với nhau khá tệ và đắng cay nhiều hơn ngọt ngào. Có những lần sinh nhật tôi mà vợ vẫn đi uống nước với mấy cậu đồng nghiệp, để tôi ở nhà một mình. Có lẽ tôi quan niệm quá cũ khi nghĩ rằng tình yêu gia đình là cần một không gian và một cảm giác ấm cúng bên nhau, khoảnh khắc cho riêng những người trong nhà. Cũng chẳng rõ hay do vợ tôi quá buông thả trong suy nghĩ khi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt mục đích? Cứ mỗi lần có chuyện là cô ấy đều đưa chuyện ly hôn ra làm điều kiện, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận chứ không nỉ non níu kéo, vì tôi biết rằng vợ không muốn ly hôn mà chỉ nói cho sướng miệng thôi. Mỗi lần như thế cô ấy đều đưa lên mạng xã hội tất cả những suy nghĩ của mình về cuộc sống gia đình, với một giọng thiểu não như là nạn nhân của sự vô tâm, gia trưởng của tôi, rồi nhận được khá nhiều comment đồng cảm.
Tôi muốn cải thiện tình hình nên chia sẻ với vợ nhưng vợ luôn nói không bao giờ thay đổi, sống được thì sống không thì chia tay. Tôi thấy phân vân quá, thực sự vợ chồng đã trải qua tháng năm quá gian khó về kinh tế, nên mặc dù hiện nay chưa khá lắm nhưng vẫn đầy đủ hơn. Tôi muốn bù đắp phần nào cho vợ mà dường như cô ấy đã thay đổi hoàn toàn. Liệu tôi có nên dứt khoát ly hôn để giải thoát cho nhau, hay cố gắng vá víu để sửa chữa lại mái ấm gia đình? Mỗi lần bàn chuyện ly hôn vợ đều thống nhất tôi nuôi con (tôi cũng phân tích tính cách bốc đồng và bất ổn tâm lý để vợ biết là cô ấy sẽ không chăm sóc con được tốt như tôi, cô ấy cũng đồng ý vậy).
Về tính cảm thì xa vợ tôi cũng nhớ, vợ tôi chắc cũng có phần nào như thế vì mỗi lần giận nhau lâu ngày không gần gũi thì chỉ cần tôi mở lời làm lành là đâu lại vào đấy. Tôi khẳng định mình không bồ bịch trai gái, kể cả đi karaoke với bạn tôi cũng không gọi gái. Tôi nghĩ vợ cũng không bồ bịch gì. Xin các bạn tư vấn dùm, tôi nên ly hôn hay là cố gắng lại từ đầu?
Theo Vnexpress
Tâm thư xúc động mẹ gửi con gái: "Con cứ làm "gái ế" thoải mái đi, mẹ cho phép, ế suốt đời cũng được!"
Con gái! Hôm nay mẹ đi họp lớp cũ, các bạn mẹ đều có cháu bồng cháu bế cả rồi. Ai cũng hỏi mẹ: "Thế con gái đã lấy chồng chưa?", "Nó cũng 30 rồi, không lấy chồng thì định tới khi nào mới lấy?". Mẹ nghe xong chỉ cười đáp lại: "Khi nào muốn thì nó lấy! Làm sao phải giục?".
Con gái à! Tuổi tác không phải vấn đề quá lớn đâu con! Mẹ không cho rằng cứ đến tuổi này là con nhất định phải ngay lập tức lấy chồng, sinh con. Bố mẹ không sống thay cuộc đời của con được, nên con không cần phải làm vừa lòng bố mẹ bằng một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, với một người đàn ông mà con không yêu hay chưa tìm hiểu kỹ càng. Cuộc sống của con, con có quyền sống như con muốn, thì con mới được hạnh phúc.
Phận dàn bà lắm nỗi gian truân. Đàn ông lấy vợ thì được ở nhà, con gái lấy chồng lại phải rời xa bố mẹ đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Thế nên, con hãy bình tĩnh lựa chọn cho mình một nơi xứng đáng để gửi gắm cuộc đời. Hãy chọn cho mình người đàn ông ông có thể đem lại cảm giác an toàn và mái nhà yên bình. Tuyệt đối đừng vì tác động bên ngoài mà vội vàng lấy chồng con nhé! Bởi mọi sai lầm lúc này đều sẽ phải trả giá bằng chính hạnh phúc của con những ngày sau.
Khi nào con sẵn sàng bước vào cuộc sống hôn nhân, khi nào con gặp được đúng người thì hãy về nhà nói với mẹ. Khi ấy mẹ sẽ vui vẻ gả con đi. Nhưng nếu con chưa sẵn sàng, nếu con chỉ vì sợ phải mang tiếng "gái ế" mà quyết định lấy đại một người đàn ông nào đó, mẹ sẽ không đồng ý. Con gái của mẹ quý giá nhường ấy, sao có thể gả đi qua quýt như vậy?
Ảnh minh họa
Mẹ hiểu rằng, sinh con ra ai cũng mong muốn con mình có một mái ấm gia đình, có chồng yêu thương và có những đứa con xinh đẹp. Có thể những ông bố bà mẹ kia luôn nghĩ phải lấy chồng mới có hạnh phúc nhưng mẹ khác họ. Mẹ từng nhìn thấy nhiều cô gái còn trẻ đã vội vàng lấy chồng, vội vàng để con rồi lại ly hôn chớp nhoáng. Đời người con gái đâu có gì đảm bảo lấy chồng sẽ được hạnh phúc mãi mãi.
Vội vàng lấy chồng để làm gì hả con? Là "gái ế" thì đã sao nào? Ai dám chắc rằng "gái ế" là không tốt? Nếu người ta dám chê bai mẹ có một đứa con gái ế chồng, mẹ sẽ sẵn sàng hỏi họ bà có chắc con bà đang sống hạnh phúc hay không? Mẹ chẳng sợ mang tiếng có đứa con gái ế trong nhà. Mẹ chỉ sợ con gái của mẹ không được sống hạnh phúc, vui vẻ mà thôi!
Ngay cả khi con không muốn kết hôn, con muốn sống độc thân cả đời, hoặc con muốn làm mẹ đơn thân, mà không cần phải có đàn ông bên cạnh, mẹ cũng đều tôn trọng quyết định của con. Nhưng khó khăn hay vất vả sau này, con hãy tự chịu trách nhiệm. Đừng oán trách bất kì ai, vì đó là lựa chọn của con.
Ảnh minh họa
Điều cuối cùng mẹ muốn nói với con, đó là con cứ làm "gái ế" thoải mái đi, mẹ cho phép. Ế suốt đời cũng được! Ở nhà với mẹ, làm gì thì làm, miễn là con vui, miễn là con hạnh phúc.
Luôn yêu thương con!
Theo Emdep
Luôn có một chốn bình yên để ta trở về Luôn có một nơi mà mỗi khi ta trở về thì đều tự động cảm thấy bình yên, trong lòng chẳng còn chút vướng bận, đó chính là về với bà. Có bà là điều tuyệt vời nhất. Với bạn, điều khiến bạn hạnh phúc nhất là gì? Tình yêu, sự nghiệp hay gia đình? Nhưng chắc chắn rằng, sau bao vấp ngã...