Vợ nhờ tôi giúp cô bạn thân có con
Nhìn những giọt nước mắt của cả vợ và cô ấy, nhìn cái cách cô ấy chăm sóc con tôi, hiểu được khát khao có con của cô ấy, tôi suy nghĩ rất nhiều…hay là tôi đồng ý…
Cuộc đời đúng là chẳng biết thế nào, phải ở trong những hoàn cảnh nhất định thì mới có thể hiểu được… Nhiều bà vợ chỉ chăm chăm giữ chồng cho bằng được, chồng mà léng phéng với cô bạn thì khéo…cắt ngay cái ấy. Nhiều bà vợ mà biết chồng mình có con với người khác thì chắc chắn nổi giận xung thiên. Vợ tôi thì lại khác, lại nhờ chính chồng mình giúp cô bạn thân có một đứa con, mà lại cứ đòi theo cách thông thường chứ chẳng phải là thụ tinh nhân tạo, mà ở hoàn cảnh tôi thì mới có thể hiểu được cái sự nhờ giúp đỡ này.
Vợ tôi có một cô bạn thân từ bé, vợ tôi 33 tuổi thì đã chơi với cô ấy được tròn cả 33 năm, gắn bó cả cuộc đời, gắn bó còn hơn cả tôi vì nhà cô ấy với nhà cô bạn là hàng xóm. Bố mẹ vợ tôi và bố mẹ cô bạn cũng là những người bạn thân thiết còn hơn cả anh em ruột thịt. Tình cảm của vợ tôi và cô bạn còn hơn cả tình chị em, từ lúc nhỏ, đến lúc đi học, cho đến lúc vào đại học, sau này ra trường. Cô bạn thân của vợ tôi còn là mẹ nuôi của con trai tôi.
Từ ngày chúng tôi quen nhau, yêu nhau, cô ấy chứng kiến tất cả, giúp đỡ rất nhiều, này cưới đương nhiên cũng có cô ấy ở bên cạnh. Rồi lúc vợ tôi ốm, mang thai, sinh con, cô ấy cũng có mặt. Vợ tôi là con một nên chẳng có anh chị em gì, lại rất ít bạn bè, chỉ chơi thân có độc với cô ấy.
Cô bạn vợ tôi, con nhà giàu, mà lại rất giỏi giang, thành đạt, Phó giám đốc một công ty lớn, cũng xinh xắn, nhưng chẳng hiểu sao, chẳng yêu ai, cũng chưa lập gia đình, giờ cũng đã đến tuổi coi như là sắp ế. Cô ấy cứ đùa, nếu cô ấy là đàn ông, chắc chắn cô ấy đã yêu vợ tôi trước cả tôi và cưới vợ tôi rồi, chẳng đến lượt tôi.
Không chỉ là một người bạn, cô ấy còn là ân nhân của gia đình tôi, bởi cách đây vài năm, tôi làm ăn thua lỗ, đứng trước cảnh vỡ nợ đến nơi, mà một tay cô ấy giúp hết, cho tôi vay 4 tỷ đồng khắc phục, không tính lãi một xu. Đến lúc vợ chồng tôi mua đất, xây nhà, cô ấy lại cho vay thêm 2 tỷ nữa, tổng giờ vợ chồng tôi nợ cô ấy tới 6 tỷ đồng mà cô ấy luôn nói bạn bè thì đừng lăn tăn chuyện tiền bạc, giờ tôi vẫn chưa trả hết nợ cô ấy.
Ảnh minh họa
Đẻ xong thằng con đầu, chưa kịp sinh đứa thứ 2, vợ tôi bị bệnh nặng, tưởng không qua khỏi, cô ấy lại giúp đỡ cho tôi đưa vợ tôi sang Singapore điều trị. Vợ tôi khỏi bệnh, nhưng co lẽ do di chứng của bệnh, rồi tâm lý, từ đó trở đi, vợ tôi không hề màng chuyện chăn gối. Rồi cũng chẳng biết tại sao, vợ chồng chúng tôi dù cố gần gũi nhau cũng chẳng thể có đứa con nữa, đi khám thì bác sĩ nói tôi bình thường, còn vợ tôi có những triệu chứng vô sinh thứ phát, tức khó đậu thai lần nữa.
Một ngày, vợ tôi gọi tôi lại, nói rằng muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi. Vợ tôi nói, cô bạn thân của tôi, giỏi giang, giàu có, tự chủ về tài chính và đến tuổi này, cô ấy chẳng hề còn muốn lập gia đình, nhưng cô ấy muốn có con. Trước đến giờ, cô ấy luôn thích trẻ con, cô ấy rất quí cậu con tôi, và con tôi cũng quí cô ấy.
Tôi trả lời nếu vậy cô ấy có thể dùng cách thụ tinh nhân tạo, xin tinh trùng, cái này bây giờ y học có thể thực hiện được, rất dễ dàng. Nhưng bất ngờ hơn, vợ tôi nói, rằng vợ tôi nhờ chính tôi giúp cô ấy có con. Nghe vợ nói, tôi giật nẩy mình phản đối ngay, nói rằng như thế là không thể được, như thế là tôi có con với một người phụ nữ không phải vợ mình.
Vợ tôi nói rất nhiều, rằng với tình cảm gắn bó như thế, với những gì cô ấy đã làm, vợ tôi sẵn sàng chia sẻ tôi với cô ấy. Rằng giờ vợ tôi đã không còn hứng thú gì nữa với chuyện tình dục, rằng như vậy rất dễ tôi ra ngoài giải quyết nhu cầu, thế thì thà “chung” với cô bạn còn hơn nguy cơ là chồng đi với những đứa vớ vẩn khác.
Giờ vợ tôi đã bị lãnh cảm, nên vợ tôi càng hiểu rõ “nỗi khổ” của tôi. Tôi cao to, khỏe mạnh và tuy đã 35 tuổi nhưng tôi vẫn rất sung mãn trong chuyện ấy. Nói thật, nhu cầu đàn ông trong tôi khá cao, nhưng tôi chưa hề một lần phản bội vợ mình.
Vợ tôi biết mình đã bị lãnh cảm, đã hiểu rằng mình không thể sinh con, nên giờ vợ tôi muốn tôi đến với cô ấy, chấp nhận cô ấy, và cả là quan hệ với cô ấy nữa, cũng giúp tôi giải quyết được cả những nhu cầu, bức xúc trong mình, nhưng đây chỉ là lí do phụ, lí do chính thì vẫn là những điều cao đẹp.
Video đang HOT
Vợ tôi nói rằng, giờ vợ tôi không thể sinh con được nữa, nên nếu người giúp cô ấy có con là tôi, thì sẽ có 1 đứa con nữa dễ thương như con tôi, hai đứa cùng cha, lại càng thêm gắn bó, chúng nó sẽ là con chung của vợ tôi và cô bạn, và vợ tôi hoàn toàn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc với điều đó. Nên người mà vợ tôi muốn giúp cô bạn thân có con, chính là chồng mình chứ không phải ai khác.
Vợ tôi còn tiết lộ một bí mật mà vợ tôi và cô bạn cất giữ bao lâu nay tôi chưa hề biết, đó là cô bạn vợ tôi là người tạm gọi là như kiểu lưỡng tính, tức là cô ấy thích, yêu cả nam và nữ. Trước kia cô ấy có tình cảm với vợ tôi, mà giữ bao nhiêu năm, sau thì cô ấy hóa ra lại thích cả tôi, mà vẫn cứ thích cả vợ tôi, đó là một thứ tình cảm vừa là yêu, vừa là như 1 thứ tình cảm cao đẹp dành cho 2 người mà mình coi như ruột thịt cả cuộc đời.
Vợ tôi vẫn cứ yêu tôi, gia đình tôi vẫn cứ hạnh phúc, còn tình cảm gắn bó giữa vợ tôi và cô ấy cũng sẽ thế, thậm chí gắn bó hơn nếu những điều này xảy ra. Rằng nếu tôi đồng ý, rồi thì cô ấy có con, cả cô ấy và vợ tôi còn nghĩ đến cả chuyện tất cả chúng tôi, những đứa con của chúng tôi sẽ sống chung thành một đại gia đình. Vợ tôi nói rằng như thế không phải là tôi có 2 vợ, chỉ đơn giản là tôi giúp bạn cô ấy có 1 đứa con.
Nghe vợ tôi nói, tôi trả lời rằng tôi không thể đồng ý được, chuyện này thật không ổn chút nào. Vợ tôi đã khóc mãi, nói rằng tại sao tôi lại phản đối điều này, khi điều này mang lại hạnh phúc, niềm vui cho vợ tôi, rồi cho bạn cô ấy, người vẫn luôn là ân nhân và là người vô cùng gắn bó, thân thiết với vợ chồng tôi.
Tôi thực sự khó nghĩ quá, tôi có nên thực hiện điều này không nhỉ…???
Theo VNE
Tin nhắn thứ...1000
Tôi vẫn nghĩ tình yêu thật mong manh nhưng tôi đã lầm... Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại "Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ ..."
Tôi là một cô gái luôn thất bại trong tình yêu, tôi yêu nhiều và cũng bị đá nhiều. Dần dần tôi hầu như chai sạn với cái thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu.Trên sách báo, blog bạn bè, tình yêu là một thứ gì đó đẹp lắm. Nhưng với tôi, tình yêu chỉ là thứ làm tôi đau khổ. Tôi căm ghét lũ con trai...Căm ghét.
Cho đến một ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi.
Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị không nói được. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi không xinh xắn, chị tôi không ưa nhìn. Nhưng chị tôi có một tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.
Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấy đẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. Hai người họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại yêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi không nói được một tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng được nghe chị ấy nói một tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả.
Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh hai bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của hai người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?
Cuối cùng một người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh không như những người con trai đã đến với tôi. Cả một thời gian dài yêu nhau, anh nói yêu tôi hai lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế. Anh không sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn một tin nhắn "Dậy nào anh yêu! chúc anh một ngày mới tốt lành. Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé".
Làm vợ anh em nhé! (Ảnh minh họa)
Anh không nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại "Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ ..."
Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận được tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập tràn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh. Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rất muộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.
" Anh yêu! Em hạnh phúc khi có anh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu. Đừng bao giờ buông tay em nhé"
Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.
...K...e....t chiếc xe tải từ xa lao tới tôi, tôi đã không thể gửi đc tin nhắn thứ 1000 cho anh.
Tôi vĩnh viên sẽ không thấy ánh sáng nữa, tôi ko còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và không thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắc chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.
Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trở về căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực không thể đọc được. Thậm chí tôi không bấm nổi số máy của anh. Nhưng tôi cũng ko muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.
Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.
Ngày thứ 3, thứ 4... và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thức dậy đều nhận đc 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc được. Tôi cười chua chát...
Một tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức được và có suy nghĩ tích cực hơn. Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt không còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới ko có cảm giác cô đơn và nhớ.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn một tin nhắn "Dậy nào anh yêu! chúc anh một ngày mới tốt lành. Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé". (ảnh minh họa)
Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn... Anh không đến thăm tôi lấy 1 lần, không gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh được, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và òa khóc.
Gần 3 năm sau...
Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận được SMS mà vĩnh viễn tôi không biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bị áo mưa, nhưng không hiểu người lạ mặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe buyt từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi...Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buýt, tôi cảm ơn nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Hôm đó trên chuyến xe buyt từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ, vẫn bàn tay mọi ngày đỡ lấy tôi. Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi không nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước về nhà. Đi được 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói...
- Làm vợ anh em nhé!
Không thể nhầm lẫn được, bàn tay này, hơi ấm này, giọng nói này không ai khác ngoài anh. Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con, tại sao bao năm tôi cố gắng quên anh, cố gắng áp đặt những suy nghĩ xấu xa về anh. Giờ anh lại quay lại????
- Hôm nay là tin nhắn thứ 1000 anh gửi cho em. Em còn nhớ khi em nhắn tin nhắn thứ 999 anh hứa sẽ nói gì với em không? Đó là lời cầu hôn. Làm vợ anh em nhé!
Giờ thi tôi đã biết, SMS mỗi sáng tôi nhận được trong suốt 3 năm qua là ai? người con trai luôn đỡ tôi và dõi mắt nhìn theo tôi cho đến khi tôi mất hút vào nhà là ai. Những ngày mưa ai là người đem ô và áo khoác?.... Là anh.
Tình yêu không hề mong manh như tôi nghĩ. (Ảnh minh họa)
Anh không vô tình, anh không lạnh lùng. Anh vẫn luôn lo lắng và luôn đi bên tôi. Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi mặc dù tin nhắn thứ 1000 chưa kịp gửi. Anh vẫn luôn nắm tay tôi. Nhưng sao tôi thấy tự ti thế này.
Sau hôm đó tôi suy nghĩ nhiều hơn về lời câu hôn của anh. Tôi bắt đầu tò mò về những tin nhắn mỗi sáng của anh. Tôi nhờ mẹ đọc cho tôi tin nhắn gần nhất, tin nhắn thứ 1000
"Em yêu! đây là tin nhắn thứ 1000, là 1000 yêu thương, 1000 nỗi nhớ. Mai anh sẽ cầu hôn em, hãy chấp nhận anh nhé. Em đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả. Em không thể nhìn đc gương mặt anh. Nhưng em còn có bàn tay, em sẽ nhận ra anh. Em không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng sớm, nhưng em có thể hôn tạm biệt anh trước khi đi làm. Và anh tin anh có thể làm được nhiều hơn thế nữa... Anh hứa đấy, lời hứa của 1 thằng đàn ông"
Tình yêu không hề mong manh như tôi nghĩ.
Theo VNE
Có nên bắt bồ trẻ bỏ vợ? Tôi thích độc chiếm anh cho riêng mình, làm sao để anh bỏ vợ và cưới gái già như tôi? 20 tuổi tôi lấy chồng. Chỉ sau đó 1 năm tôi ly hôn và trở thành người đàn bà cô độc. Từ đó cho tới giờ tôi sống một mình trong căn nhà quá ư rộng rãi nhưng điều đó càng làm tôi...