Vợ nhẫn tâm bỏ thai 2 tháng để theo người tình
Nhưng rồi một cuộc điện thoại cùng một tin nhắn đến khiến tôi lặng đi. Đó là tin nhắn của bạn thân tôi, hiện là sếp của cô ấy. Thì ra, vợ tôi chưa từng sẩy thai như cô ấy nói. Cô ấy cố tình bỏ thai để đi du lịch cùng tình mới.
Tôi quen cô ấy trong một chuyến máy bay đi công tác vào Sài Gòn. Với sự thanh mảnh cùng làn da trắng ngần cô ấy hoàn toàn tạo được sự chú ý từ anh chàng khó tính như tôi. Sau khi làm quen lấy số điện thoại, chúng tôi sớm liên lạc và hẹn hò với nhau.
Khi thân thiết, tôi mới biết cô ấy có hoàn cảnh đáng thương, bố mẹ chia tay nhau khi cô ấy tròn 2 tuổi. Cũng bởi, mẹ cô ấy ham giàu nên bỏ chồng theo người khác. Giờ cô ấy sống cùng bà ngoại ở phố cổ.
Nghe chuyện của cô ấy mà tôi rớt nước mắt, tôi tự hứa với bản thân suốt đời sẽ chỉ yêu thương mình cô ấy. Cũng vì sốt ruột mà tôi đếm từng ngày để được cùng sống với cô ấy.
Ngày tôi đưa cô ấy về ra mắt, mẹ tôi một mực phản đối bởi vì cô ấy quá xinh. Ngay khi nhìn thấy, mẹ đã phán với tôi một câu rằng”Vợ đẹp là vợ người ta con ạ. Con yêu thì được chứ lấy thì mẹ không đồng ý”. Mẹ tôi nói rồi đi lên phòng nằm, còn bố tôi thì thoáng hơn ông có hỏi han cô ấy về gia cảnh, công việc. Khi tiễn cô ấy ra về bố tôi an ủi “Cháu cứ yên tâm tính bác gái thế nhưng thương chồng con vô hạn”.
Nhiều lần năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng mẹ đồng ý cho chúng tôi cưới nhau. Đám cưới được tổ chức linh đình trong một nhà hàng sang trọng. Phải nói, cô ấy rất đẹp khiến quan khách ai cũng trầm trồ.
Làm trưởng phòng cho một công ty truyền thông nên tôi suốt ngày phải ra Bắc vào Nam. Nhiều khi nhớ vợ da diết nhưng tôi vẫn phải cố gắng chịu đựng, động viên vợ vững vàng. Cô ấy không nói gì mà chỉ cười hiền động viên chồng. Để tôi đỡ nhớ thi thoảng vợ chồng tôi có gửi hình ảnh mát mẻ, và nói những lời gợi tình cho nhau nghe.
Vợ tôi là một người rất quyến rũ, cô ấy biết cách chiều chồng và khiến tôi mê mệt.Khi tiệc tàn là khoảnh khắc riêng tư của vợ chồng tôi, nhưng cũng là lúc tôi phát hiện cô ấy không còn trong trắng như lời cô ấy nói. Tôi biết vậy, nhưng im lặng cho qua. Tôi không khen bản thân, nhưng khẳng định mình là người đàn ông độ lượng và sống thoáng. Tôi không truy cứu quá khứ của vợ mà chỉ có yêu cầu là hai đứa suốt đời thương yêu chung thủy với nhau là hạnh phúc rồi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhưng càng yêu vợ, tôi càng lo lắng, đôi khi đi công tác một tháng liền tôi chỉ sợ cô ấy nhớ chồng , thiếu thốn mà cặp với người khác thì tôi không biết phải làm sao. Trong khi vợ tôi đẹp thế xung quanh cóbaonhiêu người xin chết. Cuối cùng chuyện tôi lo cũng đến khi hôm nọ, mẹ tôi đi đổ rác vào đêm muộn thấy vợ tôi xuống từ xe của một người đàn ông khác. Họ còn ôm hôn nhau trước khi về, mẹ tôi chân tay rụng rời.
Ngay đêm hôm đó, mẹ gọi điện cho tôi làm ầm lên”Mẹ đã bảo lấy vợ đẹp thì chỉ vợ người ta thôi. Anh biết không từ hôm anh đi công tác vợ anh thường xuyên đi sớm về muộn, tôi cứ nghĩ là nó đi làm. Về nó kêu mệt mỏi, tôi ra sức hầu hạ nó. Ai ngờ nó rửng mỡ theo trai. Anh đã sướng chưa”. Tôi nghe mà chân tay rụng rời. Hôm sau tôi về thẳng Hà Nội.
Vợ tôi thấy vậy khóc lóc van xin nói rằng đó là phút lầm lỡ nhất thời. Anh ta là giám đốc công ty vợ tôi đã để ý cô ấy lâu lắm rồi, nhiều lần gạ gẫm cô ấy nhưng bị cự tuyệt. Biết tôi đi công tác thường xuyên nên anh ta buông lời tán tỉnh. Vợ tôi vì buồn nên sa ngã…Lần đó, tôi đã tha thứ cho vợ mặc cho mẹ tôi ngăn cản và một mực đuổi cô ấy đi.
Từ hôm đó, cô ấy trở nên đảm đang tháo vát để lấy lại niềm tin từ gia đình chồng. Tôi vì không muốn cô ấy qua lại với tay kia nên xin chuyển cho vợ về làm gần nhà. Đó cũng là công ty của anh bạn thân tôi.
Khi vợ có thai được 2 tháng tôi lại vào miền Tây công tác. Tôi cũng hứa với cô ấy là sớm hoàn thành công việc để trở về cùng cô ấy. Nhưng rồi chuyện đau lòng xảy ra khi một tuần sau vợ gọi điệnbáotin cô ấy bị sảy thai. Tôi đã khóc và muốn bay ngay về Hà Nội. Nhưng vì chuyến công tác này quan trọng ảnh hưởng tới sự sống còn của công ty nên tôi đành ngậm ngùi.
Nửa tháng sau đó, tôi trở về Hà Nội. Hôm đó, vợ tôi cũng từ nhà bà nội cô ấy về (vợ tôi về đó để nghỉ ngơi sau chuyện buồn). Vợ đã khóc ròng trong vòng tay của tôi, cô ấy nấc liên hồi. Bố mẹ tôi cũng không khỏi xót xa. Nhưng rồi ông trời đã cho tôi biết một sự thật khủng khiếp, khiến tôi không còn niềm tin vào cuộc sống này nữa.
Sáng hôm đó, sau chuyến công tác dài, tôi ở nhà nghỉ một buổi trước khi đi làm lại. Khi tôi đang nằm ngủ bỗng có tiếng chuông điện thoại, nhưng đó là máy vợ tôi cô ấy không cầm điện thoại đi. Nhưng rồi một cuộc điện thoại cùng một tin nhắn đến khiến tôi lặng đi. Đó là tin nhắn của bạn thân tôi, hiện là sếp của cô ấy. Thì ra, vợ tôi chưa từng sảy thai như cô ấy nói. Cô ấy cố tình bỏ cái thai để đi du lịch cùng tình mới…
“Em đến chưa, anh đưa em đi khám nhé! Bác sĩ hẹn lịch là 2 tuần quay lại khám đó em yêu à. Từ hôm bỏ thai, em có vẻ gầy đi. Anh hứa sẽ sắp xếp thời gian để đền cho em một chuyến du lịch khác”.
Tôi đã hét lên tuyệt vọng. Tôi không ngờ ẩn sau một khuôn mặt xinh đẹp, một thân hình mảnh mai đó lại là một tâm hồn độc ác. Cô ấy đã giết đứa con của hai chúng tôi chỉ vì dục vọng riêng của mình. Cô ấy thật không xứng đáng với tình yêu thương của tôi. Mẹ tôi nói đúng, xinh đẹp để làm gì khi có một tâm hồn ác quỷ. Tôi sẽ ly hôn với cô ấy, tôi sẽ làm lại tất cả. Tôi thực sự không thể tha thứ, và không thể cố gắng thêm nữa.
Theo Ngoisao
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....