Vợ nhẫn nhịn sống 7 năm hôn nhân với anh chồng “không mê nổi” và câu nói của bạn thân khiến cô thức tỉnh
Loan xót xa ôm bạn thân vào lòng an ủi. Hóa ra những câu chuyện hạnh phúc mà Thúy kể không phải là sự thật.
Thúy và Dũng đã có 7 năm bên nhau nhưng cô không mấy hạnh phúc. Thúy trót cưới phải người chồng gia trưởng, bạo lực, nếu không vừa ý chuyện gì thì Dũng sẽ thẳng tay tát Thúy. Anh không bao giờ giữ thể diện cho Thúy, càng không có chuyện thủ thỉ những lời ân cần với vợ.
Thúy luôn nhẫn nhịn sống trong cuộc hôn nhân tủi nhục, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với Dũng. Cô không muốn trở thành người đàn bà thất bại trong hôn nhân. Thúy thường so sánh chính mình với Loan – cô bạn thân thời đại học. Loan thường hãnh diện khi kể về tình yêu với chồng. Điều đó làm Thúy ghen tị nhưng lại không dám bày tỏ cuộc sống hôn nhân của mình với bạn thân.
Một hôm, Thúy nhận được thông báo Loan sẽ qua nhà cô chơi. Bạn ở xa đến chơi nhà cô cũng mừng lắm nhưng ngặt nỗi Dũng có bao giờ tỏ ra giả vờ tử tế với vợ khi có khách tới nhà. Và rồi, chắc chắn Loan sẽ chê cười về những câu chuyện hạnh phúc giả tạo mà Thúy đã thêu dệt.
Tối hôm ấy, Thúy lấm lét nhìn vẻ mặt cau có của chồng. Buổi chiều Dũng mới bị sếp khiển trách trên công ty nên khi về đến nhà, anh điên cuồng trút tất cả nỗi bực dọc lên người vợ. Anh chê những món ăn vợ nấu không vừa miệng. Anh thẳng tay đánh Thúy và không cho phép cô kháng cự.
Thúy không muốn lưu những vết bầm tím trên khuôn mặt, cô khóc lóc cầu xin chồng nương tay, bởi ngày mai bạn thân của cô sẽ đến nhà, cô phải giải thích thế nào về những vết bầm tím trên người.
Thúy càng tránh né thì Dũng đánh càng mạnh tay. Sau khi trút cơn giận, Dũng mệt nhoài ngã người xuống ghế sofa. Thúy nhịn đau, nhỏ giọng bảo: “Ngày mai bạn thân của em đến nhà chơi, anh có thể về nhà trễ hơn được không?”.
Dũng hậm hực: “Em không muốn anh gặp bạn thân của em à? Em muốn kể lể về người chồng bạo lực đúng không? Ngày mai, anh sẽ về nhà sớm và cùng em tiếp đãi bạn ở phương xa nhé!”.
Thúy sợ hãi cắn chặt môi, Dũng có ý gì khi anh muốn về nhà sớm vào ngày mai? Phải chăng anh muốn sỉ nhục cô ngay trước mặt Loan? Chỉ mới nghĩ mà Thúy đã cảm thấy kinh hãi, cô bủn rủn chân tay khi nghĩ đến ngày mai.
Chiều hôm sau, Loan bắt taxi đến nhà Thúy, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy chân tay của Thúy có rất nhiều vết bầm tím. Thúy giải thích qua quýt là cô bị ngã cầu thang. Sau đó cô dẫn bạn thân vào nhà mời bánh trái, cả hai nói cười vui vẻ cho đến khi chồng của Thúy về đến nhà.
Loan nhận ra sự thay đổi khác lạ của Thúy. Thúy trở nên thận trọng, e dè kể từ thời điểm Dũng chào hỏi Loan. Thúy còn liên tục tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt chồng. Loan ngờ vực nhìn vợ chồng bạn thân và tự hỏi điều gì đã xảy ra.
Video đang HOT
Dũng cười hỉ hả cho biết: “Tối hôm qua, vợ chồng anh có tranh luận và bất đồng ý kiến, cô ấy thường giận dỗi anh, em đừng chê cười nhé!”.
Thúy nghe rõ ý tứ trong lời nói của chồng, anh đang chế nhạo cô, anh biết rõ cô không dám kể với bạn thân là tối qua cô bị chồng đánh. Anh không biết xấu hổ khi ví von cô là người vợ chỉ biết giận dỗi chồng.
Loan bật cười và nghĩ đơn giản cả hai đang có mâu thuẫn vì chuyện vặt vãnh. Sau khi Loan dùng bữa tối với vợ chồng Thúy, Loan tạm biệt bạn thân và hẹn gặp lại vào chuyến công tác lần sau. Khi Loan ra về, Thúy thở phào nhẹ nhõm, bởi trong suốt bữa tối, Dũng không hề bóc mẽ cuộc hôn nhân cơm không lành, canh không ngọt giữa hai người, nếu không cô sẽ cảm thấy nhục nhã và chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Dũng hất hàm hỏi: “Thấy biểu hiện tối nay của anh không tồi chứ? Anh không ngờ em cũng giỏi phối hợp lắm, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ anh và em là cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết đấy!”.
Thúy im lặng đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, cô cố tình phớt lờ lời nói của chồng và điều này khiến Dũng điên tiết. Hắn ta lại ngứa ngáy chân tay giáng cho vợ một cái tát vì tội khinh chồng. Thúy đau đớn kêu lên, cô vừa bật khóc vừa kêu gào thảm thiết. Đúng lúc này, cửa bật mở, Loan xuất hiện với vẻ mặt không dám tin khi nhìn thấy cô bạn thân bị chồng đánh.
Ảnh minh họa
Dũng vội vàng đẩy vợ ra, anh hậm hực bước vào phòng và đóng sầm cửa. Thúy cúi gằm mặt, cô lí nhí: “Đây là hôn nhân địa ngục mà tớ đã trải qua 7 năm, những gì tớ nói và sự thật rất nực cười đúng không?”.
Loan quay lại bởi cô quên tặng bạn thân món quà đã chuẩn bị từ trước, nào ngờ quà chưa trao tận tay thì đã nhìn thấy bạn thân đang hứng chịu trận đòn từ người chồng bạo lực. Loan xót xa ôm bạn thân vào lòng an ủi, hóa ra những câu chuyện hạnh phúc mà Thúy kể không phải là sự thật. Đó chẳng qua là những điều khao khát mà Thúy mong muốn nhận được từ chồng.
Loan khuyên nhủ: “Tớ không có quyền can thiệp vào hôn nhân của cậu, nhưng nếu cậu tiếp tục ở bên người chồng vũ phu thì tớ sẽ rất đau lòng, cậu có quyền được sống hạnh phúc!”.
Thúy bật khóc nức nở, lần đầu tiên trong suốt 7 năm hôn nhân với Dũng, Thúy muốn được giải thoát, cô cứ ngỡ chịu đựng mãi sẽ quen. Cho đến khi nghe bạn thân an ủi, cô mới thức tỉnh và nhận ra sai lầm. Hóa ra bao lâu nay cô đã cho chồng cái quyền chà đạp vợ. Cô không muốn tiếp tục sống với người chồng bạo lực và gia trưởng, đã đến lúc cô phải chấm dứt cuộc hôn nhân địa ngục và sống cho chính mình.
Theo afamily.vn
Hành trình bắt đầu cuộc sống chung nhà, vì trách nhiệm...
Hà Nội ngày mưa buồn
Mưa! Lạnh!
11h
Tôi và chồng ngồi đối diện với nhau trong một quán trà quen thuộc mà hai vợ chồng vẫn thường ngồi từ cách đây hơn tám năm. Chúng tôi đã có biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn ở đây, chỉ không ngờ, hôm nay là một ngày đau buồn nhất... Có lẽ, cho đến cuối cuộc đời, tôi sẽ không bao giờ quên được: 11 giờ đến 14 giờ ... Vợ chồng chúng tôi chính thức "mất" nhau.
Hình ảnh minh họa
Chồng tôi lặng lẽ hút thuốc, anh hút hết điếu này đến điếu khác còn tôi thì nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô hồn. Mưa lạnh lắm, lạnh buốt như chính tâm hồn chúng tôi vậy. Chồng tôi là người lên tiếng trước sau khi cả hai đã gọi đồ uống.
- Em nói đi, em gọi anh ra đây là có chuyện gì?
Tôi im lặng mất một lúc mới có thể lên tiếng, đáp lại anh bằng một câu hỏi khác.
- Vợ chồng chúng mình, chẳng lẽ cứ tiếp tục sống với nhau như thế này hả anh?
- Vậy em muốn như thế nào? Thế này là rất bình thường rồi? - Chồng tôi hơi cáu.
- Em thấy... không bình thường, rõ ràng chúng ta chẳng còn sự kết nối tâm hồn nào nữa.
Im lặng, cả hai tiếp tục im lặng, sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi thật ngột ngạt và khó chịu. Vẫn là chồng tôi lên tiếng trước, phá bỏ sự im lặng ấy.
- Vậy cứ cố gắng duy trì hết tết này đi. Anh nghĩ để hai bên gia đình ăn tết cho vui vẻ rồi sang năm thì sẽ đưa đơn ly hôn. Anh không muốn cả hai nhà mất vui vì chuyện của chúng ta.
Chồng tôi nói rất rõ ràng, dứt khoát, không thừa một ý tứ gì cả ngoài chuyện chắc chắn rằng ra tết chúng tôi sẽ ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân hơn 7 năm qua.
Tai tôi gần như ù đi, mọi chuyện không giống như tôi tưởng tượng vì mấy lần cãi nhau to, tôi luôn là người chủ động đòi anh ly hôn còn anh thì không đồng ý. Bây giờ hoàn toàn ngược lại, chồng tôi là người muốn ly hôn còn tôi thì lại là người đang lo sợ điều ấy sẽ thành sự thật... Tôi không muốn ly hôn, không thể ly hôn, ít nhất vì hai đứa con còn quá nhỏ của chúng tôi.
- Anh biết em gọi anh ra nói chuyện, không phải vì chuyện ly hôn đúng không? Đàn bà bọn em, khi tức giận lên thường hay đem câu ly hôn ra cửa miệng nhưng có làm được đâu, vậy giờ anh lại muốn ly hôn, em cần một lý do thực sự.
- Đừng để anh nói thẳng ra mọi chuyện. Anh đang hết sức kiềm chế rồi.
- Chúng ta cần thành thật với nhau, trước khi mọi chuyện thực sự không thể cứu vãn nổi. Em... em hẹn anh ra đây, chính là vì điều ấy!
- Vậy! Mục đích hôm nay em muốn ngồi với anh là để nói chuyện gì, yêu cầu gì? Em không muốn sống như thế này, thì chỉ còn cách ly hôn... Là em ép anh. Em làm cho anh có cảm giác người muốn nhanh nhanh thoát khỏi cái gia đình này là em, chứ không phải là anh...
- Em không hề muốn điều ấy. - Tôi hoảng sợ ngắt lời anh. - Em chỉ muốn biết, anh có còn chút tình cảm nào dành cho em nữa không? Em rất cần câu trả lời ấy.
- Có quan trọng không? Yêu đối với anh là cảm giác rất xa xỉ rồi. Anh không muốn trả lời.
- Nhưng em cần, chẳng lẽ nói còn yêu vợ một chút nào không đối với anh cũng khó khăn vậy à? Em thực sự rất muốn biết. - Tôi nài nỉ.
...
Tôi chờ đợi, tim khẽ thắt lại một nhịp nhìn anh rít một hơi thuốc thật dài, nhả khói rồi chầm chậm lên tiếng:
- Tất cả đối với anh, giờ chỉ còn là... trách nhiệm... Trách nhiệm mà thôi!
Theo webtretho.vn
Hai năm kết hôn, tôi đau đớn phát hiện bí mật động trời của chồng, hóa ra tôi đã bị lừa thật ngoạn mục Giờ đây trong tôi chỉ là một nỗi giận dữ, uất ức và căm phẫn, chỉ muốn ly hôn với anh ta ngay tức khắc. Gia đình và bạn bè tôi thì lại khuyên nhủ tôi bình tĩnh suy nghĩ lại, tôi thật sự bối rối không biết phải làm gì trong lúc này. Tôi và chồng quen biết nhau qua sự giới...