Vợ người tình thường mua tặng quần áo cho tôi
Cuộc sống của tôi vẫn êm đềm trôi đi cho tới ngày tôi gặp anh, một người đàn ông đầy phong độ hào hoa và tôi đã yêu anh điên cuồng một cách vô điều kiện.
Hai mươi hai tuổi, mới ra trường trong tôi có biết bao hoài bão, những mơ ước, những mơ mộng từ thời sinh viên vẫn ấp ủ, được vào làm tại một công ty lớn, đó là mơ ước của biết bao đứa bạn cũng trang lứa. Anh và tôi làm cùng công ty, ngay lần đầu gặp anh, tôi đã rất ấn tượng vì anh chẳng khác gì so với những gì tôi từng mơ ước về một người đàn ông hoàn hảo.
Một thời gian sau, biết anh đã có vợ, tôi thấy mọi thứ quanh mình dường như sụp đổ và hụt hẫng. Nhưng tình yêu đã làm tôi mù quáng, tôi chủ động tạo ấn tượng với anh trước. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, dần dần anh cũng chú ý, quan tâm đến tôi đặc biệt hơn những đồng nghiệp nữ khác trong công ty.
Hè năm ấy cơ quan tôi tổ chức một chuyến du lịch, anh đi một mình vì vợ anh bận con nhỏ, một cơ hội tuyệt vời để tôi có thể đến gần anh hơn. Hôm ấy, anh nhậu cùng bạn đến say khướt tôi đã tình nguyện là người dìu anh về phòng, dìu anh lên giường ngủ, đắp thêm tấm chăn cho anh khỏi cảm lạnh, toan vội bước đi nhưng khi tôi vừa đi đến cửa anh vùng dậy, chạy ra kéo tôi lại.
Trong giây phút ấy cả hai chúng tôi đều không thể kìm nén cảm xúc của mình, tôi đã trao đời con gái của mình cho anh, tôi không hối hận vì tôi rất yêu anh, mà khi yêu thì phải yêu hết mình, yêu khhong hối tiếc.
Những ngày sau đó tình cảm của chúng tôi càng ngày càng thêm gắn bó. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều hiểu một điều rằng: Tôi và anh chỉ là người tình, và mối quan hệ chỉ dừng lại ở đó, anh đã có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp vững vàng và tôi cũng không muốn vì tôi mà anh vứt bỏ mọi thứ.
Tôi cũng không hiểu được tại sao trên đời này lại có một người đàn bà như vậy, chẳng có ai lại đi tặng quà cho kẻ chung chồng với mình.(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tình cảm của chúng tôi vẫn chỉ là những giây phút chớp nhoáng, trong giờ nghỉ trưa hay cuối tuần, tôi yêu anh và với tôi bấy nhiêu là đủ và tôi cũng chẳng yêu cầu anh phải có trách nhiệm với tôi hay ràng buộc bất cứ điều gì.
Nhưng rồi lâu ngày chuyện quan hệ lén lút của chúng tôi cũng bị vợ anh phát hiện. Một ngày đẹp trời nọ, vợ anh gọi điện thoại hẹn gặp tôi nói chuyện. Hơi chột dạ, nhưng chẳng có gì mà tôi phải sợ, vì suy cho cùng tôi vẫn còn tử tế chán vì tôi không bao giờ có ý nghĩ cướp chồng của chị và cướp bố của con trai chị. Tôi chuẩn bị cho tình hình xấu nhất có thể xảy ra, tôi nghĩ bụng thế nào chị cũng đánh ghen hay buông lời cay độc dành cho người tình của chị.
Nhưng trái ngược với tất cả những gì tôi nghĩ vợ anh tới, niềm nở nói chuyện và tỏ ra rất biết cảm thông, tôi không hiểu là chị ta cố ý diễn kịch hay đúng là suy nghĩ của chị ấy “thoáng” đến thế, chị nói với tôi bằng một giọng ôn tồn : “Chị hiểu chồng chị là một người đàn ông tuyệt vời, chị yêu điều đó và chị chắc chắn rằng em hay bất cứ một cô gái nào khác cũng sẽ bị chinh phục bởi sự ấm áp của chồng chị.
Nhưng chị mong em suy nghĩ cho chín chắn, em còn trẻ, tương lai em còn rất dài, đừng đánh đổi vì tình yêu với một cái giá quá đắt như vậy. Chị không trách em vì em còn quá trẻ, quá ngây thơ để hiểu em nên làm gì, không nên làm gì, có trách chỉ trách tình yêu luôn làm người ta mù quáng”.
Tôi thấy áy náy vô cùng, định trả lại những món quà ấy nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm đế chủ động đến gặp mặt chị và trả những món quà ấy. (ảnh minh họa)
Chị nói với tôi bằng một thái độ rất thiện chí và không hề có chút bực tức hay giận giữ, nếu là đóng kịch thì tôi cũng phải công nhận chị là một diễn viên xuất sắc.
Tôi không kể chuyện đã gặp chị ấy cho anh nghe, tôi vẫn yêu anh lắm, vì thế tôi không thể ngừng yêu anh. Tôi và anh vẫn tiếp tục một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Một ngày đẹp trời khác vợ anh lại gặp tôi. Lần này tôi thấy chị có vẻ mệt mỏi, đôi mắt chất chứa nhiều phiền muộn. Chị nói không ngăn cấm tôi quan hệ với anh nhưng chị xin tôi hãy bí mật về mối quan hệ với chồng chị bởi chị không muốn anh ấy mất mặt với mọi người, chị cũng không muốn người khác bàn tán về gia đình mình.
Sau lần gặp thứ hai ấy, tôi cũng cảm thấy có một chút ân hận, một chút tội lỗi với vợ anh. Nhưng tôi vẫn không thể rời xa anh được, bởi anh quá ngọt ngào, anh quá hào hoa, tôi đánh đổi tất cả để được anh yêu và được yêu anh.
Một thời gian sau vợ anh lại hẹn gặp tôi trong một trung tâm thương mại, rủ tôi cùng đi mua sắm và chị còn mua tặng tôi một chiếc váy rất đẹp, những lần sau đó tôi thường xuyên nhận được những gói bưu kiện quà tặng mà người gửi là vợ anh. Tôi cũng không hiểu được tại sao trên đời này lại có một người đàn bà như vậy, chẳng có ai lại đi tặng quà cho kẻ chung chồng với mình.
Tôi thấy áy náy vô cùng, định trả lại những món quà ấy nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm đế chủ động đến gặp mặt chị và trả những món quà ấy. Thời gian trôi đi, tôi nhận ra mình cũng không còn trẻ để mơ mộng, để có thể tự do làm những điều mình thích. Càng ngày tôi càng thấy mình có lỗi với người đàn bà ấy. Và tôi quyết định rời xa anh.
Tôi bí mật xin việc sang một chỗ làm mới, lẳng lặng ra đi mà không nói với anh một lời, vì tôi sợ khi anh nắm tay tôi níu lại như lần đầu đã níu tôi lại trong khách sạn ấy tôi sẽ không đủ can đảm mà bước đi, đi đến khoảng trời của riêng tôi, để lại anh cho chị như những ngày tôi chưa đến.
Tôi xin nhận thua sớm trong ván bài mà trước sau gì tôi cũng không phải là người thắng. Sau này có lẽ tôi sẽ lấy một người đàn ông yêu tôi làm vợ, nếu có một ngày chồng tôi có người đàn bà khác thì tôi cũng sẽ học người đàn bà ấy cách kìm nén sự đau khổ, tức giận của mình để nhún nhường nói chuyện ôn tồn với tình địch giành phần thắng cho mình.
Theo VNE
Vợ cũ của anh thường xuyên tới nhà chơi
Câu chuyện nói ra thì đúng là khiến tôi đau lòng khôn tả. Vì lúc này, tôi chỉ có suy nghĩ và lo lắng, sống trong nhà chồng mà cảm giác không yên chút nào.
Dù là chồng tôi chưa thể hiện cái gì thái quá, nhưng sự ghen tuông, đố kị của phụ nữ thật sự là quá lớn trong tôi, tôi không thể nào kìm được lòng, không thể sống thoải mái được.
Tôi và anh kết hôn khi anh vừa li dị vợ. Đó là người phụ nữ hơn anh 3 tuổi. Hai người lấy nhau do mai mối của người họ hàng nhưng không hề có tình yêu. Chỉ là ngày đó, cả hai cần có nhau, có điều kiện tốt lại thấy hợp tuổi nên là mới xác định hôn nhân. Nhưng suốt 5 năm làm vợ chồng, cả hai không bao giờ tỏ ra tình cảm với nhau. Nhất là khi họ chưa có con, không có sợi dây ràng buộc nào nên cuộc sống càng trở nên buồn tẻ.
Anh và vợ xảy ra nhiều xích mích trong quá trình sống, nhất là khi chị ấy nghi ngờ anh này kia. Vì đàn bà ở với chồng lâu mà không có con thường hay ngờ vực. Vì vậy, vợ chồng càng trở nên căng thẳng, khó chịu với nhau. Sau nhiều lần như vậy, chị ấy quyết định ly dị và đòi phân chia tài sản. Thì anh đồng ý chuyện đó vì anh biết, hôn nhân của anh không xuất phát từ tình yêu nên không có gì phải níu kéo cả.
Và họ chia tay nhau, sau đó anh đến với tôi, yêu thương tôi thật lòng và hi vọng tôi sẽ sinh cho anh mấy đứa con. Tôi cũng yêu anh và vui vẻ nhận làm vợ anh, bỏ qua mặc cảm, bỏ qua rào cản anh là người đã có vợ. Giờ thì tôi đã sinh cho anh một đứa con trai, giống như anh mong ước. Cuộc sống tưởng thế là viên mãn hạnh phúc, vui vẻ, vì lúc nào chồng cũng chiều tôi, nhưng mà anh lại làm tôi buồn.
Anh và vợ xảy ra nhiều xích mích trong quá trình sống, nhất là khi chị ấy nghi ngờ anh này kia. Vì đàn bà ở với chồng lâu mà không có con thường hay ngờ vực. (ảnh minh họa)
Vì gần đây có một chuyện khiến tôi thực sự mệt mỏi đó là, vợ cũ của anh hay đến nhà chơi, hay qua lại thăm hỏi mẹ của anh. Dù là trước đó họ đã dứt tình. Nhưng không hiểu sao, sau khi anh và vợ chia tay, tình cảm của họ có vẻ tốt đẹp hơn. Dù là anh không còn yêu cô ấy nữa, người anh yêu là tôi nhưng thái độ niềm nở, sự tiếp đón nhiệt tình của anh khi cô ấy tới nhà làm tôi chạnh lòng. Cô ấy vẫn đến thăm mẹ, vẫn nói chuyện vui vẻ với tôi, thăm tôi khi tôi sinh con. Còn mẹ và cô ấy nói chuyện với nhau rất tình cảm. Thực ra, cái cảm giác cô ấy cướp lại chồng của tôi thì hoàn toàn không có, với lại, cô ấy cũng không sinh được con. Tôi cũng biết cô ấy chỉ muốn tới thăm mẹ, có tình cảm với mẹ chồng, coi như đó là tình nghĩa bao năm chung sống nhưng tôi vẫn thấy ấm ức.
Phụ nữ là thế, dù là biết không có gì nhưng chẳng ai thích chuyện vợ cũ của chồng tới nhà thường xuyên thế. Có thể là chị ta có ý tốt thật, nhưng mà, người mới ở nhà đó vẫn không hài lòng, không thể nào yên tâm. Giữa phụ nữ với nhau, giữa hai người vợ với nhau, có ai thoải mái được chuyện này.
Thế nên, từ ngày cô ấy tới nhà chơi, lúc nào tôi cũng sống đau khổ, không yên. Tôi mệt mỏi, lo sợ chồng sẽ xiêu lòng, hoặc là anh sẽ vì tiếc tình cũ, hoặc là vì anh sẽ không muốn làm tổn thương tình cũ mà anh nhạt nhòa với tôi. Thử hỏi, nếu như các chị là những người như tôi thì các chị có chịu đựng được chuyện này không, chứ đừng nói là tôi! Là phụ nữ, ai chẳng thế, chẳng muốn người mình yêu chỉ là của mình?
Theo VNE