Vó ngựa ngàn xa và người đàn ông chân trần tóc cháy
Tôi thích một buổi sáng thức dậy, ngồi bên triền núi, nghe tiếng chim đánh thức cả thung lũng còn đang le lói vài ánh bình minh. Khoảnh khắc đó cuộc sống như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Tiếng vó ngựa ngàn xa mang hơi thở của núi non, chở theo đó là một người đàn ông chân trần tóc cháy
Tiếng lao xao trò chuyện của những người đàn bà đi chợ sớm, tiếng gõ móng của gia súc, tiếng chú dê con “be be” tìm mẹ não lòng.
Và cả tiếng vó ngựa ngàn xa, thứ âm thanh mang hơi thở của thảo nguyên xanh ngát, chở theo đó là một người đàn ông lưng đeo dao và chân trần tóc cháy. Hay tiếng chân ngựa lững thững thồ hàng vượt đèo cao thung sâu xuống khu chợ buổi sớm. Có lúc chợt hí lên một tiếng vang qua cả những ngọn núi, vọng lại rồi im lìm nằm sâu trong thung lũng. Thứ âm thanh, hình ảnh đọng lại rất lâu, rất rõ trong lòng một đứa con miền xuôi như tôi.
Người xứ núi sinh ra bên máng cỏ, lớn lên trên lưng ngựa. Cả cuộc đời gắn bó với núi, với ngựa. Không cưỡi ngựa lên núi thì cũng dùng ngựa để thồ những bọc hàng nặng trĩu xuống núi. Lưng ngựa oằn mình, nặng nề bước chân, gánh trên vai là cả một mùa màng với bao tâm sức, mang về cho chủ từng đồng bạc thấm đẫm mồ hôi. Trong cuộc sống mưu sinh gian khó của người xứ núi, ngựa đã trở thành người bạn, người đồng hành thân thiết đi qua bao sương gió nhọc nhằn.
Ngựa đã trở thành người bạn, người đồng hành thiết thân với người vùng cao
Ở đâu có người, ở đó có tiếng bước chân ngựa. Ngựa theo người Mông đi qua bao con đèo, con suối, xuống buổi chợ phiên cuối tuần. Ngựa đứng một góc chờ chủ bán hàng, đi chợ, tìm bạn, tán chuyện bên hũ rượu ngô. Rồi ngựa lại cõng người đàn ông say rượu về nhà, theo sau là người vợ với mảnh vải và miếng kim thêu cặm cụi trên tay. Ngựa còn theo những chàng trai với cánh tay trẻ khỏe, vạm vỡ vượt qua thung cao suối sâu đi tìm bạn tình. Ngựa đứng dưới gốc mận nở hoa trắng xóa, bên cạnh là chàng trai thổi sáo, cô gái e thẹn nụ cười hiền lấp ló sau những vạt hoa mận đào.
Người xứ núi sinh ra bên máng cỏ, lớn lên trên lưng ngựa. Cả cuộc đời gắn bó với núi, với ngựa
Có những con đèo uốn lượn vắt qua núi. Lác đác, thấy cả đoàn ngựa gồng gánh hàng trở về trong buổi chiều hoàng hôn đang đuổi nhau đổ bóng. Thấy trước mắt như cả một con đường tơ lụa người nối người, ngựa theo dấu chân ngựa đi về phía chân trời vời vợi lên ánh đỏ.
Video đang HOT
Những con đường uốn lượn vắt qua núi. Lác đác, thấy cả đoàn ngựa gồng gánh hàng trở về
Ngày nối ngày gọi thời gian trôi qua kẽ lá, tiếng vó ngựa, tiếng lục lạc lại lẫn vào tiếng động cơ xe lăn bánh trên những con đường gồ ghề đá sỏi. Cái thanh âm lộc cộc trong buổi sương sớm yên tĩnh, an nhiên và bình dị khó lắm mới thấy. Nghe đâu đây là thứ âm thanh gằn mình vào đất đá với những cái rú ga, đạp số. Mùi sương, mùi núi, mùi nắng gió cũng trộn cùng một chút hăng hăng, xồng xộc của xăng xe, khói bô.
Xe máy hình như cũng dần dà thay ngựa đưa người xuống chợ
Xe máy cũng dần dà thay ngựa đưa người xuống chợ, chỉ đôi chút, không phải tất cả. Nhưng cũng thấy có chút ít cái sự pha tạp của văn hóa miền xuôi lên vùng cao xứ núi. Dẫu có biết điều đó cũng là một phần giúp cho cuộc sống người xứ đá dễ dàng, thuận tiện hơn.
Cũng phải biết vui, biết nhắc lòng rằng cuộc sống của họ đã sang một trang mới, đỡ lam lũ, đỡ vất vả, khăn khó. Ấy vậy mà vẫn cứ nhớ, cứ bùi ngùi, vất vương cái thứ âm thanh ngàn xa của vó ngựa, cứ luyến lưu cái hình ảnh lắt lẻo của chân ngựa trên những con đường vòng quanh thung lũng. Vì đôi khi, người ta vẫn thường ích kỉ cho những điều dần dần đánh mất. Phải vậy không?
Vẫn nhớ, vẫn luyến lưu cái hình ảnh lắt lẻo của chân ngựa trên những con đường vòng quanh thung lũng
Theo iHay
Tam giác mạch bừng sắc cao nguyên đá Hà Giang
Tháng 10, khi những hạt ngô vùi mình trong đá dần nhường chỗ cho một loài hoa dại bé nhỏ, hồng trắng sắc tươi. Đó là lúc Hà Giang trở nên tình nhất, luyến lưu nhất, dịu dàng nhất. Hà Giang vào mùa tam giác mạch.
Hà Giang mùa hoa dại bừng sắc
Không rõ tự bao giờ, mùa thu lại trở thành mùa hẹn hò của bao kẻ lang thang, trót si mê một loài hoa dại e ấp trong nắng. Ai đó yêu mây núi, nhớ gió trời. Chỉ chờ trời vào thu, nắng vàng mê mải trải khắp thung lũng, thế là chuẩn bị đồ đạc, gói ghém ba lô lên xe, tìm đến những thung lũng mộng mơ sắc hồng hoa nhỏ. Như một lời hẹn chờ ngày trở về, đánh thức một loài hoa.
Thu Hà Giang, hệt như một lời hẹn ước chờ ngày trở về để đánh thức một loài hoa
Lướt qua thành phố bé nhỏ, chạy xe mải miết theo khúc cua tay áo ôm lấy bao đèo bao thung. Rồi chợt dừng lại, hồi hộp, mong ngóng; ngỡ ngàng, trìu mến. Thấy cả cánh đồng hoa rung rinh trong nắng, mơ màng như một khúc ca. Từ trên cao, những hàng sa mộc hiên ngang, vươn mình lên thẳng bầu trời, sừng sững từng góc.
Sa mộc đứng đó như để bảo vệ cho nàng tiên hoa với dải khăn mềm sóng sánh nhẹ bung trong gió chiều. Dải khăn của nàng tiên hoa ấy, là ngút ngàn những ruộng hoa dại phớt hồng, ngọt tím, len lỏi bên con đường xuôi về phía núi.
Chạy xe mải miết theo từng khúc cua để hồi hộp, móng ngong tìm thấy tam giác mạch
Cánh đồng hoa rung rinh trong nắng, mơ màng như một khúc ca
Thung lũng Sủng Là như một câu chuyện nhỏ. Đó là chuyện cổ tích đời thường với những mái nhà trình tường nhỏ bé nép sau lưng núi. Với những khóm vườn nhỏ xinh, nằm tựa mình vào vách nhà mà bình yên như một buổi chiều tà. Còn xa xa, sắc hồng trắng của bông mạch li ti vẫn bung mình, đung đưa, mời gọi.
Gió ru chiều, ru nắng, ru hoa. Hoa chen lẫn trong màu xanh non của ngô của lúa. Loài hoa ấy cứ bồng bềnh làm kẻ lữ khách chẳng chịu rời đi. Cứ níu lại, níu lại những phút giây lặng lòng với xứ núi, với lãng mạn đồi hoa. Chắc rồi, một kẻ biết đi, dù trái tim có lạnh lùng đến mấy, cũng đủ thấy lòng mình bềnh bồng theo hoa trong một buổi chiều vàng ươm cánh nắng.
Những bông hoa của xứ núi
Tam giác mạch những ngày sang thu đang vào độ chín, rực rỡ và khoe sắc khắp các con đường từ dốc Quản Bạ, thị trấn Yên Minh,... Hoa lan sang Phố Cáo, Sủng Là. Hoa mê mải tìm đá, mọc trên những sườn núi Lùng Táo, Mèo Vạc... Không chỉ là khóm hoa, ruộng hoa mà còn là sườn hoa, đồi hoa. Hoa nở trên đá càng bừng tô sức sống của một loài hoa dại. Rung rinh trong sương sớm, kiên cường qua gió mưa, bừng sắc trong nắng đèo.
Không chỉ là khóm hoa, ruộng hoa mà là đồi hoa, sườn hoa
Cuối thu, tôi đã mang theo nỗi nhớ loài hoa này đến Hà Giang, mong được chìm trong lãng đãng hoa dại, trong mải miết màu chiều. Hình như Hà Giang, không chỉ là xứ đá. Hà Giang giờ đây, đã là xứ hoa. Tam giác mạch, đá và đèo, những đặc sản đặc biệt của xứ Hà Giang. Và cũng chính là những điều mà tôi và bao kẻ yêu xê dịch trót phải lòng, trót nhớ thương, trót khờ dại rồi chờ đến mùa thu để còn trở về nơi đá mọc hoa, đánh thức một loài hoa dại.
Chờ đến mùa thu để trở về nơi đá mọc hoa, ngọt ngào và chân nguyên
Một vài thông tin chia sẻ về tam giác mạch Hà Giang
Bạn hoàn toàn có thể lên cho mình một kế hoạch với chuyến đi tìm tam giác mạch thực sự trải nghiệm và đáng nhớ. Với hành trình hơn 350km từ Hà Nội đến Hà Giang, bạn có thể đi xe khách để đảm bảo an toàn và tiết kiệm thời gian. Sau đó, bạn thuê xe máy ở thành phố Hà Giang, và bắt đầu hành trình đánh thức tam giác mạch của mình.
Hà Giang năm nay đã trồng rất nhiều hoa dọc con đường từ Quản Bạ, Yên Minh đến Đồng Văn. Đặc biệt, đi sâu vào Phó Bảng, thung lũng Sủng Là, Phố Cáo,... bạn còn được chiêm ngưỡng bao thửa ruộng tam giác mạch tuyệt đẹp xen lẫn sa mộc và ngô. Nếu muốn dang tay ôm cả bầu trời tam giác mạch, hãy đến ngã ba Sà Phìn (Dinh họ Vương), lên cột cờ Lũng Cú, qua Lũng Táo - đây là những nơi có nhiều ruộng hoa với diện tích lớn. Qua Ma Lé, bạn sẽ nín lặng khi đứng giữa những triền núi bạt ngàn tam giác mạch.
Hơn nữa, với quy mô lớn cho lễ hội hoa tam giác mạch được tổ chức lần đầu tiên tại Hà Giang, vào ngày 13.11 - 15.11, có rất nhiều ruộng hoa tam giác mạch được trồng theo hình ngôi sao, hình trái tim đẹp mắt. Bạn có thể đến đây ngắm hoa, chụp ảnh, ghi lại cho mình những khoảnh khắc tuyệt vời với loài hoa dại này.
Theo iHay
Vẻ đẹp Việt qua ống kính nhiếp ảnh gia Anh Bộ ảnh là câu chuyện của Ben Mckenchnie, một cây viết kiêm nhiếp ảnh gia Anh, trên chuyến đi từ nam ra bắc để khám phá Hà Giang. Bảo vệ ga tàu, cha và con ở ga Quảng Ngãi, Việt Nam Tôi tới Hà Giang bằng tàu, buýt và cả xe gắn máy. Đầu tiên, tôi xuất phát bằng tàu ra Hà Nội...