Vợ ngoại tình với sinh viên thực tập kém một giáp
Vợ cũng bảo đã hết yêu tôi và đề nghị ly hôn. Nếu tôi không đồng ý, cô ấy sẽ đơn phương ly hôn.
Hình ảnh minh họa
Tôi 38 tuổi, đang làm cố vấn cho một tập đoàn, thường đi công tác nước ngoài. Vợ tôi 34 tuổi, đang công tác trong cơ quan nhà nước. Chúng tôi yêu nhau 2 năm và cưới được 6 năm. Có khi tôi đi nước ngoài hơn chục lần trong năm, mỗi lần khoảng 2 tuần, lâu thì vài tháng. Vợ nhàn hơn, có nhiều thời gian rảnh đi làm đẹp, spa nên nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều. Chúng tôi không có con do vợ bị vô sinh. Tôi không trách gì vợ, vẫn yêu thương cô ấy. Chúng tôi không phải lo gì về kinh tế, đôi lúc hơi buồn vì nhà không có tiếng cười nói trẻ con.
Cách đây 2 năm, tôi say nắng cô nhân viên người nước ngoài trong công ty khoảng 6 tháng, chỉ dừng lại ở mức nhắn tin, cùng ăn uống, ôm hôn. Sau đó tôi chủ động chấm dứt nhưng không ngờ có đồng nghiệp vì ghen ghét mà nói mọi chuyện đến tai vợ tôi. Đợt đó, vợ chồng tôi ngủ riêng cả năm. Cô ấy bảo ghét tôi, không tin giữa tôi và cô nhân viên kia chưa có gì với nhau. Vợ bảo vì cô ấy bị vô sinh nên tôi không yêu cô ấy nữa, rồi khóc và tự dằn vặt. Tình trạng này kéo dài cả năm, mỗi khi tôi đi công tác thì vợ bóng gió là đi gặp người tình. Tôi mệt mỏi nên kéo dài những chuyến công tác, có khi gần 4 tháng mới về nhà.
Cách đây 3 tháng, vợ không còn cằn nhằn hay khó chịu mỗi khi tôi đi công tác nữa. Tôi mừng vì nghĩ vợ đã bình thường trở lại nhưng linh tính mách bảo có gì đó nên tôi thăm dò tin tức từ đồng nghiệp của vợ và thuê thám tử. Tôi phát hiện vợ ngoại tình với cậu sinh viên thực tập kém cô ấy cả giáp. Hai người thường xuyên ăn trưa, ôm hôn, chưa phát hiện chuyện đi quá giới hạn. Tôi sốc và đau lòng lắm. Sau chuyến công tác tuần trước, tôi về hỏi vợ mọi chuyện. Vợ không tỏ ra hối lỗi hay sợ sệt mà còn có thái độ thách thức tôi, đổ lỗi cho chuyện tôi ngoại tình, không quan tâm cô ấy. Vợ cũng bảo đã hết yêu tôi và đề nghị ly hôn. Nếu tôi không đồng ý, cô ấy sẽ đơn phương ly hôn. Vợ tôi dọn đồ ra khỏi nhà đã một tuần nay. Tôi tìm vợ và xin lỗi nhưng cô ấy không đồng ý, đưa đơn ly hôn bảo tôi ký và đồng ý ra đi tay trắng.
Trong thời gian đó, tôi vẫn thuê thám tử theo dõi vợ thì biết cô ấy và cậu kia chỉ dừng ở mức đưa đón nhau đi làm, cùng ăn trưa chứ không có gì quá đáng xảy ra. Quả thật tôi vẫn rất yêu vợ, từ ngày yêu cho đến khi kết hôn, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy kiên quyết như vậy. Xin chuyên gia và độc giả tư vấn giúp tôi, làm sao để giành lại tình yêu của vợ. Tôi xin cảm ơn tất cả mọi người.
Công
Theo vnexpress.net
Chuyên gia tham vấn tâm lý Phong Nguyên gợi ý:
Video đang HOT
Công thân mến,
Rất tiếc tôi phải khẳng định ngay với bạn rằng: bạn không thể nào giành lại tình yêu của vợ được nữa. Tình cảm này đã chết từ lâu, trước khi bạn hay thậm chí vợ bạn kịp nhận ra điều đó. Một tình cảm đã chết sẽ không thể hồi sinh chỉ bằng sự cố gắng hay nỗ lực từ một phía, nhất là khi bạn đã có những động thái sai lầm trong xử lý tình huống, chẳng hạn: theo tôi thuê thám tử là một nước đi không hay để xử lý mâu thuẫn hôn nhân. Với nước đi này, bạn đã tự khẳng định chắc chắn bằng hành động rằng bạn không hề yêu vợ, tình cảm mà bạn gọi là tình yêu chỉ đơn thuần là sự sở hữu không hơn.
Bạn hãy hít một hơi thật sâu, thật bình tĩnh để trả lời thật lòng câu hỏi: “Khoảng thời gian nào vừa qua đáng gọi là hạnh phúc?”. Câu trả lời thế nào thì chỉ bạn rõ nhất. Nhưng khi bạn nói muốn được ở bên vợ như xưa, chẳng qua là một cách nói khác của việc: bạn muốn quay lại thời kỳ như trước kia, điều mà vợ bạn đã quyết tâm chạy trốn thật xa, để không rơi lại vào tình huống đó lần nữa. Nó hoàn toàn không liên quan đến cậu sinh viên, chỉ đơn giản là hai người không còn tình cảm nên không thể tiếp tục chung sống cùng nhau.
Tựu lại, tôi không thấy được giữa bạn và vợ có được điều gì chung: không niềm tin chung, không chia sẻ thời gian chung, không ở chung một giường, ít khi ở cùng một mái nhà, không có quan tâm chung cũng không có niềm vui chung? Liệu có tình yêu nào thiếu tất cả những yếu tố trên mà vẫn có thể gọi là tình yêu? Bạn hãy trả lời câu hỏi này nhé.
Với những giằng xé bên trong, những khúc mắc chưa được phân định rõ ràng, ý muốn quay về an ổn, “bình thường” như trước kia của bạn có thể hiểu được, nhưng không đồng nghĩa là chính đáng. Nếu thực sự là tình yêu, hạnh phúc thì những lần phải trốn tránh nhau đến cả tháng; những nghi ngờ, đau khổ, dằn vặt, mệt mỏi đã không diễn ra thường xuyên và đều đặn như thế. Bạn muốn có một gia đình như xưa, nhưng để làm gì nếu mọi thứ vẫn diễn ra như cũ?
Bạn muốn giành lại tình yêu của vợ, tôi cho rằng đây là điều không thể, chỉ có xây dựng một tình yêu mới với những nền tảng, thái độ, hành vi mới thì may ra bạn có cơ hội tiếp tục ở bên người phụ nữ bạn yêu.
Trong khuôn khổ của một bài tư vấn, việc hỗ trợ một cách hoàn thiện, trọn vẹn vấn đề tình cảm của bạn là không thể. Sẽ hợp lý hơn nếu bạn tìm cho mình một người đồng hành đáng tin cậy, một chuyên gia có đủ khả năng giúp đỡ và hướng dẫn bạn nên làm gì trong tình huống này.
Có thể mọi thứ sẽ không trở lại như xưa, đó là một khả năng thực tế mà bạn cần đối diện. Dù vậy, tôi cho rằng đây không phải một điều tệ, biết đâu, sau tất cả, một tình yêu mới sẽ bắt đầu giữa bạn và vợ. Chúc bạn sớm bình tâm.
Vợ ngoại tình đuổi chồng ra khỏi nhà và lý do thực sự rớt nước mắt
Tôi sẽ mãi không bao giờ biết được sự thật nếu như ngày hôm đó, không gặp lại cậu ta. Vợ ngoại tình, đuổi tôi đi, hận đến tận xương tủy là thế nhưng tôi còn đau đớn hơn đến thắt ruột gan khi biết được sự thật vợ che giấu ấy.
Tôi có 1 người vợ hiền thảo. Ngày đó, chúng tôi yêu nhau từ khi là sinh viên đại học. Tình yêu thời sinh viên đẹp, êm đềm lắm. Cũng trải qua biết bao thăng trầm rồi mới có thể đến được với nhau. Người ta thường nói cái giá của lúc nắm tay khi về già là biết bao giông bão của tuổi trẻ. Nhưng rồi tôi đã để mất cô ấy, để cô ấy cô đơn, chống chọi 1 mình đến 5 năm liền trong cô độc.
Ngày ra trường, chúng tôi liền tổ chức đám cưới. Hạnh phúc trong ngày trọng đại của cuộc đời mình. Vì còn khá trẻ nên nên chúng tôi vẫn kế hoạch. Vậy mà cái kế hoạch đấy mãi mãi chẳng có cơ hội để hoạch hóa được.
Ngày đó, cưới nhau được gần 2 năm thì tôi được công ty cử đi học thạc sĩ theo chương trình hỗ trợ. Cảm thấy có cơ hội phát triển, lại còn trẻ nên tôi bàn bạc với Ly rằng mình ra nước ngoài 2 năm rồi về. Khi ấy vợ chồng tôi vẫn chưa có con, hơi buồn nhưng Ly cũng gật đầu đồng ý.
Đi được 2 tháng thì vợ báo tôi có thai, tôi vui mừng lắm. Trước ngày tôi đi, vợ chồng tôi cũng có "thả" vài ngày, tôi không ngờ rằng mình lại được lên chức bố vì thời gian gần gũi của vợ chồng không nhiều.
Vì mang bầu nên vợ tôi xin nghỉ hẳn ở nhà, vợ không đi làm mà lại tham gia câu lạc bộ tình nguyện, hiến máu, đủ các công việc, nhưng ở bên đất khách nghe vợ kể chuyện đi tình nguyện ra sao, hiến máu nhân đạo vui thế nào, thăm trẻ mồ côi rồi nhiều việc khác cũng thấy hào hứng, đỡ nhớ nhà hơn.
Tình yêu thời sinh viên đẹp, êm đềm lắm.(Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi vẫn cứ nói chuyện qua video với nhau như vậy được gần 2 năm, nghĩa là trước lúc tôi trở về Việt Nam sau khi hoàn thành chương trình học bên Úc khoảng 3 tháng, vợ đột ngột thay đổi. Hàng ngày, tôi gọi vợ đều viện lý do bận, có khi cả ngày không gọi được 1 cuộc điện thoại, gọi vợ cũng không nghe khiến tôi vô cùng bất an.
Nhưng rồi tôi vẫn phải cố gắng gồng mình lên ở nơi xa xứ, để hoàn thành công việc của mình. Trở về nước sớm so với dự định 1 tuần, tôi nhìn thấy vợ đang tình tứ với 1 gã đàn ông khác ngay trong nhà mình, con thì gọi gã đó là cha. Tôi điên tiết xông vào nhà, lôi vợ ra hỏi chuyện.
- Em làm cái gì vậy? Hắn là ai? Sao lại ở nhà mình, em nói cho tôi biết đi.
- Tôi nói cho anh biết, anh ta là người yêu tôi, tôi đợi mãi cuối cùng anh cũng về, đơn ly hôn tôi đã soạn sẵn rồi, nhà này không có chỗ cho anh nữa...
- Em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ, em có chuyện gì đúng không? Xin em đấy vợ à, hãy nói cho anh.
- Đừng động vào người tôi, anh đi biền biệt vì công danh sự nghiệp của anh à, chỉ có biết đến mình có biết tôi ở nhà chịu bao khổ sở, anh đi đi, đừng làm phiền gia đình mới của tôi nữa.
- Vậy còn con của chúng ta...
- Xin lỗi, đấy chỉ con tôi thôi, anh không có con, đấy không phải con anh, đừng tự nằm mơ nữa.
Tôi bước chân nặng trĩu ra khỏi căn nhà, nơi từng có người vợ hiền thảo tôi đã luôn mong ngày về để gặp em. Nơi tôi nghĩ họ đang đợi tôi mà hóa ra không 1 ai đón chờ. Tôi về nhà bố mẹ, bố mẹ tôi khóc lóc nói: "Không hiểu sao cái Ly từ ngày nó đi tình nguyện ở vùng cao về, nó lại thay đổi tính nết như thế...". Tai tôi ù đi, tôi không còn muốn nghe gì về người vợ ngoại tìnhtồi tệ đó nữa. Tôi lên phòng, thả mình xuống rồi ngủ một giấc sâu, cứ nghĩ là giấc mơ, nhưng tỉnh dậy, tôi vẫn ở nhà với bố mẹ mình, tôi cay đắng chấp nhận sự thật.
Chuyện xảy ra cách đây đã hơn 5 năm, tôi không hề đến nhà vợ 1 lần, cũng nhiều lần muốn hỏi han cô ấy lắm, muốn nhìn mặt con lấy 1 lần nhưng chưa khi nào tôi có cơ hội. Cho đến ngày hôm đó, gã đàn ông ở chung với vợ tôi đến công ty tìm tôi. Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước, có lẽ gã cũng bị phản bội, tôi tự cười thầm với suy nghĩ của mình. Nhưng rồi anh ta nói:
- Em là Hoàn, em là bạn học của Ly. Em đã có vợ, có con rồi. Nhưng Ly năn nỉ em nhiều quá nên em đã giúp, em thương cô ấy quá, cô ấy nói giấu anh, nhưng em không thể làm điều đó được. 5 năm rồi, 1 mình cô ấy chống chọi với bệnh tật như thế đã là quá đủ. Em tìm anh chỉ nói cho anh biết sự thật như thế thôi.
- Cậu nói gì cơ?
- Em nói Ly bị bệnh, cô ấy sợ lây cho anh, cô ấy đi tình nguyện vùng cao và không cẩn thận đã mang trong mình căn bệnh thế kỉ. Cuối tuần vừa rồi em đến thăm, em thấy cô ấy gầy quá, nên em đến đây để nói cho anh biết sự thật.
Tôi lao đi, lao đến đứng trước căn nhà của mình đã từng sống, mở cửa vào người Ly gầy, bé nhỏ đang loạng choạng bước xuống khỏi giường. Hóa ra biết bệnh em chỉ sống 1 mình, em cô độc không có ai ở bên, con em nhờ mẹ chăm sóc. Em gầy quá, gầy nhiều quá. Tôi đến bên ôm em vào lòng rồi trách sao không cho tôi biết.
Em bàng hoàng đẩy tôi ra, em sợ mình sẽ lại lây bệnh cho tôi. Em có biết 5 năm qua, tôi đã hận em, đã trách em thế nào không? Thật sự lỗi tại tôi, là tôi quá vô tâm, quá ích kỉ, không tìm hiểu nguyên nhân tôi đã tự cho rằng em là kẻ đàn bà phản bội, không ra gì. Nhưng giờ nhìn em, nước mắt tôi cứ rơi, tôi phải làm gì, biết làm gì để chăm sóc cho em, bù đắp cho những tổn thương mà em phải chịu đây?
Theo kienthuc.net.vn
Yêu nhầm người có vợ: Tôi sống cả đời trong ân hận và tiếc nuối thời thanh xuân của mình Yêu phải người có vợ, tôi đã chịu không ít ấm ức. Tôi cảm thấy tiếc nuối về khoảng thời gian thanh xuân mà mình đã đánh đổi. Tôi là sinh viên thực tập ở một công ty tư nhân. Anh là người phụ trách và đỡ đầu cho tôi từng bước đi trong nghề. Sau những giờ làm, chúng tôi thường cùng...