Vợ ngoại tình vẫn nói dối
Vì thương hai con nên tôi vẫn không muốn ly hôn, nhưng vợ lại chửi tôi hèn.
Vợ chồng chúng tôi sống với nhau đã được 13 năm và có 2 mặt con. Cháu trai năm nay 12 tuổi và cháu bé 5 tuổi. Vợ tôi làm nhân viên cho một công ty ở Khu công nghiệp gần nhà, còn tôi làm kinh doanh buôn bán tại nhà. Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Bạn bè, hàng xóm vẫn thường khen chúng tôi rất đẹp đôi, trai tài gái sắc, kinh tế ổn định, con cái thì có nếp có tẻ. Nhưng cuộc sống thật trớ trêu khi tôi biết một sự thật đau lòng.
Vào một buổi chiều khi tôi đi giao hàng, tôi bắt gặp một đôi tình nhân từ trong nhà nghỉ đi ra. Khi chia tay, họ còn ôm hôn nhau thắm thiết. 2 người đó không ai khác chính là vợ và người bạn thân của tôi. Tôi đứng chết lặng. Giây lát sau tôi không kiềm chế được nữa và chạy đến chỗ họ. Bạn tôi nhìn thấy tôi thì bỏ chạy, còn vợ tôi thì van xin tôi tha thứ cho họ. Tôi dù rất tức tối, nhưng để giữ thể diện, tôi đành kìm chế lẳng lặng ra về.
Khi về đến nhà, tôi hỏi ngọn ngành câu chuyện vì sao cô ấy lại phản bội tôi. Cô nói, họ mới có cảm tình với nhau một vài tháng gần đây và cũng thú nhận là hai người đã ăn nằm với nhau vài lần. Nay cô ta đã biết lỗi, rất mong tôi tha thứ và giữ bí mật chuyện này với lời hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Tôi bị xúc phạm và tổn thương ghê gớm. Là thằng đàn ông mà bị vợ cắm sừng thì còn gì đau đớn hơn. Nhưng vì nghĩ thương hai đứa con nhỏ, tôi không muốn chúng phải chịu cảnh tan đàn xẻ nghé nên chấp nhận im lặng. Từ khi chuyện đó xảy ra, để xoá đi sự nghi ngờ thường trực trong lòng, tôi đã đến công ty vợ tôi làm việc để xác nhận xem những lời vợ tôi nói có đúng không. Và tôi biết được sự thật là, trong suốt 1 năm qua, cô không tăng ca 1 giờ làm thêm nào ở công ty. Thế mà cô vẫn thường xuyên gọi điện nói với tôi là: vì công việc em phải tăng ca, về muộn, anh nhà cửa cơm nước, chăm con giúp em.
Lúc đầu cô còn chối quanh, đến khi tôi photo bảng chấm công của công ty về thì cô mới thừa nhận. Nhưng thay vì xin tôi tha thứ, cô lại vênh váo thách thức nói rằng: sự thật như thế đấy, anh ở được thì ở còn không thì chia tay. Lúc đó, tôi không nói gì cả vì muốn 1 vài hôm nữa, khi 2 vợ chồng bình tĩnh rồi sẽ nói chuyện với nhau. Tôi chỉ mong vợ tôi biết sai và xin lỗi, chăm lo cuộc sống gia đình tốt hơn. Nhưng tôi càng nín nhịn bao nhiêu thì cô càng lấn tới bấy nhiêu. Cô nói tôi là đồ hèn và nếu tôi bỏ cô, cô còn vỗ tay hoan hô.
Không nhịn được nữa, vợ chồng tôi cãi nhau. Cô đùng đùng gấp quần áo và mang theo con về nhà mẹ đẻ. Lúc này, không giấu được nữa, tôi đành kể chuyện cho bố mẹ vợ nghe để mong ông bà dạy bảo cô. Nhưng không ngờ ông bà bảo tôi ghen tuông vớ vẩn, đặt điều làm khổ con gái họ. Tôi buồn quá và tự ái ra về. Nghĩ cho con, bố mẹ tôi có mời gia đình vợ đến để giúp vợ chồng tôi giải quyết vấn đề. Nhưng bố mẹ vợ tôi không đến và nói thẳng rằng sự việc như thế nào thì để 2 vợ chồng nó giải quyết, không ở được với nhau thì chia tay.
Lần gần đây nhất tôi gặp vợ thì cô ấy nói là sự việc đã đi quá xa, bây giờ có về sống với nhau cũng không hạnh phúc, đừng ràng buộc làm khổ nhau nữa. Hãy ly hôn để giải thoát cho nhau. Sự việc xảy ra đã 8 tháng rồi. Quả thực tôi không muốn ly hôn nhưng sự việc cứ kéo dài mãi như thế này cũng chẳng đi đến đâu. Nếu chia tay, 2 con chúng tôi sẽ rất khổ, tương lai của chúng sẽ ra sao khi đứa con chỉ có bố, đứa chỉ có mẹ.
Video đang HOT
Tôi thật không hiểu vợ tôi cần gì? Tôi có làm điều gì sai đâu để cô ấy phản bội, phá vỡ tổ ấm của gia đình. Thiết nghĩ, một người phụ nữ còn cần gì hơn nữa khi tôi cho cô ấy cả vật chất, lẫn tinh thần. Tôi là một người chồng hết lòng yêu thương vợ và vun vén cho gia đình. Về làm ăn kinh tế, tôi không kém bạn bè. Còn hình thức, tôi cũng cao to, khoẻ mạnh, con cái có nếp, có tẻ. Nếu so với người bạn mà vợ tôi ngoại tình thì cậu ta chẳng hơn tôi được điểm nào cả. Cậu gầy gò, hom hem kinh tế thì không có gì, ở rể nhà vợ, lại còn ham mê cờ bạc. Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao vợ chồng tôi nên nỗi này?
**Có lẽ ai rơi vào hoàn cảnh như anh cũng đều cảm thấy đau đớn, phũ phàng, mất phương hướng như vậy. Cảm giác người phụ nữ của mình đã thuộc về người khác thật không dễ chút nào. Giá như người anh kém cạnh, mắc phải sai lầm gì lớn khiến vợ không thể tha thứ thì có lẽ anh sẽ “tâm phục, khẩu phục” mà ly hôn. Đằng này mọi chuyện ngược lại. Vậy nên, anh mới dùng dằng giữa chuyện ly hôn và gìn giữ gia đình hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh có quay trở lại bên tôi?
Yêu nhau được một năm thì phải cùng gia đình xuất ngoại. Tôi biết rằng tôi đã yêu anh rất nhiều và không muốn anh đi.
Hiện tại, tôi đang là sinh viên năm cuối chuẩn bị đi thực tập nhưng thời gian và tâm tư của tôi chỉ lo nghĩ đến chuyện tình cảm giữa tôi và anh, tôi bỏ mặc tất cả, xao nhãng cả việc học dù biết lúc này phải tập trung nhiều nhưng tôi làm không được. Giờ đây, ở đâu lúc nào cũng phủ đầy màu u tối, tôi dặn lòng không được khóc nữa nhưng sao nước mắt cứ rơi. Nhận được tin anh sắp cùng gia đình sang Mỹ định cư, tôi thấy mình như rơi xuống vực sâu chỉ biết trốn trong phòng mà khóc, những suy nghĩ trái trái chiều gần như gặm nhấm tâm hồn tôi. Mỗi ngày trôi qua một cách nặng nề trong nước mắt...
Anh lớn hơn tôi 2 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, từ khi học cấp 3 anh đã lên thành phố HCM học tập, 2 năm trước anh mới về quê vì gia đình lo giấy tờ chuẩn bị xuất ngoại. Trong thời gian này, anh nghe nhiều người lớn nói về tôi, anh tìm cách làm quen với tôi. Kể ra đây là điều thú vị, ba của anh ngày trước là bạn của mẹ tôi, hai người họ gọi nhau la anh em nuôi và thân thiết đến khi lập gia đình riêng thì ít qua lại dù hai nhà chỉ cách nhau khoảng 1 km, những người kể về tôi với anh cũng là bạn của ba mẹ tôi ngày trước.
Thêm một điều nữa là tôi và anh từng học chung trường cấp hai, lúc đó anh cũng biết sơ về tôi nhưng lên thành phố học nên không có dịp tiếp xúc, còn tôi thì hoàn toàn không biết về anh. Sau những cuộc gọi và tin nhắn tôi nhận ra anh là người rất khéo trong cách trò chuyện và cư xử, dù chưa biết mặt anh nhưng tôi bị anh thu hút bởi cách nói chuyện cởi mở, tế nhị và cũng rất hài hước. Dù vậy, tôi luôn từ chối những cuộc hẹn của anh vì tính tự tôn của một đứa con gái. Thậm chí, tôi đã thử thách anh bằng cách không trò chuyện không nhắn tin, tôi im lặng suốt tháng trời nhưng anh không bỏ cuộc, mỗi ngày luôn nhắn tin quan tâm tôi.
Sau này, tôi nghe anh kể lại là lúc đó sợ tội bực mình nên anh không dám gọi chỉ nhắn tin để tôi biết là anh luôn quan tâm tôi. Và rồi tôi cũng bị anh thuyết phục, tôi nhận lời gặp mặt anh, lúc đó với tôi anh cũng chẳng có gì đặc biệt, mãi đến dịp lễ noel tôi mới bắt đầu có chút tình cảm với anh nhưng tôi giả vờ như không biết sự quan tâm của anh. Anh luôn muốn lên nhà tôi chơi nhưng tôi kiên quyết từ chối vì từ trước tới giờ tôi chưa từng dắt ai về nhà, huống chi tôi và anh giờ chỉ vẫn là bạn.
Chúng tôi đã yêu nhau... (Ảnh minh họa)
Nhân một ngày tôi không có nhà, anh nhờ người bạn của ba tôi dắt anh lên nhà gặp ba mẹ tôi xin cho anh lên nhà chơi, ba mẹ tôi đã đồng ý. Sau lần đó tôi thấy anh có vẻ nghiêm túc với mối quan hệ này nên tôi bắt đầu tiếp xúc, tìm hiểu dần dần tôi đã chấp nhận tình cảm của anh. Thời gian đó thật sự rất hạnh phúc, anh quan tâm chăm sóc tôi, đưa rước tôi đi học dù nhà và trường cách nhau hơn 20 km, anh lo lắng cho tôi tất cả mọi chuyện, chưa một lần nổi nóng với tôi dù tính tôi trẻ con hay giận dỗi thậm chí lớn tiếng với anh nhưng anh luôn chọn cách pha trò để mọi chuyện êm xuôi. Anh là chỗ dựa vững chắc cho tôi chúng tôi cũng đã nghĩ tới chuyện sau này có đủ điều kiện sẽ tiến tới hôn nhân dù chỉ yêu nhau được 1 năm.
Cuộc sống đúng là không như ta nghĩ. Sau nhiều lần khiếu nại anh cũng được xuất ngoại cùng gia đình. Trước đó, hồ sơ của anh bị loại vì đã qua tuổi trưởng thành (anh nói với tôi như thế), anh khẳng định với tôi là không đi ở lại với tôi, nhưng giờ anh đã kiên quyết đi cùng gia đình. Anh muốn tôi chờ anh, anh đi lo tương lai khoảng vài năm nữa có đủ điều kiện sẽ trở về làm đám cưới. Tôi khóc nhiều và trách anh nhiều vì anh đã chọn tương lai bỏ lại tôi ở lại nơi này. Lúc này đây, tôi mới biết là mình yêu anh rất nhiều, nghĩ tới việc xa anh lòng tôi đau quặn, trong nỗi đau muốn giữ anh lại và nỗi sợ anh đi xa với môi trường sống mới, những mối quan hệ mới anh sẽ quên tôi, tôi đã đề nghị với anh là đám cưới trước ngày anh đi dù trước đây tôi quan niệm phải ra trường đi làm vài năm rồi mới lấy chồng.
Anh không đồng ý và phân tích cho tôi với những lý lẽ của anh. Anh bảo: " Anh đi rồi bắt đầu cuộc sống mới có hai khả năng sẽ xảy ra: theo hướng tiêu cực, anh sẽ dần dần quen cuộc sống mới và quên đi những gì ở quê nhà theo hướng tích cực là anh luôn nhớ về em vì trong suy nghĩ của anh khi anh lấy vợ thì chỉ lấy người như em, anh lo tương lai để sau này đủ điều kiện lo cho em một cách đầy đủ sung túc và khi anh nhập tịch sẽ rước em theo anh, anh mong em nhìn mọi chuyện theo hướng tích cực. Anh biết cuộc sống chờ đợi rất khó khăn, anh không ép em chờ anh, em hãy quyết định hạnh phúc của em". Anh đâu biết rằng hạnh phúc của tôi đã đặt trọn nơi anh, tôi không nghĩ tới vật chất chỉ muốn sống cạnh anh mà thôi.
Nhìn thấy anh khổ tâm và làm cách này cách nọ để tôi yên tâm không đau lòng mà khóc nữa, anh pha trò làm đủ kiểu để tôi cười thì tôi thương anh lắm, tôi cố gắng cười để anh yên tâm nhưng tôi không khỏi lo lắng. Tôi lo sẽ mất anh mãi mãi vì tôi không đủ tự tin và không chắc rằng tình yêu đã đủ lớn để anh quay về bên tôi. Tôi biết dù không có tôi anh vẫn sống tốt vì thời gian 9 năm học tập xa nhà đã tôi luyện cho anh tính tự lập không lệ thuộc vào người khác và cách để anh vượt qua nỗi đau. Anh vừa đẹp trai vừa vui vẻ hài hước,học giỏi lại có nhiều tài lẻ đàn rất giỏi và hát thì rất hay. Tôi biết rằng xa tôi sẽ có nhiều cô gái quan tâm đến anh.
Ngay lúc này có vài người đang theo đuổi, thậm chí tìm tới nhà tôi nhưng anh chưa một lần ghen, anh bảo là vì anh hiểu tôi và tin tưởng tôi. Chính vì anh chưa một lần ghen nên nhiều lúc có cảm giác là anh không thật lòng thương tôi. Để tạo thêm niềm tin, tôi đề nghị anh đưa cha mẹ lên nhà tôi chơi, không bàn chuyện cưới hỏi chỉ là để hai gia đình gặp nhau nhưng tôi thấy anh có vẻ khó xử, anh nói mẹ anh không muốn lập gia đình cho anh lúc này, đã nhiều lần căn dặn anh không được đặt nặng vấn đề tình cảm vì anh sắp đi nhưng anh sẽ thử.
Qua anh tôi đoán là mẹ anh cho rằng hoàn cảnh gia đình tôi không bằng gia đình anh nên bà không muốn ra mặt. Gia đình tôi đã biết chuyện và lo lắng cho tôi nhất là mẹ, mẹ khuyên tôi nên chấp nhận sự thật và từ bỏ để không khổ về sau, để bạn bè của ba mẹ không coi thường con gái của ba mẹ. Mẹ tôi đâu biết rằng, đứa con gai ngoan ngoãn chỉ biết học tập thật giỏi, luôn tự tin thậm chí là kêu ngạo vì nhiều người đeo đuổi mà không được tôi đáp lại giờ đây rất đau khổ và quỵ lụy anh như thế này. Để gia đình bớt lo lắng, tôi cho anh thời gian một tuần để anh đưa ba mẹ anh tới, đã hết tuần nhưng anh vẫn không đề cập tới chuyện đó, tôi nhắc thì anh bực bội và nói rằng anh phải suy nghĩ cẩn thận để khi nói ra ba mẹ anh sẽ đồng ý, anh nhất định sẽ nói và bảo tôi đứng gây áp lực cho anh.
Nhưng tôi không biết anh ấy có quay lại không... (Ảnh minh họa)
Tôi thương anh nhiều lắm, đã thử nhiều cách để giữ anh lại nhưng không được. Tôi hiểu không thể nào bắt anh rời bỏ gia đình từ bỏ tương lai, nếu đổi lại là tôi chắc chắn tôi cũng không làm được. Tình cảm tôi nhất định chờ anh dù bao lâu, lý trí tôi cho rằng nếu anh đủ yêu tôi nhất định sẽ tìm cách để ba mẹ anh đồng ý vì tôi biết tính anh một khi muốn làm gì sẽ nhất định làm cho được, chỉ sợ là anh không muốn thôi. Giờ tôi lo lắng lắm, nếu ba mẹ anh đồng ý thì tốt quá rồi, nếu không thì tôi phải giải thích sao với ba mẹ tôi và tôi sẽ chờ đợi anh trong niềm tin nào đây, liệu tôi có nên hứa với anh là sẽ chờ đợi anh không? Để anh đi xa tôi thấy mạo hiểm quá, 1 năm yêu nhau liệu có đủ lâu là tình yêu đủ lớn để anh quay về bên tôi? Tôi phải làm gì để anh quay về với tôi. Tôi rất sợ ngày anh đi là ngày tôi mất anh mãi mãi!
Tôi cần lắm những lời khuyên! (Bạn đọc)
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái còn trẻ, đang là sinh viên, em yêu và hết lòng với người yêu mình, tuy nhiên, anh ấy lại phải ra nước ngoài, vì thế, em đau khổ không biết có giữ được anh ấy không.
Trước tiên, em đã sai khi để cho chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Em dù có yêu anh ấy thế nào thì cũng có công việc, cuộc sống, có những mối quan hệ khác. Vậy mà em lại sẵn sàng vứt bỏ hết tất cả chỉ vì đau khổ trong tình yêu, làm như vậy em thật là sai lầm và tự tay đóng cửa tương lai của mình.
Em yêu anh ấy, nhưng rất tiếc khi mà anh ấy chuẩn bị đi xa em mới nhận ra tình yêu của mình. Cũng không sao, bởi có những sự xa cách mới giúp con người hiểu nhau được nhiều hơn. Vì vậy, em đừng quá đau khổ vì mình đã không nhận ra tình cảm từ sớm hơn. Cuộc sống có những điều mà con người không thể lường trước được. Chỉ ở trong hoàn cảnh đó em mới hiểu và biết cách vượt qua nó mà thôi.
Em không muốn anh ấy đi, nhưng anh ấy đã quyết. Vậy thì giữ làm gì khi mà lòng người ta đã muốn như vậy. Em càng cản đường thì anh ấy sẽ càng thấy em yếu đuối và thiếu tự lập. Do đó, hãy động viên anh ấy ra đi và thể hiện tình cảm của mình. Anh ấy sẽ hiểu ra em là một cô gái tốt, điều này sẽ tốt hơn rất nhiều việc em cố níu giữ một người không còn muốn ở lại với mình.
Anh ấy nói cũng đúng, có thể đi anh ấy sẽ quên đi cuộc sống ở VN và quên em, nhưng cũng có thể nhờ xa nhau mà anh ấy lại yêu em hơn, muốn làm việc phấn đấu để sau này ở lại bên em. Do đó, hãy để anh ấy đi. Tình yêu là do duyên số em ạ. Nếu như thực sự anh ấy yêu em thì dù có thế nào, anh ấy cũng sẽ trở lại bên em. Còn nếu như tình yêu đã hết thì khi ra đi, nó cũng sẽ phai nhạt theo thời gian và con người đành phải chấp nhận.
Về phần mình, hãy cố gắng sống tốt và vui vẻ, rồi mọi chuyện sẽ may mắn và hạnh phúc sẽ đến với em. Không phải người này thì cũng là người khác sẽ mang lại niềm vui cho em.
Chúc em vui vẻ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như em có thể hận anh! Em không muốn anh tiếp tục thương hại em, không muốn anh tiếp tục xem em là đứa con gái yếu đuối... Con người vốn dĩ tham lam lắm phải không anh? Anh, em hay tất cả những người đang yêu đều tham lam như thế? Em đã có một điều ước... ước mong sao em là một nửa anh đang tìm kiếm,...