Vợ ngoại tình nhưng tôi vẫn muốn tha thứ, phải làm sao để em quay về?
Tâm trạng tôi đang rối bời, giằng xé, tôi cần sự sẻ chia giúp đỡ, tôi cần lời khuyên chân thành, mong các bạn giúp tôi.
Kính gửi quý toà soạn, khi tôi ngồi gõ những dòng chữ này mong nhận được lời khuyên và chia sẻ cũng là lúc mà tâm trí tôi rối bời, đau khổ.
Tôi và vợ bằng tuổi, em hơn tôi về tuổi âm, tôi 37, em 38. Chúng tôi có một mối tình thật đẹp. Gần nhà nhau, học chung 3 năm cấp 3, rồi 4 năm đại học nữa, lúc nào cũng quấn lấy nhau mặc cho tình yêu bằng tuổi thường hay cãi cọ giận hờn vu vơ. Ra trường được 3 năm, chúng tôi đánh dấu 10 năm yêu nhau bằng một lễ cưới thật giản dị, đầm ấm trong sự ngưỡng mộ của bạn bè về sự thuỷ chung và bền bỉ của tình yêu. Năm nay là năm thứ 12 chúng tôi chung sống và là năm thứ 22 chúng tôi yêu nhau.
Chúng tôi có 2 con, 1 trai 1 gái đều rất ngoan và xinh xắn. Em là cán bộ nhà nước, tôi là dân ngân hàng, hộ khẩu Hà Nội, công việc ổn định, tuy không phải là đại gia nhưng cuộc sống gia đình đủ đầy không thiếu thốn. Tôi đã rất tự hào và hãnh diện về gia đình nhỏ của mình. Cuộc sống tưởng chừng như lý tưởng đấy bỗng chốc bị huỷ hoại tất cả vì lý do mà trước đây có chết tôi cũng chả bao giờ dám tin: em phản bội tôi.
Cách đây khoảng 1 năm tôi bắt đầu thấy thái độ của em đổi khác. Em thường xuyên cáu gắt, lạnh nhạt với tôi mặc dù như mọi lần tôi vẫn luôn chủ động làm lành với em. Em thờ ơ với cuộc sống vợ chồng, không có nhu cầu gần gũi chồng. Em sử dụng điện thoại lén lút, đặt pass và không cho ai động vào điện thoại. Rồi em tìm đến lớp thể dục đều đặn mỗi ngày sau giờ làm, mỹ phẩm trang điểm cũng nhiều lên dù trước đây em rất giản dị. Em rất khó chịu khi đi cùng tôi, và viện đủ lý do để từ chối.
Tôi đã tìm mọi cách để đưa gia đình về trạng thái cân bằng từ việc thường xuyên hơn đưa cả gia đình đi du lịch để hâm nóng tình cảm, sửa sang lại phòng ngủ của hai vợ chồng hay hy sinh nhiều sở thích cá nhân, thay đổi thời gian biểu sinh hoạt cá nhân để lo toan chăm sóc gia đình miễn để em vui và gia đình lại được như ngày xưa nhưng em vẫn thế, vẫn lạnh lùng không cảm xúc, trong mắt em tôi như người xa lạ thậm chí không tồn tại. Đến lúc này tôi vẫn không mảy may suy nghĩ em phản bội tôi bởi niềm tin của tôi với em là vô cùng lớn.
Nhưng nỗi hồ nghi trong tôi cũng bắt đầu lớn dần, chẳng lẽ những mâu thuẫn đơn giản trong cuộc sống lại làm em bực bội đến thế, chẵng lẽ những việc tôi thay đổi, tôi chấp nhận hy sinh để gia đình vui vẻ em lại không nhìn thấy. Đã vài lần tôi quá bức xúc nói với em rằng tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa nếu em không thể bình thường trở lại thì ta nên tìm cách giải thoát cho nhau.
Tôi điếng người khi em sẵn sàng đồng ý ly dị không chút đắn đo lưu luyến và đổ lỗi rằng do tôi ép em đến bước đường cùng. Mỗi lần nói ly hôn là tim tôi lại đau nhói, tôi chỉ muốn em đứng trước mất mát to lớn của cuộc đời mà thấy được cái gì cần làm, cần giữ. Nhưng không, tôi đã lầm, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tình cảm của em đối với tôi đã không còn, em đang say bên một người khác.
Video đang HOT
Hắn hơn em 4 tuổi, làm cùng cơ quan lại còn là nhân viên dưới quyền em. Hắn không có gì nổi trội ngoài ăn nói lẻo mép và đểu cáng (theo nhận xét của em). Một người đã hai đời vợ thì có quá nhiều kinh nghiệm để nắm được điểm yếu của phụ nữ cho dù em có là người cứng rắn và sống bằng lý trí. Em và hắn nhắn tin cho nhau hàng ngày, hàng giờ, hàng phút. Ngày nào cũng như ngày nào từ sáng sớm đến đêm, thậm chí rất nhiều đêm em không ngủ nhắn tin cho hắn. Em nhắn cho hắn mọi lúc mọi nơi kể cả lúc làm việc, ăn cơm, thậm chí hàng đêm nằm bên cạnh tôi, em thể hiện sự nhớ nhung hắn mãnh liệt. Rồi cái gì đến cũng phải đến.
Khi tôi cầm trên tay list điện thoại em nhắn tin và gọi cho hắn, mặc dù chưa biết nội dung, tôi như rụng rời chân tay, đầu óc choáng váng, tôi muốn khóc mà không thể khóc được. Lần đầu tiên trong đời tôi trải qua cảm giác tồi tệ đến thế. Giờ thì tôi hiểu cảm giác tuyệt vọng của con người ta như thế nào khi niềm tin bị vụn vỡ.
Tôi chỉ biết luống cuống phóng điên cuồng đến nhà một chị cùng cơ quan em có biết tôi. Tôi nhận được lời khuyên nếu như còn yêu vợ thì nên dừng ở đây không cần biết thêm gì nữa, nói cho cô ý thức tỉnh mà quay đầu, những gì chưa nhìn thấy sẽ đỡ đau đớn và dằn vặt mình về sau này. Còn với những gì tôi có trong tay nếu tôi cố tìm bằng chứng cụ thể về việc em ngoại tình, tôi cũng sẽ sớm được toại nguyện nhưng khi đó thì mất hết, tôi chắc chắn sẽ mất em.
Thú thực là tôi còn quá yêu em, ngay đêm đó tôi đã nói chuyện với em với suy nghĩ em sẽ nhận ra lỗi lầm để sửa chữa và hướng gia đình đến con đường đi vốn có của nó. Nhưng không, em vẫn nhất quyết chối tội cho rằng mối quan hệ này chỉ là anh em thân thiết, rằng em buộc phải tâm sự với người ta hoàn toàn do lỗi nơi tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi đánh em, những cái tát của tôi cũng không khác gì tôi tự tát vào mình, tôi còn đau hơn em gấp ngàn lần.
Một tuần liền tôi không ngủ được cũng không ăn được, người tôi lả đi, chân tay run rẩy nhưng cũng không thấy đói thấy mệt. Cảm giác đau đớn đã đánh lừa phản ứng của cơ thể. Những ngày sau đó tôi sống trong dằn vặt và đau khổ, còn em vẫn giữ thái độ lạnh lùng của một người đang làm việc đúng không ăn năn, hối hận.
Tôi buộc phải nói với em là nếu vậy bằng mọi cách tôi phải tìm ra sự thật, cho dù việc đó có làm tôi đau thêm và em cũng sẽ phải gánh chịu những mất mát không hề nhỏ về uy tín danh dự và sự nghiệp nữa. Lúc này em mới tỏ ra bớt cứng đầu, em xin lỗi tôi, em thừa nhận những việc em làm là không đúng, sau bao năm tôi mới thấy em khóc. Em xin tôi không cần tìm thêm thông tin gì nữa, bỏ qua tất cả để làm lại từ đầu, em sợ ảnh hưởng đến uy tín danh dự và sự nghiệp của em và cả của hắn nữa.
Tôi chấp nhận với 2 điều kiện: em phải ngay lập tức chấm dứt quan hệ tình cảm với hắn và quay trở lại hàn gắn hạnh phúc gia đình trong đó có tình yêu với tôi. Tưởng chừng như mô típ quen thuộc của sự tha thứ là vậy nhưng một lần nữa em làm nỗi đau của tôi như nối dài thêm. Điều kiện thứ nhất em chấp nhận: không gọi không nhắn tin không liên quan đến công việc với hắn nữa. Nhưng điều kiện thứ hai em chỉ làm được một nửa, em thẳng thắn rằng từ lâu không còn chút tình cảm gì với tôi nữa nên em chấp nhận sống vì các con và vì chính uy tín danh dự sự nghiệp của em.
Đầu óc tôi trống rỗng không thể tập trung làm việc gì được cả, lúc nào cũng đi tìm câu hỏi vì sao, vì sao em lại nỡ đối xử với tôi như vậy. Tôi tạm tin em không quan hệ qua lại với hắn, nhưng vẫn không lý giải nổi tại sao em lại cạn tình cạn nghĩa. Điều này thôi thúc tôi phải tìm hiểu bằng được nguyên nhân. Thông qua một số anh em bạn bè giúp đỡ tôi tìm thêm được khá nhiều bằng chứng khẳng định em phản bội tôi và hơn nữa em vẫn tiếp tục gặp gỡ hắn sau giờ làm.
Tôi đã đi đến tận cùng nỗi đau, tôi lang thang chẳng biết đi đâu nữa, đi đến đâu cũng bắt gặp những kỷ niệm, tôi đau đớn giằng xé, cảm xúc hỗn độn. Tôi quyết định ly thân một thời gian, tôi sống một mình vì không nỡ nhìn cảnh hai đứa trẻ chia lìa nhau, chúng hồn nhiên không có tội gì cả, đứa lớn cũng đã cảm nhận được một cơn giông tố đang ập đến gia đình nhỏ bé của nó, nó trở nên lầm lì ít nói.
Tôi rất hận em nhưng tôi còn yêu em rất nhiều, tôi vẫn làm tròn trách nhiệm người cha là đưa con đi học đi chơi, mỗi lần như vậy tôi lại lén nhìn trộm em xem em thay đổi thế nào. Lần nào cũng chỉ mong em nghĩ lại chạy đến ôm tôi, kéo tôi lại. Nhưng tôi chỉ nhận lại là sự lạnh lùng từ em. Tôi chẳng biết phải làm gì bây giờ nữa làm thế nào để em nhận ra tình yêu mù quáng kia mà dứt tình với hắn. Nếu em nhất quyết theo hắn thì làm thế nào để tôi có thể quên được em bây giờ?
Tôi có nên nói ra để ít nhất gia đình hắn, vợ hắn biết và ngăn cản mối quan hệ bất chính này không, có nên nói với tổ chức cơ quan em để ngăn cản mối quan hệ này không? Hay tôi đi thật xa bỏ lại tất cả để cố quên em đi, nhưng còn các con tôi, còn bố mẹ tôi và cả công việc nữa. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều khi biết chuyện và lo lắng cho tôi.
Tâm trạng tôi đang rối bời, giằng xé, tôi cần sự sẻ chia giúp đỡ, tôi cần lời khuyên chân thành, mong các bạn giúp tôi.
Theo Phununews
Người đã không trân trọng, dù em có khóc 100 lần cũng chỉ là vô ích
Em từng gói ghém cả hoài bão, đặt trọn tương lai của mình vào quyết định của anh. Em từng huyễn hoặc chính mình rằng có anh, nghĩa là em có tất cả. Nhưng, em sai rồi! ...
"Chúng ta kết thúc ở đây em nhé! Chúng ta không hợp, chia tay sẽ tốt hơn cho em. Anh xin lỗi..."
Thanh xuân của người con gái quá ngắn, em không thể bình lặng ở bên một người ưu tú và đa tình như anh cũng là điều đương nhiên. Hóa ra, năm tháng không làm cho chúng ta trưởng thành. Thứ làm chúng ta trưởng thành chính là những sai lầm. Anh từng hứa yêu em chân thành, từng hứa hẹn dài lâu, từng nắm tay bỏ quên thế giới, trải qua vô số hỉ nộ ái ố, vượt qua bao tiểu nạn đại nạn, cuối cùng người anh chọn lại không phải là em. Chỉ là tình yêu đấy chưa đủ lớn, lời hứa chưa đủ bền mà cái nắm tay của người chưa bao giờ đủ chặt.
Yêu một người đàn ông không biết sẽ dừng lại bao lâu trong cuộc đời mình, đó là cảm giác bất đắc dĩ đến mức nào? Khi mới yêu nhau, người ta hay hứa, hứa những chuyện hay ho như đi cùng nhau đến cả đời. Khi đang yêu nhau, người ta cũng hứa, hứa những chuyện dằn lòng, rằng lúc khó khăn sẽ không ai trong hai đứa bỏ người còn lại.
Và khi hết yêu nhau, người ta quay lưng. Dõi theo sự quay lưng đã là khó khăn ở tột đỉnh, vậy mà người ta vẫn bước nhanh đến vô thức. Để những lời hứa khi xưa rơi mất đâu đó giữa một mớ kỉ niệm xót xa... Anh còn nhớ, anh từng nói chỉ cần nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần em hiểu được tâm ý của anh, tin anh, em sẽ hạnh phúc - vậy mà anh quên. Em không dám xem mình là người quan trọng nhất với anh, vì em biết, xung quanh anh vẫn còn rất nhiều người khác quan trọng hơn. Còn em, càng kết giao lại chỉ càng khiến em cô độc. Em từng gói ghém cả hoài bão, đặt trọn tương lai của mình vào quyết định của anh. Em từng huyễn hoặc chính mình rằng có anh, nghĩa là em có tất cả. Nhưng, em sai rồi! Anh thực chất chưa bao giờ thuộc về "tất cả của em"...
Từ khi anh quay lưng đi, em chẳng mất mát gì, có chăng là thêm vào vài cơn đau khi giật mình lúc nửa đêm về sáng... Trơi môi ngay vân cư trơ lai xanh, nhưng thanh xuân cua môi ngươi thi không đên hai lân. Em sẽ sông vi minh, chư không đắm chìm trong đau buồn nữa. Trươc môt ngươi không trân trong em, du em co khoc môt trăm lân cung chăng thê đôi lây môt lân nhiu may thương xot cua ho, bởi người ta căn ban không quan tâm đên nôi đau cua em, hà tất phải khờ dại thế chứ?
Sau khi anh đi, em cảm thấy em của ngày đó chân chính yêu anh đã chết rồi. Mà em của bây giờ có thể trao cho anh cũng chỉ là cảm xúc bình thản cùng sự kiên nhẫn cuối cùng. Có những việc xảy ra em cứ nghĩ là chẳng bao giờ vượt qua được, nghĩ đó là tồi tệ nhất nhưng sau này nhìn lại thấy cũng thật bình thường. Có những người em cứ nghĩ là quan trọng với mình, không thể không có họ, sau khi họ đi rồi, em vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi, cứ như là họ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình.
Sau khi anh đi, em bắt đầu tập sống một cuộc sống mới vì em hiểu ra rằng hạnh phúc không phải là ngày mai cũng không phải là hôm qua, không phải hoài niệm quá khứ, lại chẳng phải hướng tới tướng tương lai. Hạnh phúc chính là hiện tại. Cảm ơn anh vì đã cho em hiểu ra rằng mình đáng buồn cười đến cỡ nào khi đã xem trọng một người đã bỏ rơi mình đến vậy.
Tất cả mọi buồn đau rồi cũng sẽ qua, em tin rồi sẽ có một người biến tất cả mọi chờ đợi của em thành đáng giá. Vậy nên em sẽ không chìm đắm trong u buồn vì một người không xứng đáng, em sẽ bước ra khỏi vũng lầy đó, phủi sạch sẽ những vết bẩn và trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Em không muôn bỏ lỡ người quý trọng cùng em vào lễ đường, cũng như lãng phí tình cảm của mình thêm một lần nào nữa.
Theo Phununews
Hành động của mẹ chồng ốm yếu khiến con dâu trước khi ly hôn phải rơi nước mắt 6 năm làm vợ, làm dâu đã luôn cố gắng hết mình chăm sóc chu đáo cho chồng và mẹ chồng quanh năm bệnh tật, giờ ly hôn phải ôm con với 2 bàn tay trắng ra khỏi nhà, chị không khỏi thấy chua xót và cay đắng... Năm ngoái, chị phát hiện chồng có bồ. Ban đầu anh ta xin lỗi, hứa...