Vợ ngoại tình nhưng khi tôi đề nghị ly hôn lại dọa tự tử
Tôi đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Ở tuổi 42 của cuộc đời, tôi nghĩ mình đã có một tổ ấm viên mãn vậy mà sóng gió lại ập đến khiến hạnh phúc của tôi lung lay.
Tôi và vợ kết hôn được 5 năm. Tôi hơn cô ấy 10 tuổi. Từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã bị mê hoặc bởi vẻ trẻ trung, tươi tắn của cô ấy. Lúc đó, cô ấy đang thất nghiệp. Thấy cô ấy đi xin việc nhiều nơi nhưng chưa có kết quả nên tôi sắp xếp cho cô ấy vào làm việc tại một công ty của người quen.
Tôi biết, thời điểm đó, vợ tôi có nhiều người theo đuổi. Nhưng cuối cùng cô ấy chọn tôi chắc có lẽ vì tôi chững chạc, sự nghiệp lại ổn định. Ngoài căn nhà đang ở, xe ô tô, tôi còn 2 mảnh đất khác.
Vì vậy khi về làm vợ tôi, cô ấy không phải động tay bất cứ vào việc gì trong nhà. Mọi hoạt động như chợ búa, nấu cơm, dọn dẹp… trong gia đình đã có người giúp việc lo.
Cuối tuần, có thời gian rảnh, vợ tôi thường tụ tập bạn bè ăn uống, mua sắm. Tôi tưởng tôi yêu chiều thế vợ sẽ hài lòng nhưng nào ngờ, càng sung sướng nhàn hạ, cô ấy càng khiến tôi thất vọng.
Do hai bên gia đình giục giã, sau 3 năm cô ấy mới chịu sinh con. Từ khi có con, vợ càng được tôi và gia đình nhà chồng cưng chiều. Chúng tôi không tiếc một thứ gì khi cô ấy yêu cầu. Vậy mà khi con gái mới được 2 tuổi, cô ấy đã ngoại tình.
Cô ấy qua lại với một người bằng tuổi, làm cùng công ty. Anh này chưa có gia đình. Tình cảm giữa họ vô cùng thắm thiết. Họ hẹn nhau ăn trưa, hẹn nhau đi du lịch dài ngày. Những lần đó, vợ qua mắt tôi bằng hai chữ “công việc”.
Video đang HOT
Giá như chỉ là tình cảm say nắng, thoáng qua tôi có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng dường như giữa họ là tình cảm thật sự sâu đậm. Thậm chí khi tôi phát hiện, vợ còn tìm cách để bảo vệ cho người đàn ông kia. Cô ấy sợ tôi làm tổn thương, tổn hại đến người ta mà không nghĩ cho cảm giác của tôi.
Vì thương con gái nhỏ vắng mẹ, phần vì còn yêu, tôi cắn răng tha thứ cho cô ấy. Nhưng vợ tôi như “ngựa quen đường cũ”, vẫn tìm cách lén lút qua lại với người tình. Thậm chí, lúc này, anh chàng kia đã kết hôn. Vợ tôi vẫn chấp nhận làm người tình trong bóng tối của anh ta. Lần thứ hai phát hiện vợ vẫn tiếp tục mối quan hệ với người đó, tôi đã quyết định ly hôn.
Quyết định này làm tôi đau đớn vô cùng nhưng mọi thứ đã quá giới hạn chịu đựng. Vậy mà sau khi khóc lóc, cầu xin tôi tha thứ không được cô ấy lại quay ra đe dọa tôi.
Cô ấy trách tôi tàn nhẫn, cạn tình cạn nghĩa không nghĩ đến con gái. Cô ấy đe dọa sẽ giành bằng được quyền nuôi con. Không muốn con gái mất mẹ, tôi đồng ý với quyết định này. Thấy vậy, vợ tôi lại quay ra đe dọa tinh thần.
Cô ấy thường xuyên gọi điện với mẹ chồng để khóc lóc. Ban đầu, mẹ tôi cũng giận nhưng thấy con dâu ra điều hối lỗi, bà cũng thương cảm. Bên cạnh đó, bà sợ chúng tôi ly hôn, bà sẽ mất cháu nội nên tìm cách tác động giúp con dâu.
Gần đây nhất, vợ còn tung ra chiêu dọa sẽ tự tử. Theo đó, cô ấy thường xuyên lên mạng viết các status âu sầu, khổ não và chia sẻ các nội dung chán sống, buồn phiền. Năm lần bảy lượt, vợ cũng nhắn tin cho mẹ tôi, các anh chị tôi nhờ chăm con gái chúng tôi nếu cô ấy có mệnh hệ gì.
Gia đình hoảng sợ lại gây sức ép lên tôi. Tôi vô cùng mệt mỏi. Xin độc giả cho tôi lời khuyên. Tôi rất sợ cô ấy làm chuyện dại dột nhưng cũng không thể nào tha thứ cho chuyện cô ấy làm. Bát nước đã hất đi làm sao lấy lại được?
Chồng sắp cưới không một lời oán trách khi phát hiện tôi ngoại tình, nhưng đêm tân hôn anh dẫn tới một người khiến tôi chỉ biết ôm mặt khóc
Tôi cứ nghĩ chồng sắp cưới đã tha thứ cho mình, nhưng sự thật là anh chưa bao giờ quên.
Tôi yêu Khang được gần 2 năm, 2 bên gia đình cũng tới thăm hỏi, tính chuyện đám cưới xong xuôi. Tuy nhiên, anh lại vướng công việc nên phải đi công tác khoảng 2-3 tháng. Trong khoảng thời gian 2 đứa yêu xa tôi cũng từng cảm nắng trước T - người bạn cấp 3 của anh.
Lúc ấy, người kia thường xuyên trả lời story của tôi, rồi nhắn tin cà kê, tâm sự, thành thân thiết lúc nào không hay. Có mấy lần chúng tôi đi cà phê, ăn uống nhưng chỉ dừng lại tại đó. (Tôi cũng không nói cho Khang biết, sợ anh lại hiểu lầm).
Mãi cho tới một lần, bạn thân của Khang cưới, anh vẫn không về được nên tôi đi thay. Hôm ấy, tôi lại gặp T, hai đứa vẫn vui vẻ trò chuyện. Tôi còn cảm thấy may mắn, nhờ anh ấy mà tôi không cảm thấy bị lạc lõng giữa đám bạn của người yêu. Nhưng khi tiệc tàn, hội bạn cấp 3 của Khang lại rủ nhau đi karaoke. T kéo tôi đi cùng, tại đây chúng tôi cũng uống 1 chút bia. Cũng chính vì thế, tôi với T trót đi quá giới hạn...
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy trong nhà nghỉ mà tôi vô cùng sửng sốt, sợ hãi. T cũng cuống quýt xin lỗi tôi, anh nói hôm qua vốn định đưa tôi về, nhưng tôi say rồi nên không hỏi được địa chỉ. Không ngờ vào khách sạn chính anh cũng không làm chủ được...
Tôi giận T, nhưng cũng giận bản thân mình, sợ Khang biết được. Tôi lôi điện thoại ra, giật mình vì thấy hàng chục cuộc gọi lỡ và tin nhắn từ chồng sắp cưới. Lập tức gọi lại, anh đầy bực dọc hỏi cung tôi đang ở đâu, tối qua đi đâu, rồi làm gì, với ai... Tôi ấp úng mãi mới kiếm ra lý do để lấp liếm, Khang có vẻ không tin, trước khi cúp máy còn dọa: "Tốt nhất là em nói sự thật. Anh không muốn bị lừa dối đâu."
Vốn không định nói thật, nhưng chuyện rồi cũng tới tai Khang. Hình như hội bạn của anh có nói rằng T đưa tôi về, lại thêm việc tôi không nghe điện thoại khiến chồng sắp cưới nghi ngờ. Tối hôm ấy, anh gọi cho tôi, hỏi: "Em nói thật đi, anh sẽ tha thứ. Chuyện cũng đã rồi, nhưng anh không muốn bị lừa dối thêm nữa".
Tới nước này, tôi khóc nức nở kể thật với Khang, rồi cầu xin anh tha thứ. Nhưng trái ngược với điều tôi lo sợ, Khang không trách mắng gì tôi thật, anh chỉ cấm tôi liên lạc với T.
Khoảng nửa tháng sau, Khang cũng về. Chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới. Tuy anh vẫn đối xử với tôi ân cần như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn hơi e dè. Mỗi lần tôi ngập ngừng muốn nói chuyện cũ, Khang lại ngăn lại: "Thôi, chuyện gì đã qua cho qua đi. Ai chẳng có lúc mắc sai lầm, miễn sau từ nay em đừng bao giờ mắc thêm 1 lần nào nữa."
Tôi cứ ngỡ người chồng của mình thật sự bao dung, không quan tâm tới những sai lầm của vợ... Vì suốt thời gian chuẩn bị cho lễ cưới anh vẫn yêu thương, quan tâm tôi như thế. Nhưng hóa ra không, cho tới ngày cưới, bộ mặt thật của Khang mới bộc lộ.
Đêm tân hôn, trong khi tôi háo hức chuẩn bị với hy vọng 2 đứa sẽ có một đêm vui vẻ, nào ngờ tôi bước ra từ nhà tắm lại phát hiện có một người phụ nữ nữa ở đó... Tôi ngỡ ngàng tiến lại, rồi sốc khi biết đó là cô bạn của mình.
Khi tôi còn đang chưa nói lên lời, chồng đã lên tiếng trước: "Hai người cũng biết nhau cả rồi, anh không cần giới thiệu nữa nhỉ."
"Nhưng mày tới đây làm gì? Hôm nay là tân hôn của tao và anh Khang mà" - tôi quay sang hỏi cô bạn đầy ấm ức.
"Anh cưới em, nhưng đêm tân hôn sẽ là của anh và bạn em" - Khang tuyên bố thẳng thừng trước mặt tôi.
Tôi tức giận hét lên, đuổi cô bạn ra khỏi phòng, nhưng Khang cầm tay tôi, đẩy tôi vào góc tường, cũng hét lại: "Em nghĩ mình có quyền tức giận? Em là người phản bội trước, qua lại với bạn của chồng giờ lại không thể chấp nhận chồng qua lại với bạn của mình à?"
"Nhưng anh đã nói tha thứ cho em? Không phải vì thế mới làm đám cưới sao? Nếu anh không thể chấp nhận thì anh chia tay với em đi " - tôi vừa khóc vừa chất vấn.
"Nếu em làm sai mà lại dễ dàng bỏ qua như thế thì sao em hiểu được nỗi đau của chồng em?" - Khang nhếch mép, nói với tôi.
Rồi mặc cho tôi đứng đó, gào thét, 2 người họ vẫn thản nhiên thân thiết, âu yếm. Tôi chẳng dám ly hôn, vì sợ bí mật của mình cũng bị lộ ra thì chẳng hay ho gì. Nhưng tôi không thể chấp nhận được sự việc đêm tân hôn. Trong lòng tôi lúc này cũng không còn yêu, mà chuyển sang hận người chồng của mình.
Chồng ngoại tình, vợ mềm mỏng bảo 'anh cứ nâng niu nhân tình của mình đi' và cái kết... Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp. Lúc nghèo đói chồng thương tôi không để đâu cho hết. Tôi còn nhớ như in câu nói của chồng trong phòng trọ 18m2, khi ấy 2 vợ chồng ăn chung nhau 1 nắm xôi, anh hỏi: - Sao em ăn ít thế, ăn thêm đi anh không đói đâu!...