Vợ ngoại tình là thất bại lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông
Bây giờ anh không thiếu gì cả, tiền bạc, địa vị… Thế nhưng dưới mái nhà này anh chỉ là người thất bại, vợ anh đã ngoại tình, đã lên giường với người đàn ông khác.
Ngày chị lấy chồng, tôi mừng lắm vì nghĩ chị được gả cho người xứng đáng. Tôi từng ngưỡng mộ anh rể suốt những năm đại học. Anh học trên tôi hai khóa. Năm nào, anh cũng được vinh danh là một trong những sinh viên xuất sắc nhất trường. Anh chưa ra trường đã có rất nhiều thư mời làm việc của những công ty lớn. Cuộc đời anh như được lập trình sẵn cho sự thành công. Anh đi làm, tích lũy kinh nghiệm và tiền bạc rồi mở công ty riêng. Thỉnh thoảng bay sang nước này, nước khác để tìm đối tác.
Còn chị tôi xinh lắm. Ba mẹ tôi cũng nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố này. Chị như cô tiểu thư đài các, biết bao thiếu gia nhà giàu theo đuổi. Ba mẹ tôi chọn anh cho chị. Nhìn họ sánh đôi đi với nhau ai cũng trầm trồ. Thật là trai tài, gái sắc!
Ai cũng khen anh chị rất đẹp đôi – Ảnh minh họa: Internet
Họ có với nhau hai đứa con. Nhà to, vợ đẹp con xinh lại có một cơ ngơi đồ sộ. Những tưởng không còn hạnh phúc nào bằng. Thế nhưng, tôi thường xuyên thấy chị thở dài. Thỉnh thoảng về nhà bố mẹ, chị vào phòng tôi rồi khóc. Chị bảo, chị và anh không hạnh phúc, không hề có tình yêu. Chị thấy mình thừa thãi trong cuộc sống của anh. Chị giống như một con búp bê xinh đẹp anh cần có để chưng trong tủ kiếng lộng lẫy của cuộc đời. Kết hôn với chị là một phần trong những dự định to tát anh sẽ thực hiện. Anh cần một người vợ thật xinh đẹp để thiên hạ nhìn vào và nuôi dạy những đứa con của anh. Chỉ vậy thôi, chứ anh chưa một lần quan tâm đến người đàn bà của mình cần gì.
Những lần anh đi công tác, chị rủ tôi qua nhà chơi. Chị mở tủ kính, lôi ra mớ rượu ngoại đắt tiền anh mang về sau những lần vi vu trời Tây. Chị uống hết cốc này đến cốc khác. Chị bảo chị cô đơn quá! Nếu một ngày chị ngoại tình thì tôi có khinh chị không?
Tôi ngồi im, nhìn vai chị run lên bần bật vì cơn xúc động nghẹn ngào. Chị tôi đẹp lắm. Việc có con không tàn phá nhan sắc chị mà ngược lại mang cho chị vẻ đằm thắm, mặn mà làm xiêu lòng biết bao gã đàn ông. Chị bảo, ngày xưa chị đồng ý lấy anh vì anh thông minh, đẹp trai tài giỏi. Nhấp ngụm rượu cay xè chị chép miệng, lẽ ra chỉ phải biết rằng hôn nhân không dựa trên mấy thứ đó. Điều cần nhất ở một cuộc hôn nhân là tình yêu mà anh chị lại thiếu.
Rồi chị tôi ngoại tình. Người chị quen trớ trêu thay lại là anh nhân viên lái xe cho chồng. Anh này so với anh rể tôi thì đúng là một trời một vực. Anh ta nghèo, nhan sắc trung bình. Không hiểu sao chị tôi có thể ngã vào vòng tay một người đàn ông như thế?
Trong một cuộc say bí tỉ, chị đã khóc và thú nhận với tôi về mối tình tội lỗi của chị. Chị bảo, những việc lặt vặt trong nhà, hay nặng nhọc một tí chị đều nhờ anh lái xe giúp. Anh ấy bê giùm chị mớ đồ nặng trịch chị mua ở siêu thị, xách vào hẳn phía nhà cho chị. Mua giùm chị chậu cây, trộn giùm chị mớ đất để chị trồng mấy bụi hoa hồng ngoài ban công. Lúc chị bị trật chân té sưng đầu gối, chồng chị không biết nhưng anh tài xế là người bôi thuốc cho chị. Cõng chị từ xe lên lầu 3 công ty mỗi ngày.
Chị biết chị sai nhưng người đàn ông như thế mới chính là người chị cần tìm. Thật nhục nhã khi chị đã lên giường cùng người đàn ông khác, nhưng chị cô đơn lắm, em biết không? Chị đã có biết bao nhiêu năm ngồi đợi ở căn phòng đó chỉ để chờ anh sau những lần kí kết làm ăn trở về. Bao nhiêu năm, khi hai đứa con dần dần lớn lên chị vẫn hy vọng ở anh có một sự quan tâm nào đó nhỏ nhặt cho người đàn bà bên cạnh. Tiền bạc, quần áo sang trọng đến mấy anh cũng sẵn sàng cho chị, nhưng thứ chị cần vĩnh viễn anh không bao giờ biết.
Chị như một vật trang sức anh cần có cho cuộc đời mình – Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Chị kéo váy, chỉ cho tôi đầu gối còn sưng lên một cục của chị. Chị bảo, hôm qua anh phải gặp đối tác quan trọng để kí một hợp đồng lớn. Người ta mang theo vợ, dĩ nhiên anh cũng phải vậy. Chị ăn mặc trang điểm thật đẹp theo ý anh nhưng khi thấy chị mang đôi giày bệt, anh ấy bắt chị tháo ra và mang vào đôi giày cao gót. Anh bảo với chị ráng chịu đau 1 tí, hai tiếng đồng hồ thôi. Chân chị đau đớn đi còn khó, huống hồ phải gồng mình mang một đôi giày cao gót rất cao.
Giây phút ấy, chị bẽ bàng nhận ra anh không hề quan tâm đến cái chân đau của chị. Anh chỉ muốn chị thật xinh đẹp, như một món trang trí trong bữa tiệc xa hoa đắt tiền. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm làm vợ chị phản kháng lại ý muốn của anh, chị lột đôi giày cao gót và ném qua cửa sổ. Chị gào lên trong đau đớn. Đêm hôm ấy, chị thức suốt đêm suy nghĩ về cuộc đời chị. Rồi chị viết đơn ly hôn.
Khi chị đưa lá đơn, anh sững sờ nhìn chị. Anh không tin, anh tưởng chị đùa. Anh bảo đã cho chị tất cả nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, danh vọng. Cả cuộc đời anh cũng không hề có người đàn bà nào khác ngoài chị. Chị được voi đòi tiên chăng? Thử nhìn ngoài xã hội có người đàn bà nào được sung sướng như chị không?
Chị không cần tất cả những điều đó. Chị chỉ muốn có một người chồng thật bình thường. Người ngồi ăn với chị những bữa cơm chiều. Người sẵn sàng bỏ công việc để bên vợ những ngày chị chuyển dạ sinh con. Người quan tâm tới cái bóng đèn, cái quạt hỏng trong nhà. Người quan tâm lo lắng tới cái chân đau của chị… Chị cần một người chồng như bất kì người đàn ông nào khác ở trên đời.
Anh lâu nay luôn thành công. Nhưng với vợ, anh là người đàn ông thất bại. Anh biết vợ đối tác thích quà gì, biết khách hàng quan tâm điều gì, biết làm mọi cách để họ vui… Còn vợ anh, anh không hề biết. Chị xách vali dắt hai con rời khỏi nhà. Chị gạt nước mắt để anh ngồi lại với mớ hào quang của cuộc đời anh.
Theo PNSK/Gia đình Việt Nam
Hai tư giờ để sống, hai tư giờ để yêu và cả cuộc đời để thất bại
Chúng ta cùng thi đỗ đại học. Chúng ta cùng học một lớp.Chúng ta cùng làm một nghề. Buổi sáng chúng ta cùng ăn phở(nếu có tiền!). Buổi trưa chúng ta cùng ngồi một quán cà phê gà gật. Vậy, tại sao có những người sau này ra đời rất hạnh phúc thành đạt, có người giàu sớm, có người cả đời chỉ ăn đong và than vãn đã bị đặt nhầm chỗ?
ảnh minh họa
Phép chia của tám giờ vàng ngọc
"Tôi đã đi làm mười bảy năm, chuyển qua năm sáu công sở và nhảy việc gấp đôi chừng đó nghề.Rốt cuộc ba năm nay, tôi là một bà nội trợ ở Hà Nội, là một freelance thực sự còn nghiệp dư hơn cả nghiệp dư. Và mỗi ngày cố gắng lắm cũng chỉ làm việc được không quá hai tiếng đồng hồ.
Thế mà có người nói với tôi, hai tiếng đồng hồ mỗi ngày ấy, em không chỉ kiếm ra tiền nuôi được cả gia đình đùm đề, còn xây dựng được thương hiệu cá nhân, thực hiện cả chục cuốn sách một năm, và tạo những điều thú vị nhỏ cho bản thân cũng như những người không quen. Điều ấy một người làm việc tám tiếng một ngày trong giờ hành chính hầu như không phải ai cũng làm được. Thậm chí, họ làm việc tám tiếng chỉ đủkiếm tiền sống. Còn cả đời họ lẫn vào đám đông. Cũng không mang cái gì có ý nghĩa cho ai cả".
Tôi suy nghĩ mãi về cuộc trò chuyện đó. Hẳn nhiên, người đối diện có vẻ tán thưởng quá đà! Tôi tin bản thân tôi không hề giỏi hơn ai, có vô số người khác xuất sắc trong đời sống. Nhưng phép tính hiệu suất cho mỗi giờ làm việc trong lời khen đó có một điều cốt lõi, chính là nỗi băn khoăn suốt từ khi tôi bắt đầu nhận tháng lương đầu tiên ở báo Hoa Học Trò, ngày vừa tròn 20 tuổi: Điều gì làm nên thành công của một con người?
Chúng ta cùng thi đỗ đại học. Chúng ta cùng học một lớp. Chúng ta cùng làm một nghề. Buổi sáng chúng ta cùng ăn phở (nếu có tiền!). Buổi trưa chúng ta cùng ngồi một quán cà phê gà gật. Vậy, tại sao có những người rất hạnh phúc thành đạt, có người giàu sớm, có người cả đời chỉ ăn đong và than vãn đã bị đặt nhầm chỗ?
Tại sao có người yêu nghề và người chỉ nhăm nhe nhảy việc?
Mỗi khi có ai rủ đi đâu, làm việc gì, nhờ vả nọ kia, rủ đi học ngoại ngữ, hỏi vì sao đã lâu không thấy mặt? Câu trả lời đầu môi của chúng ta luôn là: Tớ bận lắm, dạo này tớ rất bận!
Nhưng, bận rộn không phải lý do cho mọi vấn đề. Bạn có biết, Newton, Anhxtanh hay thậm chí những họa sĩ vừa mở triển lãm, những bà mẹ hạnh phúc bên con, những người thành công hay thất bại trên đường đời, họ cũng chỉ có 24 giờ trong một ngày để sống?
Bạn làm gì vào lúc... ngoài giờ làm?
Ngoài tám giờ vàng ngọc, ai cũng được nghỉ. Bạn có biết, cuộc đời bạn thành đạt hay thất bại lại được quyết định bởi chính khoảng thời gian nghỉ ngơi, từ 8-10 giờ tối mỗi ngày không?
Hiển nhiên, làm việc và học tập vào sáng và chiều đã mang lại cho bạn bằng cấp, công việc, thu nhập, một cái tên chức danh rất kêu trên danh thiếp, thậm chí một CV cực đẹp. Còn sau giờ làm, chúng ta thường sẽ dành thời gian để... ăn!
Ăn với bố mẹ. Ăn tối với bạn bè và lê la quán xá thêm tiếng đồng hồ nữa. Ăn với người yêu, về nhà với con, đi làm rồi thì đi ăn với sếp. Có người bạn tôi thổ lộ, ban ngày anh ta có thể vắng mặt ở cơ quan, sếp họp mà không gọi anh ta cũng không cảm thấy làm sao cả. Thế nhưng nếu đi ăn buổi tối, tiếp khách tối mà sếp không gọi, anh ta cảm thấy mình mất giá trị vô cùng!
Nếu trót lên làm sếp nhỏ, những bữa giao tiếp, những cuộc gặp gỡ buổi tối càng nhiều hơn, quán bia cũng mở cửa ngày càng khuya. Có những khi tôi nghĩ, các anh đàn ông đi uống bia và tiếp khách thực chất là kéo dài ngày làm việc ra thêm một ca nữa, chứ đâu phải vui thú hay có lợi gì cho chính bản thân họ?
Thường sau ăn, chúng ta sẽ làm những việc vụn vặt! Khoảng 8-10 giờ tối sẽ được bạn lần lượt dành cho việc: Học tiếng Anh trong một vài năm, học thêm bằng cấp phụ trong vài năm, tán gái trong một vài năm, giao tiếp thù tạc trong 2-3 năm, chẳng hạn. Rồi sau đó, có thể sẽ có thú vui, hay một kênh thể thao ngốn hết những tối của chúng ta.
Tôi từng thấy, có người bị mắc chứng nghiện ti-vi. Cứ đi làm về là bật ti-vi rồi để đó, phải có tiếng ti-vi thì mới yên tâm. Mặc dù mắt không hề ngó đến ti-vi, và đến trước khi đi ngủ, hỏi hôm nay ti-vi phát cái gì, họ đã hoàn toàn quên mất. Não của họ hoàn toàn ngủ yên trong khoảng thời gian này.
Vào lúc bạn dành khoảng thời gian cá nhân 8-10 giờ tối cho những việc vụn vặt, đọc sách, yêu đương, làm những thú vui nửa vời, cuộc đời bạn sẽ là tập hợp của một chuỗi những thứ vụn vặt ấy. Bao giờ thì bạn phát hiện thấy say mê và sở trường, niềm đam mê mãnh liệt của bạn từ trong những chuỗi hoạt động vụn vặt ấy?
Hay bạn nghĩ, chỉ cần biết mỗi thứ một tí là đã đủ cho đời mình?
Tám giờ tối, bạn làm gì, sẽ quyết định bạn là ai trong đời này?
Tôi tin điều ấy!
Ít nhất, tôi tin rằng những người luôn trong tình trạng thất bại về quản lý thời gian chính là những kẻ thất bại sâu sắc nhất trong cuộc đời này.
Nếu bạn hy sinh những điều vụn vặt, và dành thời gian hai tiếng mỗi tối cho một niềm say mê, bất kỳ điều gì khiến bạn hứng thú, và trung thành với nó, chỉ sau năm mười năm, bạn sẽ biết bạn là ai trong đời sống. Đơn giản chỉ bởi, trong hai tiếng ấy bạn phát huy được năng lực lớn nhất trong lĩnh vực và công việc bạn say mê nhất.
Hãy đọc sách, sách văn học hay sách kỹ năng, thậm chí là sách lịch sử, những giờ buổi tối ấy mang lại cho bạn những của cải vô giá trong tâm hồn, trở thành bản lĩnh văn hóa của một con người trong xã hội.
Nếu bạn dịch sách, đủ để bạn trở thành một dịch giả giàu kinh nghiệmvà tâm huyết. Bạn có biết vì sao Việt Nam có rất nhiều người giỏi ngoại ngữ, hàng năm có hơn mười nghìn thạc sĩ, tiến sĩ giỏi ngoại ngữ từ nước ngoài về, nhưng dịch giả giỏi chỉ đếm trên đầu ngón tay không? Dịch giả giỏi có thương hiệu và cá tính càng hiếm hơn!
Nếu mê mô hình, mê du lịch, mê chụp ảnh, những giờ tự đào luyện buổi tối, dành riêng cho đam mê ấy sẽ khiến bạn không bao giờ nói "Tôi rất bận!" với những đam mê của mình.Nếu bạn mê tiền, điều này thật tuyệt vời, bạn biết dùng hai tiếng đó để tìm kiếm gì rồi, đúng không?
Tôi sợ hãi mỗi khi thấy ai đó nói rằng, họ dành hai tư tiếng để chuyên tâm vào điều gì đó. Cho dù đó là hai tư tiếng để yêu, để sống, để hùng hục làm việc. Bởi nếu không dừng lại để suy nghĩ, dành thời gian để đào sâu vào sở thích cá nhân, tôi e rằng, bạn chỉ có một danh thiếp đẹp mà thôi, bạn không là ai có bản sắc và có tư chất riêng trong đám đông áo nhạt nhòa đi quanh ta mỗi ngày.
Vì rõ ràng trên đời này có hai loại người quá khác xa nhau: Những người vì tiền mà làm việc, có tiền rồi mới đi làm thứ họ thích! Và những người vì làm những việc họ say mê mà ra tiền, và sự nghiệp!
Theo Iblog
Lừa để vợ ngoại tình và cái kết đẫm nước mắt Anh nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh biết giờ này vợ anh đang ở trong vòng tay người đàn ông khác, và người đàn ông ấy không ai khác chính là bạn thân của anh... Anh khóc, những giọt nước mắt đầy đau khổ, nhưng biết làm sao được khi chính anh là người đẩy vợ mình vào...