Vợ ngoại tình, chồng van xin “đừng bỏ anh”
Nhưng khi kết hôn rồi tôi mới thấy cuộc hôn nhân này với tôi nặng nề thế nào, tôi chỉ có sự thương mến và cảm phục anh chứ không có tình yêu. Chuyện gì đến đã đến, tôi ngoại tình nhưng chồng van xin tôi đừng bỏ anh.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 33 tuổi, đang là giáo viên cấp 2. Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi. Hai chúng tôi đến với nhau cũng không hẳn là vì tình yêu, mẹ tôi và mẹ anh ấy là bạn rất thân, vì vậy nên hai bà đã giao ước rằng sẽ gả con cho nhau.
Nhưng hồi anh 22 tuổi, anh đã du học sang Đức và đã lập gia đình với một cô gái người Việt cũng đang làm việc bên đó. Hai người sống với nhau được 3 năm thì chia tay nhau. Anh trở về Việt Nam và vào làm ở một viện nghiên cứu với mức lương cũng khá.
Quay trở lại chuyện anh lập gia đình, bố mẹ anh đã sốc lên sốc xuống vì anh vốn là đứa con ngoan ngoãn và vâng lời. Mẹ anh ốm nặng, bà đã sang nhà tôi xin lỗi mẹ tôi vì đã không thực hiện được lời cam kết như hai người đã giao ước với nhau. Cuối cùng khi anh về nước thì bố anh đã mất chi còn mẹ anh thì ốm đau bệnh tật phải nằm một chỗ.
Vì là chỗ thân quen với mẹ tôi nên tôi cũng thường xuyên sang thăm hỏi và chăm sóc cho bà. Vì thế bà yêu thương tôi như con đẻ. Đế lúc anh về nước bà rất muốn tôi làm con dâu của bà. Tôi thì không có tình cảm nhiều lắm với anh ngoài sự quý trọng, nhưng anh thì rất yêu tôi và muốn được cưới tôi, thêm vào việc cả mẹ tôi và mẹ anh đều muốn chúng tôi nên vợ nên chồng, vì vậy tôi đã gật đầu đồng ý.
Sau ngày chúng tôi cưới, mẹ anh đã giao hết lại tài sản bao gồm giấy tờ và sổ tiết kiệm cho vợ chồng tôi. Bà chỉ có một mình anh nên bà thương anh vô cùng. Hơn một tháng sau ngày chúng tôi kết hôn thì bà mất, trước khi mất bà gọi tôi đến và nói bà chỉ có mình anh nên bà thương anh vô cùng, giờ bà muốn tôi sẽ yêu thương anh và chăm sóc anh thay bà. Bà muốn tôi hứa với bà là yêu thương và cùng anh sống đến trọn đời. Tôi gật đầu đồng ý.
Video đang HOT
Nhưng khi kết hôn rồi tôi mới thấy cuộc hôn nhân này với tôi nặng nề thế nào, tôi chỉ có sự thương mến và cảm phục anh chứ không có tình yêu. Chồng tôi cũng cảm nhận được điều đó nhưng anh vẫn yêu thương tôi mà không bận tâm xem tôi thế nào. Tất cả mọi sự lo lắng của anh đều dành cho tôi, từ việc đưa tôi đi mua sắm, rồi tặng cho tôi những món quà bất ngờ, nhưng tôi chẳng lấy làm hạnh phúc.
Có lẽ sẽ có nhiều người đang cảm thấy sôi sục là tại sao tôi ngu dại thế. Nhưng tôi là người sống khát khao tình yêu thực sự. Tôi đã gật đầu ngu ngốc để cưới một người mà mình chẳng cảm thấy có cảm giác gì. Rồi tôi đã gặp anh, người đàn ông mà tôi yêu thương thực sự. Anh chưa có gia đình và khá thành đạt.
Tôi ngưỡng mộ anh về tài năng và cách sống. Anh mạnh mẽ và cuốn hút đúng như những gì tôi hằng mong ước về người đàn ông của cuộc đời mình. Tôi đã đi cùng anh ấy gặp gỡ bạn bè và gia đình anh ấy, mọi người đều rất quý tôi, có điều mọi người chưa biết rằng tôi đã có chồng con.
Chúng tôi cứ cuốn vào với nhau mãi. Anh có nhà riêng, vì vậy thỉnh thoảng tôi vẫn đến và nấu cho anh ăn. Hai chúng tôi có những khoảng thời gian rất hạnh phúc. Tất nhiên là anh cũng có vài cô gái khác, nhưng tôi biết chắc chắn chỉ là qua đường bởi vì với tôi anh nghiêm túc thực sự.
Tôi không đồng ý cho anh nói với gia đình về chuyện cưới xin vì tôi chưa quyết định được cuộc hôn nhân của mình. Hằng ngày tôi vẫn làm tròn bổn phận với gia đình, và chúng tôi vẫn là người tình của nhau hơn 1 năm qua….
Tôi không biết được chồng tôi có biết chuyện tình cảm này hay không, nhưng anh vẫn quan tâm chăm sóc và yêu thương tôi như vậy. Tôi thật khổ tâm vì sống với chồng nhưng trái tim lại dành trọn cho người đàn ông khác. Chồng tôi chưa bao giờ đòi hỏi ép buộc tôi điều gì. Tôi không thể nói được việc tôi đang ngoại tình vì như thế thì tàn nhẫn quá!
Tối hôm qua, anh uống rượu rất say. Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi say đến vậy. Về đến nhà, anh cứ ôm lấy tôi và khóc “đừng bỏ anh em ơi”. Thực sự tôi xót xa không cầm được nước mắt
Tôi phải làm sao bây giờ, vì lời hứa với mẹ chồng tôi mà tôi phải tiếp tục cuộc hôn nhân này, hay tôi nên sống cho hạnh phúc của mình? Liệu tôi có phải trả giá khi bỏ chồng tôi giữa đường hay không?
Theo VNE
Sống ở Hà Nội, chắc cả đời đi thuê nhà
Sau giờ tan tầm, tôi lập tức đứng dậy về mà không dám làm thêm gì cả. Vì chỉ cần muộn 5 phút thôi là đường đã đông nghịt, người đổ ra đường tràn lan.
Ở Hà Nội tôi quá khổ rồi
Mỗi lần nghĩ tới cuộc sống ở quê nhà yên ả, nhẹ nhàng, thanh tịnh, tôi lại thèm được cảm giác về quê biết bao. Sau mỗi giờ tan tầm, tôi lại phải chen chúc, nhích từng bước đi về tới căn phòng trọ ở cách chỗ làm 6km. Tôi chán nản vì ngày nào cũng phải vội vàng, vội hít khí độc từ khói xe nhả ra, vội chen lấn xô đẩy và vội... về. Mà có muốn vội cũng nào có được, vì đường không thể nào chỉ có mình mình đi.
Sau giờ tan tầm, tôi lập tức đứng dậy về mà không dám làm thêm gì cả. Vì chỉ cần muộn 5 phút thôi là đường đã đông nghịt, người đổ ra đường tràn lan. Và rồi, phải đi tới cả 40 phút, tôi cũng không được về nhà. Mà nào phải nhà, chỉ là căn phòng rộng hơn chục m, đi về đã mệt lại còn không thở nổi, ngồi trong phòng hẹp bí bách khó chịu.
Nghĩ lại cảnh ở nhà mình, đất rộng người thưa, về nhà có bố, có mẹ, có họ hàng, anh chị em mà hạnh phúc biết bao! Cuộc sống chốn đô thành quá nhiều bon chen. Công việc thì lương ba cọc ba đồng, nhưng tại sao con người ta vẫn có bám trụ ở đây để rồi thuê một căn phòng hẹp. Con cái sau này sinh ra rồi sẽ không có sân chơi. Tôi tin chắc rằng, chẳng có ai trong chúng ta chưa từng chứng kiến cảnh ách tắc giao thông ở Hà Nội. Nhìn cảnh đó đúng là, chán không muốn sống ở mảnh đất thủ đô này nữa luôn.
Đâu còn hạnh phúc như ngày yêu nhau (ảnh minh họa)
Có tháng thiếu thốn còn phải vay tiền bạn bè. Rồi có khi ăn uống cũng phải tiết kiệm thì may ra hàng tháng mới có tiền về quê thăm bố mẹ. Đó là chưa có con, còn có con ra, tiền sữa, tiền sinh hoạt cho con còn tốn gấp vạn lần. Nghĩ mà quá sợ. Mỗi khi dừng lại ở chợ mua mớ ra thì nửa tiếng sau không chen được ra tới cổng. Thật sự tôi quá chán cuộc sống chốn thành thị này. Đợi mà mua nhà, chắc phải mọt kiếp, vì tiền ăn còn không đủ nói chi tiền nhà cửa sang trọng. Cả đời chỉ đi ở nhà thuê thì chán lắm!
Van xin chồng về quê sống an nhàn
Tôi thật sự hết chịu nổi nên đã nhiều lần xin chồng về quê, sống và làm công việc bình thường. Nhưng chồng tôi vốn học cao nên không muốn về quê, sợ người ta bàn bạc, rồi xì xào. Vì trình độ cao chí ít cũng phải kiếm được công việc ra trò, hoặc là làm ở nơi mà người ta không hay biết thu nhập của mình như thế nào. Về tỉnh, cứ lương tháng vài triệu sợ người ta lại chê cười.
Chồng tôi sĩ diện cao nên rất sợ bị người khác soi mói. Anh không muốn về quê, chỉ muốn lập nghiệp ở Hà Nội và thà rằng đi thuê nhà, thà rằng lương không đủ tiêu, thà rằng không bằng tiền lương khi về quê đi làm. Anh vẫn chấp nhận cuộc sống như thế mấy năm nay. Hai vợ chồng chưa dám sinh con cũng là vì thiếu thốn.
Vậy mà khi tôi cương quyết, chồng bảo tôi cứ về, anh ở đây lập nghiệp, coi như vợ chồng tạm xa nhau, chồng đi làm xa, thi thoảng anh sẽ về thăm tôi. (Ảnh minh họa)
Vậy mà chồng dỗi hờn, bảo tôi không có chí tiến thủ. Người ta tiến thủ thì cũng phải có tương lai, chứ ai lại cứ lương ba đồng mà cũng đòi tiến thủ. Trong khi về quê, có cuộc sống an nhàn hơn, với mức thu nhập, tuy tiền mặt không bằng ở Hà Nội, nhưng nhu cầu sống thất hơn rất nhiều. Tính ra thì cũng chẳng thua thiệt gì nhau. Ở quê chẳng phải thuê nhà, có thích không.
Vậy mà khi tôi cương quyết, chồng bảo tôi cứ về, anh ở đây lập nghiệp, coi như vợ chồng tạm xa nhau, chồng đi làm xa, thi thoảng anh sẽ về thăm tôi. Nói vậy thì nói làm gì, muốn là vợ chồng cùng nhau phấn đấu, bên cạnh nhau, sẻ chia với nhau. Tôi cũng chẳng trách chồng, vì thật ra, mỗi người mỗi suy nghĩ. Chồng vẫn là người quyết định chính. Nhưng đúng là, sống như thế này thì thật quá khổ cho tôi, và tôi cũng không còn tâm trí nào để tính chuyện cố gắng kiếm tiền nữa. Không an cư thì làm sao mà lạc nghiệp?!
Theo VNE
Sau một tình yêu ra đi... Sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới... Khi em biết mình yêu là lúc anh lặng lẽ quay đi... Khi em biết mình sai lầm là lúc tình yêu anh dành cho em tuột khỏi tầm tay. Anh thân yêu! Khi em gọi anh...