Vợ ngày càng xem thường tôi và bố mẹ chồng
Tôi không còn muốn sống với người vợ hỗn láo, coi thường mình và bố mẹ mình nhưng lại không dám ly dị…
Vợ chồng tôi cưới nhau đến nay đã được hơn 10 năm, chúng tôi đã có hai đứa con một gái và một trai, chúng đều đang tuổi ăn, tuổi học, khôn lớn từng ngày.
Ảnh minh họa
Cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi không hạnh phúc, điều này cả vợ và tôi đều nhận thấy rất rõ. Nguyên nhân chính cũng chỉ vì tôi không phải là một người đàn ông tài giỏi, nên không lo được cho vợ con mình một cuộc sống sung túc, đủ đầy như nhiều người phụ nữ khác có chồng giỏi giang.
Nói như vậy không phải là tôi ăn bám vợ, tôi vẫn kiếm tiền, vẫn lo cho vợ cho con, chỉ có điều tôi làm việc cho cơ quan nhà nước, thu nhập của tôi mỗi tháng chỉ được 4-5 triệu, và cô ấy mỗi tháng cũng được 3-4 triệu. Chúng tôi sống ở quê, tằn tiệm chi tiêu vẫn tạm ổn. Nhưng lúc nào vợ cũng chê lương tôi thấp, cô ấy khoe chồng bạn cô ấy làm mỗi tháng vài chục triệu, mua cho vợ đủ thứ, còn tôi thì không, vì thế cô ấy tự cho mình cái quyền coi thường chồng.
Video đang HOT
Lời nói của tôi với vợ không có trọng lượng và cô ấy để ngoài tai tất cả. Với bố mẹ chồng cũng vậy, cô ấy không bao giờ nghe lời bố mẹ tôi, không phải bây giờ mà ngay từ hồi mới về làm dâu, cô ấy cũng luôn làm theo ý mình tất cả mọi việc. Nói nhiều quá thì cô ấy cãi lại láo hỗn và đi không hỏi, về không chào ai, dù đang sống cùng bố mẹ chồng.
Nhiều lần chứng kiến vợ coi thường bố mẹ mình quá, tôi tức định đưa tay lên tát cho một cái thì chưa kịp tát cô ấy đã gào ầm lên ăn vạ rằng kiểu như cô ấy đang bị cả nhà tôi ăn hiếp, đánh chết vậy, mặc dù tôi chưa đánh được cái nào.
Hàng xóm không hiểu, chạy sang cứ tưởng tôi hành hạ, ăn hiếp vợ, nhưng thực tình tôi chưa động được vào người cô ấy. Xấu hổ với hàng xóm, không muốn bị mang tiếng vợ chồng suốt ngày cãi nhau, tôi lại đành nén tức giận vào trong, còn vợ tôi, hình như cô ấy hả hê vì đã làm chồng và cả nhà chồng xấu hổ. Và lần sau, mỗi khi xảy ra chuyện cô ấy lại gào to hơn để ăn vạ.
Tôi buồn lắm, không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân ấy, một thời gian đã bỏ đi không còn muốn sống với cô ấy nữa, nhưng lại nghĩ về hai đứa con đang tuổi ăn tuổi học, tôi lại cố gắng nhịn để sống cùng cô ấy.
Bố mẹ tôi cũng không muốn vợ chồng tôi bỏ nhau, vì nghĩ cho hai đứa cháu, nên lâu rồi cũng chẳng thèm nói năng gì đến vợ tôi. Cô ấy cứ tự do, muốn đi thì đi, về thì về, chả chào hỏi cũng chẳng quan tâm. Tôi cũng chán vợ, chẳng buồn hỏi han đến, nên vợ tôi càng được nước. Tôi có cảm giác mình là một thằng hèn, hèn vì không dạy được vợ, cũng không dám bỏ người đàn bà không tôn trọng chồng và bố mẹ chồng.
Theo Đất Việt
Không làm ra tiền thì biết thân biết phận
Chồng nói tôi không làm ra tiền thì phải biết thân biết phận, đừng để anh không chịu nổi nữa thì ra tòa nói chuyện.
Tôi muốn viết đơn ly dị, để không phải chịu đựng, để không bị chồng xem thường nữa.
Tôi năm nay 35 tuổi, chồng 37 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 11 năm và có 2 đứa con. Trước khi cưới, chúng tôi cũng có thời gian yêu đương, tìm hiểu, ngày ấy cả hai đứa đều 2 bàn tay trắng, tôi mới ra trường, còn anh cũng mới đi làm được vài năm, thu nhập cũng thấp. Cưới xong, nhà chồng thì nghèo, thu nhập hai vợ chồng thấp, nên bố mẹ đẻ tôi vẫn thường xuyên giúp đỡ.
Cũng may, công việc của chồng tôi ngày càng thuận lợi, khó khăn cũng qua đi, đến nay chúng tôi đã có được cuộc sống đầy đủ, con cái ngoan ngoãn. Nhưng cũng vì làm ra tiền, trong khi tôi làm việc cho cơ quan nhà nước, thu nhập bao năm qua vẫn chẳng thay đổi là bao nhiêu, hệ số lương thì 2,67 giờ lên 3.0, lại không có thu nhập gì khác, nuôi bản thân mình đôi khi còn chẳng đủ.
Vì thế mà chồng lúc nào cũng coi thường tôi, mọi quyết định trong gia đình dù lớn dù nhỏ anh đều tự mình làm, chẳng bao giờ thèm hỏi ý kiến của tôi cả.
Anh cho bố mẹ, anh chị em nhà anh cả vài chục triệu đồng cũng chẳng bao giờ thèm nói với tôi một câu, chỉ khi có người nói với tôi, tôi biết hỏi anh thì anh nói tiền anh làm ra, anh có quyền cho ai, biếu ai tùy ý mà không cần phải hỏi ý kiến của ai cả.
Nhưng ý tôi đâu phải là hỏi ý kiến, tôi chỉ muốn anh thông báo cho tôi như vậy, để nhỡ ai hỏi tôi tôi còn biết mà trả lời, kẻo mọi người lại nhĩ anh đang giấu giếm vợ con thôi mà.
Đi làm về anh cũng chẳng bao giờ động tay động chân đến việc gì, nhà cửa, con cái, cơm nước một mình tôi lo. Thế mà có khi không đồng ý anh vẫn trách móc, nói tôi chẳng ra gì.
Sau giờ làm, chồng đi ăn nhậu chứ chẳng mấy khi về nhà ăn cơm cùng mẹ con tôi, có hôm chẳng về ăn anh cũng chẳng thèm gọi điện hay nhắn tin cho tôi để tôi khỏi phải nấu nướng.
Thế nhưng cứ trách móc thì anh lại nổi khùng lên, anh nói tôi không làm ra tiền thì phải biết thân biết phận mà bớt miệng đi, đừng để anh không chịu nổi nữa thì ra tòa nói chuyện.
Tôi cảm thấy mệt mỏi khi sống với một người chồng không có sự tôn trọng với mình. Anh coi thường tôi, coi thường tất cả những nỗ lực của tôi, nhiều khi tôi muốn viết đơn ly dị, để không phải chịu đựng, để không bị anh xem thường nữa.
Nhưng lại không đủ can đảm khi nghĩ đến con cái và mức thu nhập hiện tại của mình, có phải tôi đang quá nhạy cảm hay không, xin độc giả cho tôi lời khuyên.
Theo Đất Việt
Vợ tôi quá quắt, xem thường chồng và gia đình nhà chồng Nếu sống thì làm sao tôi sống được khi vợ xem thường, khinh bỉ và tách biệt gia đình cha mẹ tôi, trong khi cha mẹ sinh tôi ra họ có lỗi lầm gì đâu, phận làm con tôi đã chưa làm gì để báo hiếu mà toàn mang lại những chuyện không hay như vậy. Tôi là người miền Trung. Từ khi...