Vợ này, em phấn đấu thế đã đủ chưa?
Nhiều lúc bế con sang nhà hàng xóm, thấy vợ chồng con cái người ta quây quần ríu rít khiến tôi thấy “thèm” có một gia đình như thế vô cùng.
ảnh minh họa
Trước khi cưới, tôi đã biết trước em là người cầu tiến, em không bao giờ có suy nghĩ dựa dẫm vào ai mà muốn tự mình phấn đấu, vươn lên trong công việc. Em mạnh mẽ, có chí tiến thủ rất cao, có lẽ cũng chính vì thế mà tôi bị em thu hút. Thế nhưng tôi đâu biết rằng, khi kết hôn rồi, bản tính đấy của em lại trở thành nguồn cơn khiến tổ ấm của chúng tôi đứng trước nguy cơ tan vỡ.
Ngày tôi đưa em về ra mắt, bố mẹ tôi ưng lắm, ông bà bảo cứ cưới về rồi lo cho em một công việc nhà nước an nhàn, bởi bố mẹ tôi có mối quan hệ rộng, nếu muốn có thể lo cho em một công việc tốt. Nhưng em không nghe, em nói cứ để em tự lo trước, nếu không thể được mới nhờ đến bố mẹ sau.
Kết hôn xong, em mang hồ sơ đi nộp khắp nơi, rồi qua vài vòng xét duyệt, phỏng vấn, em được nhận vào công ty chuyên về xuất nhập khẩu. Từ ngày vào làm, mục tiêu em đặt ra không phải chỉ là làm nhân viên, mà phải phấn đấu được nằm trong đội ngũ lãnh đạo.
Ngoài giờ làm việc, em thường xuyên ở lại làm thêm giờ, rồi đi học thêm ngoại ngữ, em nói : “Muốn lên cao thì ngoại ngữ phải khá chồng ạ”, những tháng ngày đi sớm về muộn của em bắt đầu.
Video đang HOT
Sáng ra, em dậy sớm, vội vàng nấu qua loa bữa sáng cho cả nhà rồi đi làm, đến tối mịt em mới về, có khi bố mẹ tôi ăn trước, thương vợ nên tôi chờ em về ăn cùng, Được mấy ngày, bố mẹ tôi tỏ ý không bằng lòng. Đời thuở nhà nào, có con dâu rồi mà 2 ông bà già vẫn phải cặm cụi cơm nước chờ con cái về ăn không? Tôi góp ý với em, nhưng em bảo phải thông cảm, chờ em một thời gian nữa, em có chỗ đứng rồi, sẽ dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Tôi tin em, lại càng thấy thương vợ mình hơn.
Dưới sức ép của bố mẹ chồng, em cuối cùng cũng chịu sinh con, nhưng sinh con xong chủ yếu mẹ tôi phải chăm cháu là chính. Em mới được đề bạt lên chức trưởng phòng kinh doanh, lương tăng gấp 3 nhưng thời gian làm việc cũng ngặt nghèo hơn rất nhiều. Đã lâu lắm rồi gia đình tôi không được ăn bữa tối đủ thành viên, hôm nào em cũng về muộn. Bố mẹ chồng chán chẳng muốn hỏi đến con dâu, con trai tôi bám ông bà hơn bám mẹ. Nhiều khi tôi thấy mình có vợ cũng như không vậy.
Em bận rộn nên thời gian chuyện trò của 2 vợ chồng cũng ít đi hẳn, đôi lúc tôi cảm giác chúng tôi như 2 cái bóng sống với nhau trong 1 căn nhà. Nhiều lúc bế con sang nhà hàng xóm, thấy vợ chồng con cái người ta quây quần ríu rít khiến tôi thấy “thèm” có một gia đình như thế vô cùng.
Tôi chưa biết phải góp ý với vợ thế nào, bởi nếu cô ấy cứ như thế này, tôi sợ mình sẽ chán vợ mất. Tôi không muốn làm em tổn thương, nhưng phận là vợ, là mẹ, trước khi làm tốt vai trò một người công tác xã hội, tôi muốn em phải làm tốt vai trò một người con, một người vợ, một người mẹ trong gia đình trước. Tôi mong như vậy có bị coi là ích kỷ quá không?
Theo Phunutoday
30 tuổi, mệt mỏi vì ba lần kết hôn
Người ta hạnh phúc đến đầu bạc răng long còn tôi chưa 30 tuổi đã quá mệt mỏi với những cuộc hôn nhân tan vỡ.
ảnh minh họa
Tôi lấy vợ khá sớm, năm 22 tuổi, hai vợ chồng làm cùng công ty với nhau. Tự nghĩ tuổi còn trẻ nên chúng tôi cũng không vội chuyện sinh con, cố gắng xây dựng kinh tế trước để chăm lo cho con cái sau này. Tuy nhiên, lương tháng của hai vợ chồng ngoài chi tiêu cũng chẳng để tích cóp được là bao. Cô ấy hay so bì tôi với người nọ người kia, than trách tôi chẳng cho cô ấy được một cuộc sống giàu sang.
Từ ngày lấy vợ, tôi không còn dựa dẫm vào gia đình, đồng tiền kiếm được vất vả, khó khăn như thế nào cô ấy thừa hiểu. Đến với nhau vì tình yêu, tôi lúc nào cũng muốn người bạn đời của mình được hạnh phúc đủ đầy. Mặc dù chưa thể cho cô ấy cảnh sống sung sướng, xa hoa nhưng có bao giờ tôi để vợ thiếu ăn thiếu mặc. Vậy mà chẳng biết từ bao giờ, cô ấy không còn hài lòng với cuộc sống hiện tại, đòi hỏi nhiều hơn khả năng của chúng tôi.
Có lẽ chính vì vậy nên vợ tôi bắt đầu qua lại với người đàn ông khác mà cô ấy nghĩ có thể giúp cô ấy "đổi đời". Cô ấy đề nghị ly hôn vì người đàn ông kia đã hứa sẽ lấy cô ấy. Mọi người vẫn thường chê trách đàn ông bạc tình nhưng "tham vàng bỏ ngãi" cũng đâu riêng cánh mày râu. Tôi cay đắng nhận ra người phụ nữ của đời mình lại là một trong số ấy.
Dù yêu vợ nhưng tôi cũng không muốn níu giữ một trái tim đã thay lòng đổi dạ. Không có tình thì còn nghĩa, tôi cũng chẳng làm khó cô ấy mà chấp nhận chia tay trong im lặng. Chúng tôi ra tòa ly hôn thuận lợi nhưng chẳng thấy anh chàng kia rước nàng về dinh.
Hai năm sau cuộc hôn nhân đầu thất bại tôi mới lại mở lòng để tiếp tục yêu một lần nữa. Quen nhau khi đi dự chung một đám cưới, sau thời gian tìm hiểu tôi và Trang quyết định sẽ về chung một nhà. Vì tôi đã từng có một đời vợ nên cô ấy vừa phải vất vả thuyết phục gia đình vừa phải chấp nhận chỉ có một đám cưới nhỏ.
Cuộc sống vợ chồng giản đơn nhưng êm đềm, hạnh phúc cứ như vậy cho đến khi cô ấy đề nghị đi xuất khẩu lao động. Thực lòng, tôi không muốn để vợ đi xa nhưng cô ấy nài nỉ rằng công việc hiện tại không ổn định, bạn bè em đi rồi về giờ "khá" lắm, em chỉ cần đi đôi ba năm...
Thấy quyết tâm của vợ như vậy tôi đành đồng ý chỉ mong cô ấy bình an sớm quay về đoàn tụ. Ấy vậy mà "xa mặt cách lòng", vợ tôi thú nhận đã có người đàn ông khác bên đó và mong tôi thứ lỗi. Thêm một lần nữa tôi bị phản bội bởi người phụ nữ má kề tay ấp. Bao nhiêu chân tình, bao nhiêu lời hứa hẹn rồi cũng chỉ kết thúc bằng một lời xin lỗi.
Sau đó, dù bố mẹ giục giã nhiều lần nhưng tôi ngần ngại không muốn tiến thêm bước nữa. Mọi người bảo đàn ông thì lo gì chuyện vợ con, không có người này thì lấy người khác nhưng tôi sợ lại thêm một lần giẫm vào vết xe đổ.
Cuối cùng, trách nhiệm của người con trai duy nhất trong nhà không cho phép tôi thoái thác chuyện hôn sự. Lần này tôi lấy Xuân, một cô gái đồng cảnh ngộ. Chồng trước của Xuân bỏ cô ấy theo người khác mặc dù đã có chung một cô con gái. Tôi lấy Xuân vì thầm nghĩ hai người cùng cảnh dễ thông cảm và sẽ cùng trân trọng hạnh phúc gia đình hơn. Tôi cũng coi con gái Xuân như con gái của mình.
Quả thực, Xuân là người phụ nữ hết mực chung thủy nhưng dường như giữa chúng tôi thiếu đi tiếng nói chung. Xuân không tin tưởng tôi sẽ yêu thương con gái riêng của cô ấy sau khi chúng tôi có con. Cô ấy cũng không hòa hợp với gia đình tôi, cứ rảnh là cô ấy lại đòi về nhà mẹ đẻ nên đôi khi hai vợ chồng cũng lời qua tiếng lại. Biết tính vợ nên bao giờ tôi cũng là người "xuống nước" trước.
Một lần tôi bắt gặp Xuân to tiếng với mẹ tôi vì bà chẳng may để con bé bị ngã. Thấy bà không nói gì cô ấy càng tỏ thái độ và nói nhiều điều không hay. Tôi giận quá tát vợ, thế là lửa đổ thêm dầu, cô ấy mang quần áo và con gái về nhà mẹ đẻ ở hẳn cho đến giờ. Tôi đến nhiều lần cô ấy cũng không chịu gặp nói chuyện.
Đánh vợ là sai, tôi chẳng ích kỉ một lời xin lỗi nhưng tôi không tán thành những hành động của vợ. Tôi muốn đón vợ con về cho êm cửa êm nhà nhưng không biết làm sao cho vợ thấu tình đạt lý. Nếu tôi còn nhân nhượng thì sẽ lại có những ngày cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Người ta hạnh phúc đến đầu bạc răng long còn tôi chưa 30 tuổi đã quá mệt mỏi với những cuộc hôn nhân tan vỡ.
Theo blogtamsu
Tôi mất chồng ngay khi đang ăn dở một bát canh gà Tất cả những gì anh nói, anh làm 6 năm qua đều là sự giả dối. Tôi mất chồng ngay khi đang ăn dở bát canh gà mà tình cũ của anh mang đến. Đau đớn vô cùng. Tôi lúc ấy chỉ coi anh là bạn, luôn ở bên động viên chia sẻ mỗi khi anh có tâm sự. (Ảnh minh hoạ) Tôi...