Vợ muốn phấn đấu, chồng an phận
Suốt hai tuần nay vợ chồng tôi cãi vã không ngừng và ngày càng ầm ĩ, không biết đến khi nào mới kết thúc. Nếu tình hình này cứ mãi tiếp diễn, tôi chắc phải suy nghĩ đến việc ly hôn.
Hiện tại tôi có một việc rất đau đầu xin nhờ chuyên gia tư vấn:
Chuyện là 2 vợ chồng tôi đều là viên chức nhà nước, vợ tôi là giáo viên mầm non còn tôi là nhân viên kỹ thuật, nên thu nhập không đáng bao nhiêu.
Hiện tại vợ chồng tôi đã có 2 nhóc, cháu lớn đang học lớp 7, cháu bé chuẩn bị vào lớp 1. Với mức thu nhập của hai vợ chồng chỉ khoảng 10 triệu/tháng thì cuộc sống gia đình nhỏ của tôi ngày càng khó khăn, trong khi có đủ thứ phải chi tiêu…
Vì vậy vợ tôi bàn với tôi là mở quán trà sữa để tăng thêm thu nhập. Mấy tháng đầu vì chưa quen khách, tình hình buôn bán có vẻ ế ẩm. Nhưng vợ tôi quyết tâm lắm, bảo cố gắng một vài tháng nữa chắc sẽ ổn hơn. Đầy người chỉ bán hàng lặt vặt mà mua được nhà Hà Nội đấy thôi nên phải kiên trì. Tôi thì không nghĩ vậy, bán thì chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ tổ mệt thân, rồi mỗi tối phải chịu cảnh ngồi vỉa hè mà hít khói bụi, rồi những hôm mưa gió, lại có lúc bị dân phòng đuổi, kiếm thêm được vài đồng, chẳng ích lợi gì, thà dành thời gian đó chăm sóc gia đình, con cái còn tốt hơn.
Vợ tôi muốn mở quán trà sữa đế kiếm thêm còn tôi thì không đồng ý dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi thì kiên quyết bám trụ, bảo tuy mệt nhưng mà vui, với lại có thêm thu nhập để ổn định cuộc sống, có thêm tiền lo cho con ăn học… Chỉ vì thế thôi mà vợ chồng tôi đâm ra xích mích, cãi vã. Tôi nói mãi mà vợ không hiểu, tôi chỉ thấy cô ấy quá tham vọng, tham tiền, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền thôi.
Vả lại việc buôn bán đi sớm về khuya ảnh hưởng đến bố mẹ tôi. Ông bà đã già, sức khỏe không được tốt cần nghỉ ngơi sớm nhưng vợ chồng tôi bán hàng về muộn lạch cạch cửa các cụ không ngủ được. Tính người già nếu con cái chưa về hết thì khó ngủ, cửa nẻo không an tâm, rồi lo lắng việc này việc kia.
Rồi những xung đột giữa bố mẹ và vợ tôi. Bố mẹ tôi khá khó tính và hay để ý việc nhỏ, trong khi vợ tôi không khéo trong nói năng giao tiếp dẫn đến mâu thuẫn. Những việc nhỏ tích tụ lại, lời ăn tiếng nói không lọt tai, khiến bố mẹ chồng và nàng dâu bằng mặt mà không bằng lòng. Mặc dù tôi đã cố chỉnh sửa, sắp xếp khi có việc cần trao đổi với bố mẹ, cảnh báo vợ, diễn đạt thay ý kiến của vợ với bố mẹ, nhưng cũng không tránh hết được. Trong mắt bố mẹ, tôi là người chồng quá chiều vợ, dễ dãi, để cho cô ấy dần không coi trọng bố mẹ nữa. Còn trong mắt vợ, tôi lại là người chồng nhu nhược, nghe lời bố mẹ mà mạt sát vợ.
Những xung đột trong gia đình đã đủ đau đầu rồi, vợ tôi lại còn suốt ngày chì trích tôi về tiền. Tôi biết mình không tài giỏi gì, không lo được cho vợ con được bằng chồng người ta, nhưng cũng không phải đến mức quá nghèo khổ, vất vả để suốt ngày cô ấy ca thán, than thân trách phận.
Rồi việc cô ấy đòi mở quán trà sữa tôi đã can ngăn vì không muốn vợ phải vất vả đi sớm về khuya mệt mỏi. Đến mấy hôm trước thì tôi không phụ giúp cô ấy dọn quán nữa mà hết giờ làm là về nhà, mặc cho cô ấy xoay sở, mục đích cũng là để cô ấy thấy vất vả mà từ bỏ. Mở quán có rất nhiều việc, đồ đạc lỉnh kỉnh, một người không xoay sở kịp, rồi lúc đông khách, thuê người thì không đủ tiền đề trả. Vì thế vợ tôi giận tôi lắm.
Hôm ấy lúc cô ấy về nhà đã là hơn 11h đêm. Trông thấy tôi cô ấy mắng xối xả vào mặt tôi nào là đồ bất tài, không nuôi nổi vợ con, đã thế còn không giúp đỡ vợ, về nằm phưỡn ở nhà mặc kệ vợ vất vả hàng quán. Rồi không biết xấu hổ với các con, để con thua bạn kém bè…
Tôi điên tiết đã tát cô ấy một bạt tai. Điều tôi không thể ngờ là cô ấy tát lại tôi ngay trước mặt bố mẹ tôi, bảo tôi là thằng vũ phu, đồ hèn, chỉ biết an phận thủ thường, không đáng mặt đàn ông. Rồi cô ấy vào phòng đóng cửa, ngồi khóc dấm dứt suốt cả đêm.
Video đang HOT
Vợ tôi lại là người không khéo ăn khéo nói dẫn đến mâu thuẫn giữa bố mẹ chồng và nàng dâu ngày càng căng thẳng. (Ảnh minh họa)
Bây giờ trong mắt cô ấy bố mẹ và tôi là những người o ép và xét nét, khiến cô ấy trở thành người bất hạnh, phải sống nhịn nhục. Còn bố mẹ tôi chứng kiến cảnh con dâu đánh chồng thì thất vọng lắm và các cụ cho rằng đây là kết quả của việc tôi để vợ leo lên đầu.
Giờ tôi nên làm thế nào? Đã có lúc tôi nghĩ đến việc ly hôn để vợ tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng nghĩ lại tội cho hai đứa con nên chưa dám quyết định.
Minh Thành (Hưng Yên)
Chuyên gia tư vấn:
Chào anh, câu chuyện của anh giống với rất nhiều câu chuyện chúng tôi đã từng chứng kiến, vợ chồng hục hặc, cãi vã nhau vì tiền, rồi mâu thuẫn giữa bố mẹ chồng và nàng dâu.
Có rất nhiều cặp đôi sau khi kết hôn phải đối diện với cơm áo gạo tiền, người chồng lại không kiếm ra nhiều tiền, người vợ thì vì khó khăn vất vả mà suốt ngày cằn nhằn, dẫn đến mâu thuẫn rồi chán chường và cuối cùng là dẫn nhau ra tòa ly hôn. Vợ chồng anh liệu có phải đang đi theo cái vòng luẩn quẩn đó mà sắp đánh mất hạnh phúc gia đình. Hạnh phúc của vợ chồng anh có phải đang do đồng tiền quyết định hay không?
Vẫn biết kinh tế luôn là vấn đề đau đầu của nhiều cặp vợ chồng, khi con cái càng lớn thì chi tiêu càng nhiều, dù sao hai vợ chồng anh đều có công việc ổn định và thu nhập hàng tháng. Dù còn nhiều khó khăn, chi tiêu phải co kéo nhưng vẫn có thể khắc phục được.
Hiện tại cả hai vợ chồng anh đều là công chức, hàng tháng chỉ có một khoản lương cố định chứ không có khoản thu nhập thêm nào khác, thì anh chị cần phải tính toán hợp lí cho các khoản cần chi tiêu hàng tháng. Người ta bảo: “Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm”, có nhiều tiêu nhiều, có ít tiêu ít tùy theo điều kiện của mình.
Do áp lực về kinh tế, vợ anh đã mở quán trà sữa để kiếm thêm. Buôn bán thì cũng tùy duyên từng người, có người bán đắt hàng, có người lại kém may mắn hơn nên thời gian đầu gặp khó khăn là chuyện đương nhiên.
Anh không muốn vợ vất vả, không muốn vợ mở quán nữa thì cũng nên nói để vợ hiểu, rồi cùng bàn bạc tìm cách tháo gỡ chứ không nên lẳng lặng bỏ mặc vợ tự xoay sở với hàng quán, nhất là phụ nữ phải ở bên ngoài lúc đêm hôm.
Vợ chồng cùng nhau san sẻ, gánh vác công việc gia đình thì việc gì cũng sẽ thành công. Các cụ ta vẫn có câu “Thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn”. Anh là chồng, là người đàn ông trụ cột trong gia đình thì cũng nên gánh vác chia sẻ với vợ về vấn đề kinh tế. Việc có tiếp tục duy trì quán trà sữa nữa hay không vợ chồng anh cũng nên bàn bạc kĩ với nhau. Anh cũng có thể tìm và nhận thêm các công việc phù hợp với khả năng của mình để làm thêm. Các khoản chi tiêu cá nhân thì nên tiết kiệm tối đa dành lo cho gia đình.
Ngoài ra anh cũng nên dành thời gian cho các con, bảo ban chúng học hành, giúp đỡ vợ các công việc nhà để chị ấy đỡ mệt mỏi, căng thẳng.
Còn mối quan hệ bố mẹ chồng và nàng dâu không phải gia đình nào cũng thuận hòa, êm ấm. Việc vợ chồng anh đánh cãi nhau trước mặt bố mẹ là không đúng. Cả hai người cần phải kiềm chế cảm xúc, không nên để những xích mích giữa hai vợ chồng ảnh hưởng đến bố mẹ và con cái. Vợ chồng anh cũng nên xin lỗi bố mẹ và nói chuyện để ông bà thông cảm. Anh là người ở giữa thì nên tìm cách dung hòa mối quan hệ giữa bố mẹ và vợ.
Chung quy vợ anh cũng vì áp lực cuộc sống mà thôi. Nhưng tiền thì không biết chừng nào là đủ, và cũng không nên vì thế mà dẫn đến những bất hòa, đau khổ, mệt mỏi rồi nghĩ đến việc ly hôn như anh nói.
Chúc gia đình anh mãi mãi sống thuận hòa và hạnh phúc bên nhau!
Theo Vietnamnet
U uất chỉ vì sống trong bạo lực gia đình
Ai cũng bảo em số sướng, "chuột sa chĩnh gạo", lấy được chồng giàu lại chẳng phải làm gì, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Em tôt phươc nên lây đươc chông lam sếp, công việc ôn đinh, thu nhập khá. Chồng em hơn em 8 tuổi nên tính cách có phần trầm tĩnh và chín chắn.
Em lây chông từ khá sơm, mới 21 tuôi em đa theo chông bo cuôc chơi. Đam cươi diễn ra gâp rut vi bô chông em bi ung thư giai đoan cuôi. Khi mới quen nhau thì chồng em vốn là người chăm chỉ, chịu khó, phải trải qua nhiều công việc và phấn đấu rất nhiều mới lên được chức vị như bây giờ. Nhưng tư khi có tiền thi anh biến thanh con ngươi khac. Chơi bơi, cơ bac co đu. Anh còn sống chung với một người đàn bà đã có chồng hơn anh 3 tuổi. Nhưng rồi vì bị gia đình ngăn cản nên anh mới quyết định cưới em. Em phần vì cả tin vả lại cũng nghĩ đàn ông ai chẳng có lúc này lúc khác nên vẫn gật đầu đồng ý lấy anh dù đã biết rõ mọi chuyện.
Em đã vỡ mộng vì lấy phải người chồng vừa gia trưởng lại cộc cằn, vũ phu. (Ảnh minh họa)
Trươc khi lấy chồng em cứ cho răng cuộc sống hôn nhân la mau hông. Nhưng sau đám cưới em mới vỡ mộng vì song gio hôn nhân mới băt đâu. Cuộc sống vợ chồng em chẳng có giai đoạn đầu hạnh phúc như những cặp đôi khác. Ngươi chông hiên tai khac xa với người đàn ông trước kia khi hai đứa còn yêu nhau. Nhưng bây giờ em hối hận thì đã qua muôn rôi.
Vì chênh lệch tuổi tác nên em có cảm giác chồng em lúc nào cũng gia trương, côc căn, vu phu. Anh luôn ngang ngươc, luc nao cung cho la minh đung. Ich ky chi biêt ban thân minh không bao giờ nghi cho ngươi khac.
Sau đám cươi em nghi viêc vi bô chông ôm nên đi viên suôt, me chông cung ơ viên triên miên. Ông vê thi ba vao, ba vê thi ông lai vao. Nhà chị chồng cũng sống cùng với gia đình chồng em nên em ở nhà thì phải lo cơm nước cho cả bố mẹ chồng, nhà anh chị chồng và nhà em. Ban ngày anh chị chồng đi làm thì em trông cháu nhỏ. Em ở nhà vừa tất bật cơm nươc vừa trông con cho anh chị cứ như mình co con thơ vây. Cha ai biêt đây la đâu vì cư nghĩ em không phải làm gì chỉ ơ nha la sương nhất rôi...
Chông em thi không thông cam cho vơ, luôn băt em phai hoan hao. Nhưng làm sao hoan hao đươc khi em mơi 21 tuổi va luôn sông trong sư bao boc cua bô me. Bình thường em đâu có phải mó tay vào việc gì. Bây giờ mọi thứ đều mới mẻ, phải học dân dân chư. Từ ngày lấy chồng, em vơ mông hoan toan. Tinh em thi "phôi bo", bưc xuc gi thi em noi ngay nhưng xong rôi thôi không bao giờ nhăc lai. Nhưng môi lân y kiên gi là chông em thẳng tay tát luôn. Ly do la dam to môm. Đúng là em to môm thât nhưng em không hôn hao gi, em chi cô găng giải thích y kiên cua em thôi. Chông em thi không cân biêt y kiên y co gi hêt. Cư không đung y thi có đung cung phai thanh sai, không thi ăn đon... theo kiêu "ca vu lâp miêng em".
Chỉ cần cãi lại hay có ý kiến là chồng em sẵn sàng "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" với vợ. (Ảnh minh họa)
Giờ chồng em là trụ cột gia đình, nuôi ca nha nên chông em la to nhât nên có quyền quát tháo, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ. Dân da sống với nhau em mơi nhận ra chông em ngoai cai tính gia trương thi con rât nhiêu tật xâu nưa như luôn thích ra oai: cứ có khach là quat vơ quat con ầm ầm măc du rât nhiều ngươi gop y nhưng anh măc kê. Tiên nong chông em giư hêt. Chưa bao giơ em biết đến đồng lương của chồng. Mỗi sáng trước khi đi làm anh quăng lại 200 nghìn cho vợ đi chơ ngay hôm đây, hôm sau lai tiêp tuc như thê.
Nếu ở nhà chẳng may co công co việc gì thi sang hang xom ma vay. Hêt gao, hêt gas thi chơ chông vê mơi co tiên. Bi quá thi đi vay vê chông tra. Đa vây lai con măc tinh si diện hão luc nao cung cho la minh nhiêu tiên. Co tiên thi câm ca cuc đưa vơ đêm trước măt moi ngươi rôi bao cât đi. Hôm sau lây lại tât. Moi ngươi nhìn vào cư nghi là anh đưa hêt tiên cho vơ.
Rồi có chuyện gì anh cũng đều kể lể, tâm sự với mẹ, xin ý kiến mẹ. Mẹ chồng em nghe con cái kể xấu con dâu là em lại bị chửi ngay la cái con no, con kia. Chông em luc bưc tưc lên còn xưng hô may- tao vơi vơ rồi lôi đu moi ngôn ngư ra để chưi. Vơ tưc lên noi lại thì đanh luôn. Chông em được cai rât hay tim lôi cua vơ du nho nhât cũng được đê giải thích vơi moi ngươi vê hanh đông cua minh va vin vao cai cơ phai lam sao mơi bi đanh.
Từ ngày về làm dâu nhà anh, em gân như rơi vao trang thai trâm cam, không được khoc, không được kê vơi ai kê ca me, không được có ý kiên, không được cai lai. Em nghĩ chăc do em thât thê ơ nha ăn bam nên mới bị đối xử như vậy. Lấy chồng xong em lại co con luôn nên đên giơ vẫn chưa đi lam đươc. Em muôn đi làm lắm nhưng chẳng có ai trông con, mẹ chồng thì đau yếu, bố mẹ đẻ lại ở xa. Chông em lai thêm tinh hay ghen, ghen một cach bênh hoan luôn, nên không cho em đi làm. Nêu đông nói đên chuyện đi làm thi bao may ra chơ ma ban rau. Em giải thích thế nào chồng cũng không nghe bởi từ trước đến giờ có khi nào anh nghe ý kiên của vơ. Cuộc sống cua em theo đung kiêu đan ba thơi phong kiến. Phuc tung vô điêu kiên.
Cuộc sống phụ thuộc hoàn toàn vào chồng nên em ngày càng bị trầm cảm và u uất. (Ảnh minh họa)
Tư khi lây chông em còn hoc được bai hoc la phai sông gia tao. Chông có nói gì làm gì sai em cũng phải "ngậm bồ hòn làm ngọt", không được góp ý, không được có ý kiến gì nếu không thì lai ăn đon. Cai lai chỉ thiêt thân. Đung la cuộc sống không như minh tương tương, em đã trơ thanh ngươi ma trươc đây em chưa tưng nghi đến...
Em không biết có phải vì sự chênh lệch tuổi tác làm cho cach nhin nhân vê cuộc sống cua 2 vơ chông lại chênh lêch đến thê không, hay như chồng em nói là em suốt ngày ru rú xó nhà thì biết gì. Em còn nghe phong thanh chồng em vẫn còn qua lại với người đàn bà trước kia vì giờ chị ta đã bỏ chồng. Nhưng em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi ghen tuông, bởi đã quá chán nản và mệt mỏi.
Từ trước đến giờ em chưa từng dám chia sẻ về cuộc sống gia đình mình. Tất cả mọi thứ em đều giữ kín trong lòng mà không dám nói ra. Vi xâu chang thi hô ai... nhưng giư mãi trong long ma không được noi ra em cảm thấy ức chế lắm.
Giờ cuộc sống của mẹ con em phụ thuộc hoàn toàn vào chồng nên em cũng không dám có ý kiến gì, cũng không dám nghĩ đến chuyện ly hôn, cứ lầm lũi phục dịch nhà chồng và chăm con từ ngày này qua ngày khác thôi. Vì từ trước đến giờ em vẫn chưa tự chủ được về kinh tế nên khó có thể nuôi con một mình được.
Bây giờ em chỉ muốn được đi làm, được cầm đồng tiền trong tay nắm được kinh tế thì tiếng nói mới có trọng lượng. Nhưng chồng em thì kiên quyết phản đối. Em phải làm gì đây? Em chi xin mọi người cho em lời khuyên em phai lam thế nao đê đươc đi lam? Để có thể tự lo cho bản thân và lo cho con. Chứ cứ sống trong tình trạng này em trầm cảm, u uất đến mức tâm thần mất.
Theo Vietnamnet
Chồng hay chửi bới, mặc vợ một mình chăm gia đình Một mình tôi tự lo kinh tế, nợ nần, rồi cũng mình tôi chăm lo cho con, cho chồng, vậy mà hễ về đến nhà là anh chửi bới, mắng nhiếc vợ thậm tệ. Thật là buồn khi viết dòng tâm trạng này, tôi cảm thấy bế tắc quá! Sinh ra trong hoàn cảnh gia đình khó khăn, không hạnh phúc cũng không...