Vợ muốn ly hôn vì tôi từng ngoại tình
Khi tôi sai lầm, vợ nói thật lòng tha thứ vì muốn giữ cha cho con. Nhưng sau một thời gian bình tâm suy xét, cô ấy cảm thấy không đáng bị tôi đối xử như thế.
ảnh minh họa
Tôi ngoài 40 tuổi, đang làm trưởng phòng một công ty nước ngoài với mức thu nhập tương đối cao, bề ngoài lịch lãm và thu hút phụ nữ. Tôi đã trải qua hai cuộc hôn nhân. Lần đầu tiên năm 22 tuổi, do tuổi trẻ bồng bột, người vợ đó có thai và phải cưới. Con gái tôi được vài tháng thì đường ai nấy đi, con ở với mẹ tôi. Cú sốc đầu đời khiến tôi mất một thời gian dài chìm trong bia rượu. Sau đó tôi quyết định tỉnh ra để làm lại cuộc sống mới.
Tôi đã gặp và yêu một người mới, thuê nhà sống chung cùng những đứa em của cô ấy gần 2 năm. Cuối cùng cũng không kết thúc bằng đám cưới vì người đó và gia đình mong đợi một chàng rể giàu có hơn tôi.
Quá đau khổ tôi xin chuyển công ty mới, tại đây tôi gặp vợ bây giờ. Tôi thích cô ấy từ giây phút đầu gặp gỡ bởi vẻ nền nã và hiền dịu, nhưng trong công việc lại rất thông minh. Khi tiếp xúc tôi được biết em đang ly thân chồng, chưa có con, hôn nhân của họ bị cản trở bởi ba má chồng quá hà khắc.
Sau khi suy nghĩ em quyết định ly hôn, rời khỏi nhà chồng nơi có cuộc sống giàu sang, sung sướng để đàng hoàng sống với tôi. Chúng tôi bắt đầu với những ngày vất vả, hàn vi. Sau 9 năm chung sống, chúng tôi đã có nhà cửa và một cậu con trai thông minh đáng yêu. Vợ chồng tôi cũng mang con gái riêng của tôi về chung sống.
Video đang HOT
Tôi và vợ đôi khi không tránh khỏi những va chạm, nhưng em là người hiểu chuyện, tình cảm, và hết lòng với gia đình. Vợ tôi xinh đẹp, có sự nghiệp nhưng chúng tôi đang có nguy cơ đổ vỡ bởi một cơn say nắng của tôi.
Cách đây hơn một năm tôi gặp một người, lúc đầu chỉ là bạn, sống ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về Việt Nam. Vài tháng nay khi nói chuyện và chat với nhau nhiều, bỗng dưng tôi thấy rung động và có tình cảm, người đó cũng vậy. Vợ nhạy cảm nên nhận ra sự thay đổi của tôi trong cách cư xử với cô ấy cũng như sinh hoạt hàng ngày. Cô ấy đã khóc rất nhiều và đề nghị tôi cho biết sự thật về sự thay đổi này, tôi đã tự thú.
Vợ tôi sụp đổ khi nghe sự thật. Cô ấy thất vọng, đau khổ và không thể tin nổi một người mà cô ấy đã làm tất cả, yêu tất cả và tin tưởng tuyệt đối lại có lúc ngã lòng trước người khác. Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh, vợ tôi nói cho nhau một cơ hội để tiếp tục hành trình hạnh phúc, vì tình nghĩa, vì cha mẹ hai bên và vì hai đứa con. Cô ấy nói con gái đã bất hạnh vì mất mẹ, nay không muốn con tôi tiếp tục thay đổi mẹ, đứa con sau của chúng tôi lại bất hạnh như chị nó. Tôi hứa và cố gắng quan tâm vợ hơn.
Những tưởng mọi việc có thể trôi qua nhưng sau 3 tháng kể từ ngày biết chuyện, cô ấy đã hẹn tôi ra nói chuyện và đề nghị ly hôn. Vợ nói khi xảy ra sự việc, cô ấy không muốn quyết định bất kỳ điều gì trong lúc không bình tĩnh, tổn thương và tức giận. Cô ấy cũng thật lòng tha thứ cho tôi, muốn giữ cha cho con. Nhưng sau một thời gian bình tâm suy xét, cô ấy thấy rằng bản thân không làm điều gì lầm lỗi sau 10 năm làm vợ nên không xứng đáng bị tôi đối xử như thế. Một khi tôi đã không biết trân trọng gia đình, dễ dàng sa ngã một lần, có gì chắc sẽ không có những lần khác. Thà cô ấy một mình chứ không chịu nổi sự tổn thương này.
Giờ tôi không biết phải làm thế nào. Tôi chưa bao giờ muốn mất gia đình, bỏ vợ bỏ con. Tôi cũng rất hiểu và đau xót khi làm vợ tổn thương và đang cố gắng sửa sai. Có giải pháp nào cho tôi không? Xin hãy chia sẻ cùng tôi. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Cố tình có thai anh vẫn không chịu cưới
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?
Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.
Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an "Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ".
Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người khủng bố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.
Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.
Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin tiền chú học thì làm sao lo cho được em và con.
Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.
Ảnh minh họa
Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 tuổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là ly hôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
Theo VNE
Bạn trai luôn đòi hỏi Sau một tuần xa nhau, anh đi đám cưới bạn ở tỉnh khác, lúc gặp nhau anh lại đòi hỏi, muốn gần gũi, em từ chối, anh tỏ ra khó chịu. Em và anh quen nhau rất tình cờ, gọi là anh nhưng người đó nhỏ hơn em một tuổi. Em bất chấp sự phản đối từ nhiều phía để yêu anh. Chưa...