Vỡ mộng khi lấy ‘hot boy’
Đến bây giờ, tôi vẫn tự hỏi: người đàn ông năm xưa mình từng thương đâu rồi? Hình ảnh anh chàng hot boy chung thủy nay hiện nguyên hình là ông chồng lăng nhăng, ích kỷ với vợ.
Chồng tôi chưa từng gây ra chuyện động trời nào. Cũng dễ hiểu thôi, vì anh sĩ diện vô cùng. Hình ảnh anh khi bước ra xã hội lúc nào cũng phải chỉn chu thơm phức như vẻ ngoài anh đã cất công chăm sóc. Đâu ai biết, bí quyết để giữ được phong độ của người đàn ông ấy là… đổ hết việc nhà cho vợ. Xui xẻo thay, cô vợ phải-làm-tất-cả ấy là tôi.
Vậy mà, thỉnh thoảng, tôi lại nghe chồng tôi “tư vấn tâm lý tình yêu hôn nhân gia đình” cho em gái/chị gái, thậm chí cháu gái 18 tuổi nào đấy, rằng em phải mạnh mẽ, tự chủ hơn thì mới giữ được hạnh phúc, đàn ông nói 10 thì chỉ làm 4, 5 thôi, em đừng dại tin mà sau này đau khổ… Anh nói rất hay, nhưng thật ra lại thiếu. Lẽ ra anh nên nêu ví dụ cụ thể để họ hình dung là đừng ngu như vợ anh vì đã lấy anh đây này.
Ảnh minh họa
Chúng tôi quen nhau từ thuở còn sinh viên. Anh cao ráo, đẹp trai, ăn nói khéo léo, lại nhiều tài lẻ, nên nổi như cồn trong trường. Tội nghiệp cho tôi, ngày ấy yêu và được hot boy yêu nên tôi tự hào đến quên cả mọi thứ, bất chấp nhiều thứ. Ừ thì tôi cũng buồn buồn, ghen ghen khi thấy có nhiều cô cứ bu lấy người mình yêu, nhưng thật lòng mà nói là tự hào vẫn vượt trội trong suy nghĩ của tôi: người yêu mình hoàn hảo nên chúng nó mới yêu. (Ngày nay mà chúng nó đọc thấy bài tâm sự này của tôi, hẳn sẽ cười tôi nát mặt). Được cái, lúc ấy anh cũng chiều chuộng và cố gắng đối xử tốt với tôi, nên tôi cũng an lòng. Còn giờ thì tôi biết rằng sự chiều chuộng, ân cần ấy là vì bố tôi là thầy giáo của anh. Một người hoàn hảo như anh đâu muốn làm mất lòng ai, nhất là người quan trọng như bố tôi.
Ngày trước, về nhà anh chơi, anh luôn tỏ vẻ cho tôi thấy rằng, anh rất quan tâm đến bố mẹ, kể tôi nghe về cách anh dành thời gian chăm sóc gia đình. Anh dành rửa chén, lau bàn… khiến tôi càng thêm thần tượng người mình yêu. Tôi nghĩ, mình có phước mấy đời mới gặp được người đàn ông như vậy. Sau này, khi đã kết hôn, anh vẫn làm việc nhà, nhưng là chỉ khi có khách đến chơi. Ngoài ra, ông chồng vạn người mê của tôi không đụng đến nửa móng tay vào bất cứ việc gì trong nhà, ngoại trừ… tự vệ sinh cá nhân.
Hai đứa con – một lên tám, một lên ba – của chúng tôi thì hầu như hiếm khi nào gặp mặt bố trước 10g đêm. Việc làm ăn (hoặc đi làm rồi đi ăn) của anh thường kéo dài đến gần nửa đêm. Nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh rất yêu thương con, trăm sự là nhờ… Facebook. Sáng mở mắt, thay quần áo đẹp để đi làm, anh ghé ngang bàn ăn, “chụp hình check-in” với con, rồi tận tình đăng Facebook. Thi thoảng đưa vợ con đi chơi, anh cũng “chụp hình check-in” hàng loạt để đăng dần. Ai cũng tưởng anh dành nhiều thời gian cho mẹ con tôi, đâu biết sau khi chụp hình là anh vùi vào điện thoại chơi game cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ “gia đình hạnh phúc đi chơi”.
Video đang HOT
Trở lại việc không gây tai tiếng, nhưng không có nghĩa là anh không “thả thính diện rộng”. Ngoại hình, tác phong lẫn địa vị xã hội của anh quả là lợi thế, cộng thêm “hậu trường” anh vẽ ra: “Vợ anh đi làm việc bên ngoài cực nhọc quá khiến anh xót, anh chỉ muốn cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, chơi với con… nhưng có lẽ vì vậy mà cô ấy buồn chán nên sau này hay gây gổ, vợ chồng không còn tâm sự được nhiều…”. Thế đó! Phía sau một người đàn ông quyến rũ là một người đàn bà lam lũ. Vậy mà rất nhiều em gái dính thính, tôn sùng và xem chồng tôi như thần tượng.
Đôi khi tôi nghĩ, chỉ cần anh tiến thêm một bước, các em gái ấy có thể rơi váy ngay, vì “anh ấy là người hoàn hảo, anh ấy cần người chia sẻ”; trong khi vợ con anh ngóng sự chia sẻ của anh đến dài cổ. Thương con, tôi không làm ầm ĩ những vụ lăng nhăng của chồng, nhưng là phụ nữ, mấy ai chịu nổi vết thương lòng cứ cứa đi cứa lại như vậy.
Khóc lóc, khuyên can, cãi vã, đề nghị ly hôn, tự tìm việc làm để bớt ở nhà với cảnh tôi mọi cho ông chồng hoàn hảo… tôi đã thử qua hết, nhưng đều thất bại. Một phần vì nghỉ làm quá lâu, tôi lại một thân một mình ở thành phố, một nách hai con, nên chưa thể quyết liệt rời bỏ người đàn ông ấy. Mỗi khi biết mình sai, anh lại ngọt nhạt với tôi, kéo hai con vào năn nỉ mẹ, khiến tôi xiêu lòng, khiến tôi cứ đau đáu mong chồng hồi tâm chuyển ý, cắn răng làm mọi việc cho gia đình. Nhìn thấy cái sai nhưng lại thỏa hiệp, nhắm mắt chịu đựng, phải chăng là một cái sai lớn hơn?
Kiều Châu
Theo phunuonline.com.vn
Ẵm con trên tay, tôi xác định mình là "người đổ vỏ" nhưng sau khi ly hôn rồi đọc tâm thư của em, tôi hối hận tột cùng
Tôi chạy đến nhà em, quỳ trước cổng mong em tha thứ, quay về bên tôi nhưng em nhất quyết không đồng ý. Tôi phải làm thế nào mới có được em trở lại đây?
Tôi biết em từ khi chúng tôi còn là sinh viên nhưng thời điểm đó, em đã có bạn trai nên tôi không vội tiếp cận. May mắn là sau khi tốt nghiệp, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Tôi nghĩ em biết tình cảm tôi dành cho em nhưng quyết định không nói ra vì trân trọng tình bạn của cả hai.
Thời điểm em đau khổ vì chia tay bạn trai, tôi cũng nhẫn nại ở bên cạnh, an ủi em. Đợi em nguôi ngoai, tôi mới ngỏ lời yêu nhưng chẳng ngờ em lại lập tức đồng ý, lại còn hối thúc chuyện kết hôn. Lời đề nghị khiến tôi vô cùng bất ngờ nhưng được trấn tĩnh bằng lời hứa ngọt ngào của em rằng, em sẽ cố gắng hết sức để yêu tôi và xây dựng một tổ ấm hạnh phúc.
Một tháng sau đám cưới, em thông báo mang thai, biến tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất hành tinh. Sau đó, tôi chủ động giảm tải công việc để ở đỡ đần em trong lúc bụng mang dạ chửa. Tình cảm vợ chồng nhờ vậy mà ngày một khăng khít khiến tôi càng thêm vui mừng.
Lúc vợ gần lâm bồn, tôi gọi điện nhờ mẹ đến giúp đỡ một tay. Thế nhưng, tôi không nghĩ rằng mẹ chồng và nàng dâu lại có thể xảy ra nhiều vấn đề đến vậy. Cả hai người dường như không thể hòa hợp, khiến tôi đứng giữa cũng nhiều lần không biết phải hành xử thế nào cho đúng.
Một buổi tối nọ, vợ bất ngờ bị vỡ nước ối, tôi và mẹ nhanh chóng đưa em đến bệnh viện trước khi em hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Ẵm cháu nội trên tay, gương mặt mẹ tôi lập tức bí xị. Bà thắc mắc vì sao vợ tôi chỉ mang bầu 8 tháng đã sinh con, khuôn mặt đứa trẻ cũng chẳng hề có nét gì giống tôi.
Ngẫm lại những lời mẹ nói, tôi bắt đầu cảm thấy bất an trong lòng. Vì sao em lại hối thúc làm đám cưới? Vì sao lại đậu thai nhanh đến vậy? Vì sao mới có bầu 8 tháng đã trở dạ? Vì sao đứa trẻ không hề giống bố?... quá nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu khiến tôi thật sự hoảng loạn. Nhìn thấy tôi không vui, em quay sang hỏi lý do thì tôi giận dữ hét lớn: " Em có chắc anh là bố đứa trẻ không?".
Câu hỏi khiến em bị đứng hình vài giây nhưng em không nói gì, chỉ quay sang ôm rồi nhìn con ngủ. Khi ấy, tôi mong em phủ nhận hoặc giải thích bất cứ điều gì cũng được nhưng em lại chọn im lặng. Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện nên nhắm mắt cho qua.
Sau khi xuất viện, em trở về nhà mẹ đẻ tịnh dưỡng. Tôi cũng hiếm khi lui tới vì mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ thì trong lòng lại sôi sục. 2 tháng sau, vợ gọi điện bảo có chuyện muốn nói. Chiều hôm đó, tôi ghé sang nhà bố mẹ vợ, vừa gặp em đã đề nghị ly hôn, tất cả giấy tờ đã được chuẩn bị sẵn chỉ còn chờ tôi đặt bút ký.
Đến đây, tôi thật sự giận dữ. Tôi không ngờ em có thể đề nghị chia tay một cách dễ dàng như vậy: " Đứa bé không phải con anh, em chỉ muốn anh lãnh trách nhiệm. Giờ hoàn thành mục đích em lại muốn vứt bỏ anh để ẵm con đi tìm bố ruột của nó phải không?" - tôi tra hỏi.
Vợ tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp lại: " Em không có gì để nói. Nếu anh không tin nó là con anh thì chúng ta ly hôn đi". Lúc đó, tôi không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì, chỉ muốn giải quyết mọi chuyện rồi rời đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt em và đứa trẻ không cùng huyết thống kia. Trước khi đi, tôi nghe tiếng em nói phía sau: "Sau này nếu anh thấy nhớ con, anh có thể đến thăm thằng bé".
Tối hôm đó trở về nhà, tôi phát hiện một mảnh giấy đặt trên bàn là kết quả xét nghiệm ADN, đứa trẻ kia đích thị là con ruột của tôi. Kế bên là một bức thư do chính tay em viết: "Em không định nói gì với anh đâu vì dù có giải thích, anh cũng không nghe vì vốn dĩ anh đã không tin em. Nhưng em không muốn sau này, con chúng ta lớn lên lại oán trách vì sao mẹ không nói sự thật cho bố biết. Sau này, anh có thể đến thăm con bất cứ lúc nào. Dù không còn là vợ chồng nhưng em hứa sẽ không gây cản trở mối quan hệ giữa 2 bố con".
Đọc hết thư, tôi gục ngã tại chỗ. Tôi hối hận vì đã không chọn tin em, bị sự nghi ngờ lấn át lý trí. Tôi chạy đến nhà em, quỳ trước cổng mong em tha thứ, quay về bên tôi nhưng em nhất quyết không đồng ý. Tôi phải làm thế nào mới có được em trở lại đây?
Theo afamily.vn
Từng dùng 2 tỷ để ép tôi ly hôn, ai ngờ 3 năm sau chồng cũ lại quỳ xuống cầu xin điều này Tết nhất đến nơi rồi, nhà nhà người người lo lắng chuyện sắm sanh, sửa soạn đón năm mới còn tôi thì lại đau đầu vì một nguyên nhân khác. Tôi và chồng cũ yêu nhau được 2 năm thì kết hôn. Chúng tôi gặp nhau trong đám cưới của anh họ tôi và để ý nhau từ cái nhìn đầu tiên. Về...