Vợ mình không chiều thì chiều ai?
Hỡi các ông chồng, hãy chiều vợ mình, hãy yêu vợ bằng tấm lòng chân thành. Vì chỉ có như thế, đàn bà mới thực sự cảm thấy vui và hạnh phúc.
ảnh minh họa
Hôm rồi đi nhậu, đang ngồi chơi thì vợ gọi về bảo “anh rảnh không, về chở em đi mua sắm tí, mai em đi du lịch, không có bộ đồ nào đẹp để diện, buồn quá”. Nghe vợ nói vậy, tôi gật đầu luôn: “Ừ, đợi anh tí xíu nhé, anh về bây giờ đây, đang dở nhậu với mấy anh bạn. 15 phút nhé”.
Mấy ông bạn há hốc mồm, tròn xoe mắt, quát: “Ơ cái ông này hay nhỉ, vợ gọi thì kệ vợ gọi, đang nhậu lại bảo về là sao ? Thích mua sắm thì tự mình đi mà mau, loằng ngoằng thế. Chiều vợ quá nó hư thân mất nết”. Tôi lại bật cười: “Thế mà tôi chưa thấy vợ tôi hư thân mất nết gì đấy mấy ông ạ. Vợ tôi là dạng cực ngoan. Về nhà nấu cơm cho chồng, chiều chồng hết mực. Tôi thích ăn gì vợ cũng chiều, đi đâu cũng thích đi cùng chồng, thế mới lạ. Vợ tôi á, đảm đang nhất làng, ai cũng khen ngợi. Vợ chiều tôi thế, hà cớ gì tôi không chiều vợ?”. Nghe tôi nói vậy, mấy ông bạn lắc đầy nguầy nguậy, có vẻ chán nản hoặc trong lòng cũng đang nghĩ “ôi xời, cái lão này đúng là sợ vợ”.
Xin thưa, dù các ông có nói tôi sợ vợ, tôi cũng chẳng nề hà gì. Chỉ là, sợ vợ với chiều vợ là hoàn toàn khác nhau nhé.
Tôi lấy được vợ, đó là cả một sự nỗ lực mấy năm trời. Từ tán tỉnh, chinh phục, tới yêu rồi cưới. Rồi cưới xong, chúng tôi còn tính cả chuyện sinh con đẻ cái. Thời gian làm vợ làm chồng, tôi càng ngưỡng mộ vợ mình. Đúng là, người phụ nữ xinh đẹp, được chiều chuộng như tiểu thư ấy, khi về làm vợ tôi đã thay đổi hẳn. Vợ trở thành bà nội trợ đảm đang, tháo vát, đến cả nhà chồng cũng phải khen ngợi.
Với chồng, vợ chưa một lần to tiếng, cũng không bao giờ cấm đoán tôi. Tôi đi đâu chỉ cần nói với vợ một tiếng là được. Chỉ cần vợ chồng tôn trọng nhau thì chẳng có gì phải giấu giếm.
Video đang HOT
Đối với gia đình chồng, vợ cũng chưa từng làm điều gì khiến tôi phật ý. Thật lòng, tôi cảm thấy tin tưởng và yêu thương vợ vô cùng. Vợ chu đáo với tất cả mọi người xung quanh tôi, luôn làm điều khiến tôi hài lòng. Vậy, vợ mình không chiều thì chiều ai, không lẽ chiều vợ hàng xóm à?
Một người vợ mang thai 9 tháng 10 ngày rồi sinh cho tôi một quý tử, tôi cưng nựng như ông hoàng, thử hỏi, vợ có công không. Những tháng ngày vợ mang bầu, mệt mỏi và khó khăn làm sao. Vợ không kêu ca một lời, chỉ cần chồng ở bên, động viên, quan tâm vợ, vậy là vợ đã yên tâm lắm lắm. Vậy mà, thân làm đàn ông, chiều vợ mà các ông ấy lại cười. Các ông ấy không nghĩ, vợ các ông cũng là những người phụ nữ chịu thiệt thòi khi lấy mình.
Sinh ra làm con gái, đi lấy chồng rồi phải sống xa bố mẹ. Có những lúc, thấy vợ khóc vì nhớ mẹ, tôi thấy thương vợ vô cùng. Rồi về nhà chồng, phải gồng mình lên làm sao cho cả nhà được vui vẻ, được lòng mẹ chồng rồi hàng xóm láng giềng nhà chồng. Không tội vợ sao?
Tôi thấy, vợ phải đáng được chiều, phải đáng được chồng yêu và cung phụng. Đừng bao giờ nghĩ, sự hy sinh của người vợ là nhỏ bé. Chỉ có họ mới là người sẵn sàng làm mọi việc vì chồng, sẵn sàng bảo vệ chồng, sẵn sàng yêu thương chồng và có thể quên bản thân vì chồng, vì con.
Sự hy sinh ấy là không thể nào cân đong đo đếm được. Tôi yêu vợ tôi, tôi chiều vợ tôi là tôi sai sao? Đàn bà đáng được chiều, đáng được yêu ngay cả khi họ chưa làm vợ. Và khi đã làm vợ, họ còn xứng đáng được chiều hơn nữa.
Hỡi các ông chồng, hãy chiều vợ mình, hãy yêu vợ bằng tấm lòng chân thành. Vì chỉ có như thế, đàn bà mới thực sự cảm thấy vui và hạnh phúc. Họ đơn giản lắm. Họ chỉ cần được chồng yêu, chồng chiều thì chẳng có gì họ không thể làm vì gia đình này, vì chồng, vì con. Và hơn ai hết, họ xứng đáng có được điều đó.
Theo Phunutoday
Mắt tôi tối sầm, tai ù lên vì câu nói của người yêu cũ
Tôi cảm giác bị xúc phạm nặng nề. Tôi đâu ngờ, xa cách nhau từng đó năm, khi gặp lại, anh có thể sở khanh, vô tình đến vậy?
Tôi và anh có một mối tình kéo dài suốt 4 năm nhưng đã chia tay ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở về quê làm việc, còn anh đi du học. Sau khi anh đi, sợ tôi phải chờ đợi, anh đã chủ động nói lời chia tay. Dù đau khổ nhưng tôi vẫn đồng ý. Rồi tôi kết hôn với chồng hiện tại, một đồng nghiệp làm cùng cơ quan chỉ sau 6 tháng yêu nhau.
Tôi gặp lại người yêu cũ khi cuộc hôn nhân của tôi đang "chênh vênh trên miệng cốc". Tôi và chồng cũ đã nộp đơn ra tòa vì hôn nhân không có tình yêu và không thể chấp nhận được người chồng gia trưởng lại vũ phu. Tôi có con gái 2 tuổi, cháu hiện đang ở nhà ngoại cùng tôi. Khi gặp lại, tôi mới biết người yêu cũ đã hoàn thành khóa học thạc sĩ ở nước ngoài, hiện tại đang công tác tại một cơ quan đầu của tỉnh.
Anh thay đổi hơn trước rất nhiều, đàn ông hơn, thành đạt hơn và đặc biệt anh vẫn còn độc thân, khiến bao cô gái thầm thích. Có một đêm khuya, anh gọi tôi và bảo rằng muốn quay trở lại như xưa, khi hai đứa còn là người yêu. Anh muốn bù đắp cho tôi những gì anh chưa làm được và muốn tôi ở bên cạnh anh những lúc vui buồn, chỉ cần chúng tôi hiểu nhau, nghĩ cho nhau nhiều hơn.
Trước đó, tôi vốn không suy nghĩ về chuyện quay trở lại cùng anh nhưng những lời nói của anh đã làm tôi phải đắn đo rất nhiều. Tôi biết, mình hiện giờ không còn xứng với anh nên tìm mọi cách lảng tránh. Rồi anh cũng không làm khó tôi. Thỉnh thoảng anh lại mời tôi đi cà phê tâm sự. Nhờ có sự dí dỏm, hài hước của anh mà cuộc sống của tôi vui tươi hơn, không còn u sầu, ủ dột nữa. Tôi coi anh như một người bạn thân thiết nên đã mở lòng tâm sự hết cho anh nghe những trục trặc trong đời sống vợ chồng để dẫn đến li hôn. Anh tỏ ra thông cảm và động viên tôi cố gắng làm lại từ đầu.
Đến nơi không ngờ anh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng dành tặng tôi. (Ảnh minh họa)
Sinh nhật tôi, không ngờ anh vẫn nhớ, gọi điện hẹn tôi qua nhà anh. Vì buồn và cần người trút bầu tâm sự nên tôi đã nhận lời. Đến nơi không ngờ anh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng dành tặng tôi. Chúng tôi uống khá nhiều. Rượu say say, lại thêm không gian riêng tư ấm áp nên chúng tôi đã không chống được cám dỗ. Trong mơ tôi cũng không thể nghĩ mình lại ngả vào lòng anh dễ dàng đến vậy. Chúng tôi đã ở cùng nhau đêm hôm đó. Dù là người yêu cũ của nhau nhưng trước đây chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, ôm hôn, tuyệt nhiên chưa có việc đi quá giới hạn.
Tôi cứ nghĩ tình cảm trong tôi đối với anh đã nguội tắt nhưng khi gặp anh, mọi thứ như chẳng có gì thay đổi. Ngày hôm sau, anh lại đến bên tôi, vẫn mãnh liệt và nồng ấm như khi còn yêu nhau. Vậy mà ngay sau đó, anh nói những câu nói nhẫn tâm khiến tôi tan nát, cảm thấy nhục nhã vô cùng. Anh nói: "Đàn bà bây giờ dễ chẳng kém gì đàn ông, em thay đổi nhiều quá khiến anh rất thất vọng!". Tôi mường tượng được anh đang nghĩ gì, tôi cũng không biết giải thích với anh thế nào khi tôi thừa nhận, đã ngả vào lòng anh quá dễ để mất đi danh dự của mình.
Biết là không có kết quả, mơ hồ đã nhận ra sẽ không có kết thúc tốt đẹp nhưng tôi vẫn ngu muội lao vào anh. Phần vì tôi còn yêu anh rất nhiều, phần cô đơn, phần nữa vì anh cũng vồ vập mỗi lần gặp tôi. Tôi trượt dài vào mối quan hệ không tên với anh. Dù biết là khó nhưng tôi vẫn hi vọng ở anh chút gì đó gọi là tình yêu. 3 tháng chính thức qua lại với nhau, tôi hỏi anh có dự tính gì cho tương lai của chúng tôi không.
Anh lạnh nhạt nói: "Chúng ta không có tương lai. Chẳng qua chỉ giống như đói thì phải ăn thôi". Tôi không tin vào tai mình, khi người tôi đã yêu, đang yêu và có thể mãi mãi là người duy nhất tôi yêu lại nói những câu sắc lạnh, vô tình đến vậy. Tôi hỏi lại anh thì anh nhắc từng chữ rành rọt: "Nếu em vẫn là em của 4 năm trước, vẫn chờ đợi anh thì anh đã biết ơn và cưới em ngay. Nhưng hiện tại thì anh không thể. Em quá dễ dãi!". Tôi sụp đổ hoàn toàn, chỉ biết ôm mặt khóc.
Tôi trở về nhà khi lòng tự trọng của tôi bị anh dẫm nát, niềm tin cũng đã bị phá vỡ, chỉ còn lại sự căm ghét và thù hận. (Ảnh minh họa)
Tôi thực sự không đủ bình lặng để nhìn nhận những chuyện đã xảy ra một cách đúng đắn nữa. Mấy hôm sau, tôi quyết định đến nhà gặp anh để làm rõ mọi chuyện, có lẽ chính lần gặp đó đã làm tôi thức tỉnh hoàn toàn. Vẫn câu hỏi cũ, mối quan hệ của tôi và anh là gì. Anh nhìn tôi, cười nhạo báng: "Em không còn thông minh như xưa nữa rồi. Em nghĩ anh lại có thể "dùng đồ cũ" sao? Chẳng lẽ mối quan hệ của chúng ta không phải là giải quyết nhu cầu đôi bên sao?".
Mắt tôi tối sầm lại, tai ù lên vì những câu nói vô tình, sở khanh của anh. Tôi cảm giác bị xúc phạm nặng nề. Vung tay định tát anh nhưng anh đỡ được, hai tay bóp chặt vai tôi, lắc mạnh và nói: "Tỉnh lại đi, em phải biết mình là ai chứ, đừng có tự tin thái quá. Em hết thời rồi".
Tôi trở về nhà khi lòng tự trọng của tôi bị anh dẫm nát, niềm tin cũng đã bị phá vỡ, chỉ còn lại sự căm ghét và thù hận. Tất cả do sự cả tin của tôi. Mấy ngày hôm nay tôi mệt mỏi, không gượng dậy nổi, tôi không cho phép mình nhớ đến anh. Nhưng anh vẫn nhắn tin hỏi tôi có muốn đến gặp anh không (tất nhiên là để lên giường với nhau). Phải làm sao để tôi kìm giữ bản thân mình? Mong hãy chia sẻ và cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Em bỏ theo người khác khi chúng tôi tính chuyện cưới xin Tôi muốn quên em nhưng mấy tuần rồi lúc nào cũng nhớ, vẫn lo lắng cho em vì nghĩ mình đã không quan tâm nhiều nên em mới thay đổi. Tôi 30 tuổi, em 21 tuổi, chúng tôi yêu nhau cách đây 2 năm, khi đó em đang đi học trung cấp, còn tôi đã đi làm. Lúc mới yêu em luôn bướng...