Vợ lớn giọng quát tôi đầy khinh miệt: “Anh có gì mà đáng để nể”!
Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng… rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Tôi làm thợ cơ khí ở một cơ sở đóng tàu. Vợ tôi làm quản lí ở nhà máy dệt. Chúng tôi lấy nhau được 8 năm và có hai bé gái. Cháu lớn học lớp một, trưa nhờ ông bà đón về giúp. Cháu nhỏ đang học mẫu giáo bé, chúng tôi thay nhau đưa đón.
Việc nhà, con cái, chúng tôi cùng nhau làm. Cả ngày chúng tôi chỉ gặp nhau vào lúc chiều tối. Cuộc sống vợ chồng đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt như bất đồng trong cách dạy con hay đôi lúc tôi quên thay bóng đèn đã hỏng…
Cơ sở đóng tàu của tôi tạm thời đóng cửa chờ giải quyết một số vấn đề pháp lý. Tôi nghỉ việc ở nhà. Tôi không buồn phiền chút nào vì bao năm qua tôi đã làm việc chăm chỉ nên xem đây là dịp để nghỉ ngơi. Tôi cũng nói rõ lí do với vợ. Lương trợ cấp tuy không bằng lương chính thức nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Tôi sẽ tiếp tục đi làm khi cơ sở hoạt động trở lại.
Mỗi sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ và hai con. Trường học ở trên đường đi làm nhưng vợ tôi không chở bé nào hết. Tôi đưa bé lớn đến trường tiểu học rồi đưa bé nhỏ đến trường mẫu giáo. Chiều tôi đón hai bé về, cho hai bé ăn rồi đợi vợ về ăn cơm chiều.
Vậy mà, vợ tôi không có một nụ cười, nói năng lạnh nhạt. Có hôm vợ tôi đi làm về, tôi quên bật sẵn máy nước nóng. Vợ tôi cau có mặt mày trách móc: “Ở nhà có mỗi việc đó cũng không làm được”. Rồi đóng mạnh cửa nhà tắm. Tôi chỉ biết cười đùa và xin lỗi cho qua chuyện.
Vừa vào nhà, vợ tôi đã lên tiếng nhiếc móc tôi cơm nước chưa chuẩn bị cho cô ấy mà ngồi để nhậu nhẹt. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nghỉ làm nên thỉnh thoảng buổi sáng tôi dậy muộn. Cứ nghĩ vợ đi làm tiện đường nên có thể đưa con đi học luôn. Vậy mà vợ tôi đá thúng đụng nia. Rồi la hét, nạt nộ con cái. Cô vợ ghê gớm đánh bé nhỏ khi bé quên chuẩn bị đồ đạc, quát bé lớn vì ăn chậm. Vợ la, con khóc. Tôi nằm sao được. Tôi nói: “Thôi em đi làm đi, để anh đưa con đi học cho”. Vợ tôi hằn học: “Cảm ơn! Cảm ơn đã quan tâm. Tui đâu có sướng như ai đó”. Rồi bỏ con cái lại và lên xe đi ngay. Tôi chỉ biết thở dài.
Trong lòng tôi cứ nghĩ, thời gian nghĩ ngơi này là thời gian hạnh phúc. Tôi có thể chăm vợ con nhiều hơn. Vợ con sẽ vui vẻ hơn nhưng dường như ngược lại. Mỗi ngày đi làm về vợ tôi đều im lặng. Buổi cơm tối không khí nặng nề. Tôi hỏi chuyện gì cũng ậm ừ không nói. Hai bé muốn đi chơi nhưng vợ tôi nạt nộ không đồng ý. Ngay cả chuyện vợ chồng cũng hững hờ lạnh nhạt.
Tôi mời vài người bạn đến nhà chơi. Những người bạn thân nhưng do bận công việc nên lâu ngày không gặp. Anh em cũng làm lai rai vài ly. Chúng tôi ngồi ở bàn đá trước sân, vợ tôi đi làm về không thèm chào hỏi, đi ngay vào nhà. Sau đó, đứng trên hiên hỏi ra: “Hai đứa nhỏ đâu?” Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Dì út chở về ngoại chơi rồi”. Vợ ghê gớm càu nhàu: “Con cái mà bỏ đầu đường xó chợ”. Trước mặt bạn bè, tôi cố nén giận. Vợ tôi vào bếp khua bát đũa loảng xoảng. Thấy không khí có vẻ căng thẳng bạn tôi xin phép ra về.
Tôi thật sự hụt hẫng và vô cùng thất vọng về vợ của mình. (Ảnh minh họa)
Vừa vào nhà, vợ tôi đã lên tiếng nhiếc móc tôi cơm nước chưa chuẩn bị cho cô ấy mà ngồi để nhậu nhẹt. Tôi cũng nói rõ với vợ rằng nay dì út mời vợ chồng về ngoại chơi nên tôi không nấu. Tôi cũng nhắc nhở cô ấy rằng khi có bạn bè của tôi thì cũng nên nể chồng chút, chí ít cũng phải giữ mặt mũi cho tôi, kẻo bạn bè nhìn vào thì ra thế nào.
Vậy mà vợ ghê gớm lớn giọng: “Anh có gì đáng để nể?”. Tô i kinh ngạc nhìn vợ hỏi sao em nói vậy. Vợ tôi được đà mỉa mai: “Tôi nói sai gì sao? Đã không đi làm còn chơi bời ăn nhậu, sống bám vợ mà còn ra vẻ”. Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng… rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ.
Tôi thật sự hụt hẫng và vô cùng thất vọng về vợ của mình. Bao năm chung sống gắn bó cùng nhau, tôi thế nào chẳng lẽ cô ấy không hiểu. Tôi phải đâu là người hư đốn, cờ bạc rượu chè, ăn chơi trác táng. Vậy mà khi tôi vừa nghỉ việc cô ấy đã rẻ rúng tôi như vậy. Lẽ nào sợi dây níu giữ cô ấy và tôi chỉ là tiền thôi sao. Nếu lỡ mai này khi tôi sa cơ thất thế, ốm đau bệnh tật thì cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào? Có nghĩ đến nghĩa vợ tình chồng bao năm không? Nghĩ như vậy lòng tôi hoang mang,tình cảm vợ chồng sao chông chênh quá. Tôi chán nản quá các bạn ạ.
Theo Afamily
Tâm thư nịnh vợ
Dù xe có mất, thì tình cảm của anh với vợ vẫn không bao giờ thay đổi. Vợ dù là sư tử hay thiên thần thì vợ vẫn là người vị tha, yêu vợ hơn yêu xe ngàn lần...
Thưa vợ, hòa trong không khí sục sôi tâm thư của các thí sinh, xuất phát từ tấm chân tình vô cũng thiêng liêng của một ông chồng nguyện trọn đời trung thành với vợ, người lãnh đạo tối cao, người mẹ xuất sắc toàn nhân loại và người vợ thủy chung toàn vẹn, bất khuất gan dạ, hết lòng chiều con trị chồng.
Hôm nay, nhân trời thu phơi phới, anh từ chối bia rượu để biên cho vợ những dòng này.
Vợ nhớ không, cái ngày anh và em va phải nhau trên đường phố Hà Nội. Khi anh vẫn đang quan sát thiệt hại chiếc xe thì em đã túm đầu anh dí lên hè vừa chửi vừa đấm. Anh bẩm sinh là người vẫn coi thái bình là tinh thần của ứng nhân xử thế nên chỉ biết câm nín nghe tiếng em mắng. Rồi em bắt anh đi sửa xe, chở em vào viện điều trị. Trong trí tưởng tượng phong phú của bản thân anh làm sao biết được em đã âm mưu một kế hoạch vô cùng nham hiểm, biến anh thành người đàn ông trọn đời vĩnh viễn làm bố các con em, sau đây gọi là con chúng ta.
(Ảnh minh họa)
Bao nhiêu năm đã trôi qua, Hà Nội đã có nhiều đổi khác, vợ người ta ngày càng trẻ trong khi em ngày càng già, nhưng tình cảm của anh dành cho em vẫn vẹn nguyên như tinh thần sợ vợ của anh bao nhiêu năm nay. Đường có thể vẫn tắc, chưa chắc sẽ thông nhưng trái tim anh không bao giờ thay đổi.
Kể từ khi làm chồng của em, làm bố của con chúng ta anh đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ vợ giao. Hoàn thành trên cả xuất sắc, trong năm năm chúng ta đã hoàn thành kế hoạch sinh sản ra hai thiên thần bé nhỏ, dù tiền anh chẳng được tiêu một đồng nào do em giữ hết, nhưng anh tự tin không để mẹ con em một ngày nào thiếu thốn.
Bọn bạn anh chúng vẫn nhìn anh như nhìn cỏ rác, chúng bảo anh là cái hạng sợ vợ nhất thế gian, là kẻ khùng điên giữa thế gian yên bình... Chúng nó gieo rắc vào anh không biết bao nhiêu là điều xấu xa, tệ bạc mà một thằng chồng nên làm. Chúng bảo, đừng nên đánh vợ dù chỉ là một cành hoa, nhưng có những bà vợ nên đánh bằng cả chậu hoa. Chúng lại bảo đừng nên lừa dối vợ bằng việc bồ bịch, nhưng nếu bồ bịch mà không để vợ phát hiện đó mới là thằng đàn ông trượng nghĩa. Tất cả những lý thuyết đó trôi qua đầu anh mà chẳng đọng lại lời nào.
Dài dòng thế để em biết anh tự thấy trong mắt mình anh vẫn là người đàn ông trung thành vĩ đại, người chồng tuyệt đối yêu vợ thương con. Mùa thu đang đẹp lắm phải không em, chiều nay anh sẽ rời nhiệm sở về nhà thật sớm, anh sẽ tự tay vào bếp nấu cho em một bữa cơm ngon, lâu lắm rồi anh chưa nấu cơm cho vợ ăn nhỉ?.
Tối nay em sẽ là thiên thần, dù là thiên thần em vẫn là người lãnh đạo tối cao và duy nhất của gia đình chúng ta. Đã là thiên thần em sẽ là người cực kỳ vị tha em nhỉ. Anh dài dòng như thế để thông báo cho em một tin bất ngờ rằng: Vợ ơi, anh ngàn lần xin lỗi vợ. Tối qua nhân dịp em về nhà mẹ, anh có vô tình bị chúng bạn nó ép buộc, lôi kéo đe nạt đi nhậu.. Sau cơn say anh không còn biết cái xe máy anh vẫn chạy đã từ bỏ anh đi đâu mất rồi vợ ạ.
Mất mát ấy thật không gì bù đắp nổi, bởi ngoài phương tiện đi lại nó còn là chứng tích chứng minh cho tình yêu của chúng ta ngày đầu gặp gỡ. Nhưng dù xe có mất, thì tình cảm của anh với vợ vẫn không bao giờ thay đổi. Vợ dù là sư tử hay thiên thần thì vợ vẫn là người vị tha, yêu vợ hơn yêu xe ngàn lần.
Kính thư, người chồng tội lỗi.
Theo Ngoisao
Khi nghe xong câu nhân tình quát nạt vợ, tôi đã bật khóc Cho dù tôi là thằng đàn ông tệ bạc, khốn nạn phản bội vợ, cho dù hơn 30 năm nay, từ khi trưởng thành tôi chưa từng khóc một lần. Nhưng khi nghe câu nói ấy, tôi đã bật khóc. Tôi lấy vợ đã hơn 5 năm, có 2 cậu con trai cách nhau 2 tuổi. Hoàn cảnh vợ chồng tôi thuộc diện...