Vợ lỡ lời
Đổ vỡ đã gần thêm một chút nữa, khi đêm qua, Hoa lại trót dại to tiếng với chồng. Thành im lặng bỏ ra phòng khách ngủ. Chăn đơn gối chiếc, Hoa trằn trọc cả đêm.
Lần nào cũng vậy, câu nói nặng vừa trôi tuột khỏi miệng, Hoa mới giật mình biết mình sai, tìm cách dỗ dành chồng, nhưng càng ngày, sự bù đắp đó càng trở nên nhạt nhẽo…
Nửa đêm, Thành nhắn tin: “Anh không chấp nhận được sự hỗn xược của em”. Tay run run cầm điện thoại, Hoa vừa ân hận, vừa tự ái. Đối với Hoa đó như một lời xúc phạm, khi cô vốn được tiếng đằm thắm, dịu dàng. Còn Thành, càng nhớ lại những hình ảnh đẹp đẽ của Hoa, anh càng thấy giống như mình đang có hai cô vợ trong nhà.
Trong tuần trăng mật của hai vợ chồng, đám bạn thân rủ nhau mở tiệc. Hoa hồ hởi đề nghị chồng “đăng cai” rồi phụ trách chuyện chợ búa. Đi chợ mất nửa buổi dưới trời nắng chang chang mà vẫn thiếu này thiếu nọ, gần trưa, Hoa ngồi tính toán rồi ghi hết ra giấy những món hàng còn thiếu. Thành đang ngồi chơi với đám bạn đàn ông ở phòng khách, Hoa bước lên, kêu chồng một tiếng rồi vừa cầm tờ giấy lẩm nhẩm, vừa đội nón đi thẳng ra cổng, đứng chờ.
Thấy vợ như muốn “lên đường”, Thành ngoan ngoãn dắt xe ra, cứ liên tục hỏi “Đi đâu? Đi đâu?”. Hoa trả lời ậm ừ vì đang mải tính toán, đến chữ “đi đâu” thứ ba, cô quát lên: “Nói nãy giờ mà không hiểu hả?”. Thành giật bắn người, hoàn hồn thì đã thấy mấy ông bạn xếp hàng ở cửa… dòm ra. Xấu hổ, Thành nổ máy chở vợ chạy biến, lòng hậm hực suốt cả ngày hôm đó. Phần Hoa, trút được cơn bực mình, cô biết ngay mình đã quá đáng, cứ tìm cách dỗ ngọt chồng. Thành ngọt nhạt: “Anh không giận, chỉ buồn”.
Chuyện đó cũng qua nhanh vì Hoa lại trở về làm một người vợ vui vẻ, dịu dàng, đẹp mặt chồng trong suốt buổi tiệc. Thành nghĩ mãi mà vẫn không lý giải được vì sao người phụ nữ bình thường tươi tắn thế kia, ngọt ngào thế kia lại có lúc bất ngờ “nổi cơn”, rồi nhanh chóng dịu lại như… rô bốt điều khiển từ xa.
Có lần vợ đi công tác xa, hai vợ chồng đang ôm điện thoại thủ thỉ kể đủ thứ chuyện. Nhớ vợ, Thành khơi hết chuyện này đến chuyện khác để nói. Lúc Thành đang tỉ tê về môi trường làm việc của vợ, thì bỗng dưng Hoa gắt: “Anh hỏi nhiều quá! Quan tâm chi cho mệt!”. Thành vừa tức, vừa sượng, vội ngắt máy. Ngay sau đó anh nhận được tin nhắn xin lỗi của vợ, kèm lời “giải thích”: “Em cũng không hiểu tại sao em như vậy nữa”. Thành không giận được lâu vì thấy vợ ăn năn, rồi nhẹ nhàng xin lỗi, anh cũng mát lòng, quên ngay.
Hôm nay, “thần lửa” lại ghé qua khi hai vợ chồng đang bàn bạc xem nên gửi con cho nhà nội hay nhà ngoại. Đang nói chuyện trong hòa bình, bỗng dưng người phụ nữ vốn dịu dàng kia thả một câu: “Mệt! Có chừng đó mà dây dưa hoài!”, rồi ôm con đi thẳng vô phòng. Thành ngồi lại ngơ ngác với một dấu hỏi to tướng trong đầu. Phải chi lời nói kia bột phát khi cả hai đang lời qua tiếng lại, hoặc Hoa vốn là người ngang bướng, bốc đồng thì cũng dễ hiểu. Đằng này, cuộc trò chuyện đang rất nhẹ nhàng như… chính Hoa ngày thường. Lại nghĩ tới lời xin lỗi gần nhất Hoa khẽ rót vào tai mình, anh thấy chuyện này chắc chắn còn tiếp diễn dài dài.
Cơn giận qua đi, Thành vẫn thấy lòng buồn rười rượi. Anh vắt tay lên trán nghĩ cách “dạy” vợ. Nhưng biết dạy kiểu gì, khi mọi “bài học” Hoa đều nằm lòng, mỗi lần lỡ lời xong lại tự dằn vặt mình bằng tất cả những lời lẽ mà anh định nói. Bạn bè khuyên anh hãy xem “hạt sạn” này như gót chân Asin, mấy ông bạn nhậu còn lè nhè “khi có hỏa hoạn, ai gần lửa nhất thì phải chịu bỏng thôi”. Dù thế, Thành vẫn không thể “quen” được cái âm thanh “chớp nhoáng” kia.
Video đang HOT
Nó đâu phải chuyện đùa, cũng không còn là chuyện tâm lý của riêng Hoa. Nếu Hoa tôn trọng anh đúng mức, có lẽ những lời nói đó đã không từ trong vô thức mà bật ra. Và nếu vợ cứ mải mê “lỡ lời” như thế, biết đâu, giữa cái chênh chao, lỡ… nhịp của chồng mà đường về nhà ngày một lỡ xa. Giờ đây, ngay cả khi Hoa đang ngọt ngào, nhỏ nhẹ, Thành vẫn cứ phấp phổng, hồi hộp, thậm chí đôi khi… chờ cái giây phút “xẹt lửa” bất thần của vợ…
Theo VNE
Chồng và vết son môi trên lưng áo
Chị Hằng lấy anh Thắng đã được ngót nghét 10 năm trời. Dù là mẹ của 3 đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn nhưng gần như không ai tìm ra vết tích tuổi tác trên gương mặt trẻ trung, đằm thắm của chị.
Hiện tại, anh chị là chủ của chuỗi nhà hàng ăn có tiếng của miền Bắc. Nhìn cả hai lúc nào cũng quần là áo lượt, đi ô tô xịn, ai cũng phải thầm ghen tị. Người ta thường nói: "Được gì mà được cả đôi", "Đúng là trai anh hùng, gái thuyền quyên".
Thế nhưng đằng sau gương mặt đẹp, những nụ cười mãn nguyện của chị ẩn chứa biết bao nỗi xót xa, thất vọng vô bờ bến về anh - người chồng đánh kính một thời của chị.
Để gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay, chị là người đã cùng anh ra sống vào chết, trải qua biết bao biến cố của cuộc sống, bao lần làm ăn thua lỗ, bao thời điểm cơ cực, khó khăn.
Thời trẻ, chị từng là ngôi sao mơ ước, người tình lý tưởng của biết bao chàng trai. Chị vừa có học thức, vừa xinh đẹp, lại xuất thân trong một gia đình giàu có. Bởi thế, rất nhiều người đã săn đuổi chị và mong nhận được cái gật đầu của chị.
Ảnh minh họa.
Chị gặp anh khi cả hai là sinh viên đại học. Trái ngược với chị, ngày đó anh nghèo đến nỗi xe đạp chẳng có mà đi, ngày ngày đi bộ đến trường, thuê một căn hộ chật hẹp và ẩm thấp để ở, bữa sáng hôm nhịn đói, hôm có ổ bánh mì không.
Dù là chàng trai quê mùa nhưng bù lại, anh Thắng rất giàu ý chí, nghị lực. Anh không quản ngại khó khăn mà luôn cố gắng học hành. Đó là điểm khác biệt lớn nhất mà chị nhận thấy ở anh so với những người con trai khác. Và cũng chính sự khác biệt này đã khiến chị từ thương cảm đến quý mến anh.
Rồi sự rụt rè, ngại ngùng của anh khi bắt chuyện khiến chị thấy thú vị. Anh chị đều học giỏi, cả hai - người đứng nhất, người đứng nhì lớp. Càng nói chuyện với anh, chị càng thấy quý mến anh. Cả hai yêu nhau lúc nào không hay.
Ngày anh ra mắt gia đình chị có lẽ là anh sẽ chẳng bao giờ quên được. Bố mẹ chị tỏ rõ thái độ không bằng lòng, nhưng bằng tình yêu của cả hai, anh chị đã vượt qua sóng gió đầu tiên trong câu chuyện tình của mình.
Trái lời bố mẹ, chị chấp nhận cưới anh và không được sự hậu thuẫn nào của gia đình. Sau khi cưới, hạnh phúc không được bao lâu thì vợ chồng chị đối diện với sự cố kinh tế, khiến công ty mới ra đời đã sụp đổ. Có một chút vốn trong tay, chỉ một thời gian vợ chồng chị đã chứng kiến nó tan tành mây khói.
Giữa lúc đó, anh thầm cảm ơn chị bởi chị không một câu cằn nhằn, chê trách anh. Chị cứ nhẹ nhàng, đi bên anh như thế, động viên và giúp anh mọi việc có thể.
Từ con số 0, chị cùng anh gây dựng lại và nhanh chóng, hàng ăn nhỏ của anh chị đã chinh phục được thực khách khó tính nhất. Rồi từ 1, anh chỉ mở rộng ra làm nhiều nhà hàng.
Biết bao lần đứng trước sự thất bại trong kinh doanh, vấp ngã dường như trắng tay nhưng anh Thắng đều gượng dậy được và anh cũng phải khẳng định, công lớn là nhờ chị.
Không những nhẹ nhàng, chị còn biết đứng sau, giúp đỡ, động viên chồng. Có những đối tác cực khó với anh nhưng dưới tay chị, mọi việc lại xuôi chèo mát mái.
Sau 10 năm chung sống, khi con cái đã dần khôn lớn, biết ý thức với việc chăm sóc sức khỏe của bản thân, với việc học; khi công việc đã đi vào guồng quay, tiền đẻ ra tiền... lúc mà chị nghĩ anh chị hiện tại chỉ cần tận hưởng cuộc sống, ấy vậy mà một "hung tin" đã khiến chị chếnh choáng.
Dù khiêm tốn nhưng chị đủ tự tin khi đứng trước anh bởi chị là người phụ nữ xinh đẹp, yêu bản thân và biết cách chăm sóc bản thân mình. Vậy mà một lần tình cờ chị thấy vết son môi trên lưng áo chồng. Thực ra lúc ấy chị không bận tâm lắm, chị cho rằng đây là một trò đùa quái ác của một ai đó. Nhưng khi chị thấy trên xe ô tô chồng xuất hiện một chiếc quần lót phụ nữ thì chị buộc lòng phải đặt câu hỏi: "Chuyện gì đây?".
Làm cùng công ty, lịch trình của chồng chị nắm như lòng bàn tay nhưng chị chưa từng theo dõi chồng, đơn giản, đó là bởi niềm tin chồng trong chị quá lớn.
Thế nhưng khi niềm tin bị lung lay, chỉ cần chị để ý một chút, chị nhận ra anh đang dùng thời gian của mình vào những việc lạ.
Anh hay đi xa để tiếp đãi khách hàng, tìm kiếm bạn hàng, địa điểm cho khu ăn uống mới. Và điểm chung là, đi tới đâu, sáng hay đêm, tối, Thảo - cô thư ký mới tuyển cũng đều đi cùng.
Dù biết người mình nên nói đầu tiên là chồng nhưng chị vẫn muốn gặp Thảo để xác nhận xem cô gái đó có thực sự liên quan đến vết son môi và chiếc quần kia không.
Gặp Thảo, chị cũng phải bất ngờ về sự "ăn chơi, đổi đời" quá nhanh của cô gái. Trước Thảo rất đỗi bình thường, thái độ ngoan ngoãn cầu tiến. Nhưng sau một thời gian ngắn, Thảo lột xác đến chóng mặt. Chị tự cười mình vì sao mình quá đỗi vô tâm, không để ý đến điều này.
Nhờ ăn mặc, Thảo xinh hơn, sexy hơn trong những bộ đồ ngắn cũn, hở hang khoe trọn được cặp chân thon và bộ ngực tròn của mình.
Đi thẳng vào vấn đề, chị Hằng hỏi luôn mối quan hệ của Thảo và chồng. Trái ngược với dự đoán của chị, Thảo cười đắc thắng: "Chị về hỏi chồng, sao lại hỏi em? Em chẳng có tội tình gì, chỉ có lỗi là đẹp khiến chồng chị thích?".
Nghe đến đây, người đàn bà từng trải như chị đã hiểu vấn đề. Chị đứng dậy bỏ về. Lòng đau đớn, khóc cạn nước mắt, nhìn con cười mà lòng chị như có ai đâm.
Nhưng chị im lặng 100% với chồng. Chị biết cuộc gặp gỡ đó, anh sẽ biết, chị vẫn chọn cách im lặng và chờ đợi phản ứng từ anh.
Đúng như dự đoán của chị, sau hơn 2 ngày, chồng chị có chủ động nói về điều này. Chị có đau đớn nhưng đủ mạnh mẽ nói để anh phải hiểu rằng: "Nếu còn yêu thương tổ ấm của mình, anh hãy sớm 'quay đầu' và em sẽ coi như không có chuyện gì! Còn ngược lại, tùy anh! Em sẽ luôn tôn trọng anh, quyết định của anh".
Trước thái độ của chị, nhìn sự cao thượng, bao dung của chị, anh nhớ lại quãng thời gian sống bên nhau, chị đã khổ sở vất vả hy sinh vì gia đình thế nào... Anh nói trong nghẹn đắng, cầu xin chị tha thứ bởi anh biết sẽ chẳng còn ai yêu và hiểu anh như chị.
Theo VNE
Em không cho phép tôi nhìn con Tôi không ngờ lần gặp lại sau 10 năm xa cách tôi lại đón nhận một điều khủng khiếp như vậy. Lãnh tháng lương đầu tiên, thay vì đưa hết cho mẹ như cách người khác hay làm, tôi lại đưa cho Nguyệt. Tôi bảo em: " Thích gì thì cứ mua sắm thoải mái đi". Nhưng em lắc đầu: " Em không...