Vợ là đồ bỏ?
Kính gửi chị Hạnh Dung! Em thực sự thất vọng về cuộc hôn nhân của mình, dù còn yêu chồng nhiều lắm. Con gái em mới hơn một tuổi rưỡi. Em về quê sinh con và vừa mang bé từ quê vào.
Con nhỏ, kinh tế khó khăn, lại không có người giúp đỡ nên cuộc sống rất chật vật. Con em đi nhà trẻ, đau ốm thường xuyên. Em đi làm suốt ngày, về đã mệt rã rời, còn phải đón con, lo cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ. Ban đêm bé khóc quấy khiến em hầu như không lúc nào yên. Chồng em không chia sẻ việc nhà mà đi làm xong còn đi nhậu, tối khuya mới về. Tính em rất ghen nên vợ chồng cãi vã thường xuyên. Anh nói, anh về nhà chẳng qua vì con, còn vợ là thứ đồ bỏ.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Em lục điện thoại của anh, thấy có hình anh chụp với cô gái trẻ, cầm tay tình tứ, có tin nhắn còn gọi anh là “cục cưng”. Chị ơi, ngày xưa vợ chồng em yêu nhau nên mới đến với nhau, sao bây giờ anh nói chuyện với người ta ngọt ngào vui vẻ, mà nói chuyện với vợ thì mày tao cộc cằn, được mấy câu là quăng đồ đạc, đập bàn ghế? Vợ chồng em thuê nhà trọ, vì con nhỏ, cãi vã phức tạp ồn ào, nên chủ nhà không muốn cho mướn phòng nữa, mới chín tháng đã phải chuyển chỗ ở đến lần thứ tư rồi, giờ cũng đang tiếp tục bị chủ nhà dọa đuổi. Em phải làm gì bây giờ?
Nguyễn Thị Vân (TP.HCM)
Em Vân thân mến,
Có thể trong thời gian em về quê sinh và nuôi con, chồng em đã có tình ý hay quan hệ gì với ai đó mà em không biết. Chuyện này vẫn thường xảy ra. Vì thế, khi mẹ con em trở ra, anh ta một mặt không chia sẻ chuyện chăm con, nhà cửa; một mặt tỏ thái độ rẻ rúng, hắt hủi vợ. Em cần kiểm tra lại chuyện này, xem đây có phải là nguyên nhân thật sự khiến cuộc hôn nhân của em đi vào ngõ cụt ghen tuông, cãi vã hay không.
Video đang HOT
Em viết em vẫn còn yêu chồng nhiều lắm, nên mình sẽ tính đường để em có thể giữ được người em yêu thương. Khi rõ được nguyên nhân, nếu mình muốn giữ người, mình nên chọn cách “lạt mềm buộc chặt”. Không nên căng thẳng tra hỏi, gây gổ, làm ầm ĩ lên, vì những việc này không mang lại kết quả gì ngoài việc chủ nhà trọ ngán cảnh xô xát ồn ào mà không cho vợ chồng em mướn phòng nữa. Chồng em vẫn còn về nhà mỗi tối, dù vì vợ hay vì con thì đó vẫn là chút biểu hiện tích cực.
Em nên chứng tỏ vai trò làm vợ hợp pháp của mình. Đầu tiên là tránh xung đột: em lo cơm nước xong, cho con ăn, dỗ con ngủ rồi cũng tranh thủ nghỉ ngơi, giữ sức khỏe cho mình, cần gì phải đợi chồng cho mòn mỏi khuya khoắt rồi lại tra hỏi, gây gổ. Em cứ giữ mình một thời gian, tránh xa những lời lẽ xung khắc để tạm yên cửa yên nhà, không phải nơm nớp lo bị chủ nhà đuổi nữa. Khi lòng đã lắng lại, em có thể có thêm cách khác: ngày nghỉ cho con chơi với ba, trò chuyện với chồng về việc con lớn lên như thế nào, cùng về quê thăm ông bà…
Tất cả những việc đó như là một quá trình để giành lại cha cho con em, giành lại người yêu cho em. Nếu tình yêu của em sâu sắc, chân thành, em sẽ có động lực để thực hiện những điều này. Cố gắng tránh tranh cãi, bạo lực, vì điều đó chỉ đẩy chồng em xa em hơn, coi như mình tặng luôn chồng mình cho người khác.
Nếu trường hợp em cố gắng hết mình mà vẫn không được, thì cũng phải tính tới đường buông tay. Thế gian bao nhiêu người yêu phải những kẻ không ra gì. Nếu người ta đã cạn tình, thà mình sống một mình mà bình yên nuôi con, còn hơn cứ cố đấm ăn xôi để rồi gia đình như địa ngục. Chúc em bình tĩnh, nhận rõ cách làm đúng và có đủ nghị lực làm chủ bản thân trong giai đoạn khó khăn này.
Theo Baophunu
Vì yêu vợ quá cũng... khổ
Vợ mình, mình yêu, mình nể. Yêu quá đến độ tôn thờ, đến độ sùng bái thì cũng là yêu... vợ mình.
Thế mới có chuyện, một ông nhà thơ trong lúc cao hứng "u u minh minh" sau đó, viết được mấy câu thế này: "Vợ bảo ra đường là ra đường/Vợ bảo lên giường là lên giường/Vợ bảo nằm im! Nằm im/Và cứ thế cứ triền miên kiếp chồng...".
Khéo chọn...
Không. Xin khẳng định một trăm phần trăm rằng yêu vợ không bao giờ là đủ. Chỉ tội cho trái tim anh chồng lúc nào cũng đập những nhịp bất an, lúc nào cũng phập phồng lo sợ... "yêu như thế vẫn còn chưa đủ"!
Như ông nhà thơ vừa viện dẫn ở trên, yêu vợ đến mức bất cứ ngồi ở đâu, hàng nước chè hay trong các cuộc nhậu với bạn bè, kể cả ở cơ quan... câu chuyện vòng vèo thế nào cũng quay trở về với đề tài muôn thuở: "H. vợ tôi á, các cô bây giờ kém xa!"; "Việc này mà vợ tôi ra tay là xong ngay tắp lự"; "Vợ tôi, giỏi giang lắm nhá! Từ việc nhỏ đến việc lớn, đối nội đối ngoại, việc gia đình việc cơ quan... một tay cô ấy là đâu vào đó!"...
Nghe ông nhà thơ khen vợ, ai biết rồi thì cười. Ai chưa biết thì khéo khen ông nhà thơ có cặp mắt tinh đời. Lấy được một cô vợ như thế thì rảnh rang, chẳng phải lo lắng gì. Thời gian chỉ để dành cho thơ và những chuyến... đi mây về gió!
Ấy vậy mà bẵng đi một thời gian, có dịp ngồi với nhau, bạn bè thông báo vợ chồng nhà thơ bỏ nhau rồi. Tôi không tin! Quyết gặp bằng được ông nhà thơ để thoả mãn sự tò mò và tính hiếu kỳ của mình.
Nhà thơ bỏ vợ hay bị vợ bỏ? Nhà thơ, thở dài đánh thượt: "Cũng tại vì yêu vợ quá mới ra nông nỗi này...". "Tại sao?". "Thì yêu quá, đi đâu cũng muốn đem vợ theo để "khoe" cùng thiên hạ mà không cần biết vợ mình có cả đống việc phải làm: gia đình, cơ quan, con cái, họ hàng nội ngoại... Muốn đem vợ đi nhưng vợ không đi, thế là mình ghen. Ghen quá hoá mù! Vợ không yêu nữa, thế là đứt gánh..."...
Yêu vợ mới chỉ ở mức độ mới đem khoe cùng thiên hạ rằng "ta tự hào đã cưới được vợ ta" thì cũng chưa ăn thua gì. Tôi biết một trường hợp khác yêu vợ đến độ muốn giấu rịt vợ đi, nên mới xảy ra cơ sự.
Anh T. là cán bộ quân đội, lĩnh lương cấp tá. Vợ anh là giảng viên đại học. Thời bao cấp khốn khó không nói làm gì. Mấy năm gần đây, đời sống khá giả lại nhàn hạ vì con cái đã trưởng thành. Đứa lớn đi làm đứa nhỏ cũng đã vào đại học. Là người có đầu óc thẩm mỹ, biết cách ăn mặc, vợ anh ngày càng đẹp ra.
Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, ông ít chị đòi ly hôn... (Ảnh minh họa)
Nhìn vào, rõ là một gia đình hạnh phúc. Mà hạnh phúc thật, nếu như anh T. không nghe lời "xui khôn, xui dại của mấy ông bạn đồng nghiệp, trong một cuộc nhậu tới bến rằng: "Vợ đẹp như thế, ông không khéo giữ có ngày mất như chơi!". Lời nói gió bay, nhưng khi tỉnh hơi men, anh bỗng giật mình. Không phải câu nói trên hoàn toàn không có lý.
Đêm đó, anh ngồi... ngắm vợ ngủ. Quả thật là nàng có đẹp hơn xưa, dù thân hình có hơi đẫy đà một chút. Tự dưng, trong lòng anh vẩn lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Từ trước đến giờ, không bao giờ anh để cho vợ phải lo nghĩ bất cứ một điều gì, chưa bao giờ chị phải làm một việc nặng. Tất cả mọi việc trong nhà, họ mạc... anh tính toán thu vén. Ngoài giờ lên lớp, ở trường vợ anh chỉ có mỗi nhiệm vụ chăm sóc chồng con.
Nghĩ là làm, "thiết quân luật" (thời gian biểu) được anh tính toán sít sao và đưa ra ngay tắp lự. Mới đầu, vợ anh ngạc nhiên phản ứng nhưng anh tuyệt đối im lặng, không giải thích gì thêm. Nghĩ chồng mình "trái gió trở trời" ít bữa rồi thôi nên chị cứ mặc kệ.
Không ngờ... ngồi với tôi, chị thở dài: "Cứ cái đà này thì chị không chịu nổi nữa, em ơi! Ai lại bắt vợ suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, không được giao tiếp với xã hội bên ngoài. Đến ngay cả việc chợ búa, từ trước đến nay vốn là của phụ nữ anh ấy cũng không cho chị làm. Không được gặp gỡ đồng nghiệp nam. Sinh viên nam đến nhà hỏi bài, anh ấy cũng không cho chị ra tiếp...".
Yêu như thế vẫn còn chưa đủ?
Ông nhà thơ nói trên sau khi bị vợ bỏ, liền cưới ngay cô vợ thứ hai. Xinh hơn, đẹp hơn, làm cùng cơ quan, tuổi lại chỉ đứng ở hàng con cháu.
Vẫn yêu vợ như cái thuở: "Vợ bảo...". Ông nhà thơ đưa ra cái lý lẽ của mình: "Chả hiểu đám đàn bà con gái nghĩ gì, cần gì ở cánh đàn ông nữa? Được chồng yêu thì phải lấy làm hạnh phúc chứ! Khối bà, khối cô mong chồng mình không ngoại tình, không đi đêm về hôm... chẳng được. Đằng này, được chồng yêu như thế, lúc nào cũng nhất vợ, lại còn... Hay là họ được đằng chân, lân đằng đầu? Thật không sao hiểu nổi...".
Hay như gia cảnh nhà anh T. Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, chị đòi ly hôn. Anh không đồng ý. Ngược lại, anh càng chứng tỏ "tình yêu" của mình một cách mãnh liệt hơn. Bất cứ lúc nào có thể, anh lại "đòi yêu" và đòi "quyền được yêu". Chị vợ, vì lo nghĩ nhiều nên đã xuống sắc một cách ghê gớm. Cuộc sống của gia đình họ bây giờ là sự chịu đựng lẫn nhau nhất là đối với chị. Còn anh cho biết anh vẫn yêu vợ như thuở nào, dù cuộc sống có nhiều thay đổi...
Theo VNE
Khổ tâm vì yêu bạn trai của cháu gái Em và cháu gái ngang ngang tuổi nhau. Em đem lòng yêu bạn trai của cháu gái mình. Em phải làm sao? Chào ch Thanh Bình! Em đang rất phân vân về chuyện tình cảm của mình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 23 tuổi và có một người cháu ruột 22 tuổi, gọi em là dì....