Vợ là cơm nguội, ăn hoài cũng ngán…
“Thỉnh thoảng phải cho tôi ra ngoài ăn phở để thay đổi khẩu vị chứ?”. Anh đã biện hộ cho chuyện ngoại tình của mình như vậy.
“Mẹ nó thương tôi thì ký đi… Tôi biết chuyện này là khó khăn với mẹ nó nhưng lần này là tôi yêu thật lòng. Với lại cô Thư cũng đã có thai với tôi, để lâu không thể được”. Tôi nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình. Vẻ mặt anh rất đau khổ.
Đây không phải lần đầu Hải đòi ly dị. Thế nhưng tôi vẫn nghe đắng chát trong lòng. Trong đời sống, có những thứ mà dù lặp lại bao nhiêu lần đi nữa thì nó vẫn không cho người ta cái cảm giác quen thuộc, nhẹ nhàng hơn.
Chúng tôi thành vợ chồng mà không hề có đám cưới vì cha mẹ tôi không đồng ý. Tôi xách quần áo theo anh, bỏ lại sau lưng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mẹ, vẻ khổ đau và sự giận dữ trên gương mặt cha.
Tôi, khi ấy mới 22 tuổi, đã rất tin vào sự lựa chọn của mình. Hải là người có chí, chịu thương, chịu khó lại thương tôi hết lòng. Anh đến thành phố này, làm đủ thứ việc để sống và học hành. Một người như thế thì không thể nào không trở thành chỗ dựa vững chắc của vợ con. Tôi lấy anh, bất chấp tất cả.
Chúng tôi đã có 10 năm hạnh phúc. Điều đó không có nghĩa là giữa hai người không có chuyện cắng đắng, buồn phiền. Nhưng tôi cho như vậy là đạt yêu cầu của một cuộc hôn nhân. Chúng tôi cùng làm lụng, bươn chải để xây đắp tổ ấm của mình. Điều đó khiến cha mẹ tôi cũng nguôi ngoai. Cuối cùng họ đã tha thứ.
Thế nhưng cuộc sống không dừng lại ở đó. Khi đã có cái ăn, cái mặc đầy đủ thì người đàn ông của tôi lại thèm thuồng những thứ khác. Anh theo bạn bè nhậu nhẹt, chơi bời, bia ôm, gái gọi…
Tôi bị sốc với lần đầu anh vướng vào chuyện ấy và nhất quyết đòi ly hôn. Nhưng Hải không đồng ý. Anh van xin tôi tha thứ bởi “đàn ông mà không có những thứ ấy thì chẳng khác nào đàn bà”. Lý lẽ của anh như vậy. Tôi nhớ lại những gì đã có giữa chúng tôi và tha thứ cho anh.
Phải đến 2 năm sau tôi mới có câu trả lời. Thật ra thì anh rất khôn. Lần thứ ba ngoại tình, anh giấu kín như bưng. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
2 năm sau, anh lại vướng vào chuyện trai gái. Anh giấu tôi mang tiền cung phụng cho cô ta. Chuyện chỉ vỡ lỡ khi thằng em tôi tình cờ quen cô gái ấy và có ý định nghiêm túc với cô ta nên bỏ công tìm hiểu. Nó rụng rời khi phát hiện cô gái ấy đang lén lút qua lại với một gã đàn ông mà gã ấy chính là anh rể của mình.
Tôi đến tận nơi và bắt gặp họ đang ở cùng nhau. Lần này anh vẫn không ký đơn ly hôn với lý do “vợ là cơm nguội, ăn hoài cũng chán; thỉnh thoảng phải cho tôi ra ngoài ăn phở để thay đổi khẩu vị chứ?”.
Tôi bảo anh là đô vô liêm sĩ, anh thích thì cứ đi luôn với phở của anh đi. Nhưng Hải vẫn khăng khăng không chịu. Anh nói rằng trên đời này chỉ duy nhất coi tôi là vợ, còn những thứ khác chỉ là qua đường, là ly bia lạnh giải cơn khát giữa trưa hè.
Sau lần này, tôi hoàn toàn không còn niềm tin nơi Hải. Tôi giao hẹn: “Từ nay, phòng ai nấy ngủ, giường ai nấy nằm”. Nhưng Hải không đồng ý. Anh bảo tôi: “Anh không muốn mấy đứa nhỏ thấy ba mẹ bất hòa vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của con”.
Đến non nước này mà anh còn nói được như vậy sao? Nếu nghĩ tới con, tới vợ, anh đâu làm những chuyện tác tệ như vậy? Tôi nói với anh: “Sự có mặt của anh trong nhà này mới chính là điều tác động xấu nhất tới tâm lý của con. Thôi, anh đừng nói nữa”.
Thật lạ lùng là dường như Hải chẳng để tâm gì đến những lời của tôi. Anh coi như không có chuyện gì xảy ra. Đôi khi tôi tự hỏi thật ra anh là người như thế nào? Anh có vấn đề gì về thần kinh hay không? Anh có thương mẹ con tôi thật lòng hay không?
Phải đến 2 năm sau tôi mới có câu trả lời. Thật ra thì anh rất khôn. Lần thứ ba ngoại tình, anh giấu kín như bưng. Về nhà, anh hết lòng thương con, chiều vợ. Anh trở lại đúng như con người mà tôi đã từng “xách giỏ theo không” như lời cha tôi đã nói cách đây mười mấy năm…
Giữa lúc con tim tôi đã bắt đầu vui trở lại, suy nghĩ của tôi về anh đã thay đổi thì bỗng dưng anh đòi ly dị. Tôi chới với như đang đứng trên đỉnh cao mà bị xô xuống vực sâu. Lý do anh đưa ra là “trước đây mẹ nó đã từng đòi ly hôn thì nay tôi chấp nhận để mẹ nó được hài lòng”.
Tôi đâu dễ dàng chấp nhận một lý do vớ vẩn như thế. Cuối cùng tôi cũng tìm ra nguyên nhân đích thực: Anh lại có một người phụ nữ khác. Người ấy trẻ hơn anh đến gần 20 tuổi, đang làm tiếp tân ở một khách sạn lớn của thành phố. Tôi thấy cổ mình như bị ai thít chặt. Đúng là lần này anh đã tròng thòng lọng vào cổ tôi, anh xem tôi chẳng khác nào một chén cơm nguội mà anh muốn đổ đi…
Bất giác trong tôi bỗng trào lên một sự oán giận. Đã vậy thì tôi không ly hôn xem anh làm gì. Tôi sẽ bắt anh phải chịu đựng như tôi đã từng chịu đựng. “Anh đừng mơ tới sự tự do. Hãy quên đi”- tôi gào lên.
Nhưng anh vẫn điềm nhiên. Anh không giận dữ, không tỏ thái độ bất cần mà ngày nào cũng năn nỉ. Ra khỏi nhà thì thôi, về tới là anh rỉ rả bên tai tôi điệp khúc ấy. Và cao trào là giờ đây anh thông báo, cô gái kia đã có bầu…
Thoạt đầu tôi nghĩ anh nói dối nhưng sau đó tìm hiểu tôi biết cô ta có bầu thật. Tuy nhiên, điều tôi không thể biết là cái bầu đó có phải là của chồng mình hay không?
Và nếu đúng là của Hải thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải chấp nhận trả tự do cho anh hay tiếp tục giày vò anh để thỏa mối hận trong lòng?
Theo VNE
Tôi ra đi vì không thể sinh con cho anh
Tôi biết, tình yêu của chúng tôi còn nồng thắm, ngọt ngào và còn cả tình nghĩa trong đó. Nhưng tôi không thể nào tiếp tục chiếm giữ anh.
Biết chia tay là sẽ đau nhưng rồi chuyện này cũng phải xảy ra thôi, dù là 1 năm, 3 năm nữa. Vậy thì thà là chia tay sớm, đau sớm còn hơn sau này khi tuổi xuân đã không còn lại đau khổ mệt mỏi, không còn sức lực mà gượng dậy.
Là vợ chồng đã 6 năm, yêu nhau như vậy nói bỏ đâu phải là chuyện dễ. Tôi đã mất cả tháng trời suy nghĩ, đã mất cả bao đêm mất ngủ, khóc lóc để quyết định chuyện này. Ngày đó, tôi với anh đến với nhau rất nhanh, ai cũng nghĩ chúng tôi chỉ yêu chơi bời thế thôi chứ làm gì có tương lai. Nhưng họ không hiểu, tình yêu không phải là phải tìm hiểu lâu, có người yêu nhau vì tiếng sét ái tình và tồn tại rất lâu. Có người cũng mất vài năm tìm hiểu, tùy từng người. Tôi đã yêu anh ngay những lần gặp đầu tiên nhưng tôi cảm nhận, đó là tình yêu chân thành mà chúng tôi dành cho nhau.
Một đám cưới trong mơ diễn ra giống như trong tất cả các đám cưới của các cặp đôi yêu nhau. Tôi và anh trở thành một cặp vợ chồng hạnh phúc vì tình yêu trọn vẹn. Đêm tân hôn, đó là một đêm đáng nhớ mà cả đời này tôi không bao giờ quên được.
Chỉ có một điều khiến tôi áy náy mãi, đó là tôi không thể sinh con cho anh. (Ảnh minh họa)
6 năm, anh lo cho tôi, quan tâm tôi, vun đắp cho tôi biết bao nhiêu thứ. Chưa bao giờ anh làm điều gì khiến tôi phật ý và buồn lòng. Tôi còn nhớ như in những câu nói ngọt ngào mà anh dành cho vợ. Tôi tự hào vì mình làm vợ của anh, chưa có giây phút nào hối hận. Chỉ có một điều khiến tôi áy náy mãi, đó là tôi không thể sinh con cho anh.
Cái cảm giác muốn có con mà không được thật sự rất xót xa. Đã 6 năm rồi, bao nhiêu vui buồn, bao cảm xúc nghẹn ngào khi nhìn con của người khác đã khiến tôi không thể nào tiếp tục được nữa. Còn nhớ, khi bạn đưa con tới nhà chơi, anh chạy ra cưng nựng, bế con bạn như con mình. Anh thơm rối rít lên má đứa trẻ, để thể hiện niềm hạnh phúc và khát khao có con của anh. Dù anh không nói ra nhưng tôi cũng cảm nhận được hết tâm tư nguyện vọng của chồng.
Nguyên nhân là do tôi, tôi bây giờ không thể sinh con, gần như là vô sinh rồi. Bao nhiêu biện pháp, từ khoa học hiện đại tới chuyện dân gian, tôi cũng đã làm hết mà vẫn không có kết quả. Tôi chờ đợi một tia hi vọng mong manh, trong khi anh thì mệt mỏi không thể nào nói thành lời.
Anh là một người đàn ông có tình, có nghĩa. Anh không bao giờ gây áp lực cho vợ vì anh hiểu những cảm giác kinh khủng mà tôi đang phải trải qua. Anh lo lắng chuyện gia đình anh, gia đình tôi và bao nhiêu thứ khác, nhưng anh nén trong lòng và tôi cũng vậy. Có ai mà không mong có con, có ai mà không mong có một gia đình hạnh phúc, có cha có mẹ, có con cái. Nhưng mà, số phận bất hạnh khiến tôi không được quyền làm mẹ.
Tôi nói với anh về suy nghĩ của mình cách đây 1 năm, rằng tôi muốn giải thoát cho anh, khi đó, anh đã khóc rất nhiều. Anh nói, vợ chồng dù thế nào thì cũng nên có nhau. Anh muốn tôi chờ đợi thêm, đừng nóng vội vì thực sự chúng tôi còn rất yêu nhau, chia tay thì anh cũng không thể có vợ mới mà sinh con ngay được.
Tôi có thể xin con nuôi nhưng với điều kiện, tôi phải làm mẹ đơn thân. (Ảnh minh họa)
Nghe những gì anh nói và nhìn giọt nước mắt anh rơi, tôi chua chát trong lòng. Tôi tự an ủi mình sống với anh thêm thời gian nữa, nếu không có hi vọng thì tôi sẽ tự quyết định. Và bây giờ, 6 năm rồi, chạy chữa đủ rồi, hết hi vọng rồi, tôi phải trả tự do cho anh, phải cho anh một gia đình thực sự. Tôi không thể ích kỉ giữ anh, dù là thế nào thì anh cũng phải làm cha, phải là người cha gương mẫu, tốt bụng với vợ con mình. Nếu sống với tôi, tôi đã tước đi quyền làm cha của anh, biến anh thành người đàn ông thiếu trách nhiệm với gia đình, tôi không thể làm điều đó, và gia đình anh cũng không thể chấp nhận chuyện này.
Tôi có thể xin con nuôi nhưng với điều kiện, tôi phải làm mẹ đơn thân. Còn gia đình anh, có lý do nào để họ chấp nhận chuyện chúng tôi xin con nuôi trong khi con trai họ có khả năng sinh sản, nhất định là không rồi. Tôi đau khổ, chua chát quá. Nói lời chia tay anh mà lòng tôi đau như cắt. Tôi đã kí vào đơn ly dị, phải từ bỏ thôi, phải để anh hanh phúc. Yêu là phải hi sinh và anh đã hi sinh cho tôi quá nhiều rồi, đây là điều duy nhất tôi làm được cho anh. Tôi quyết định như vậy liệu có phải là sai lầm, hay là đún đắn? Chồng tôi, biết anh còn yêu tôi nhưng rồi, khi chia tay, 1-2 năm, anh sẽ quên tôi và tìm người mới. Thà là đau bây giờ còn hơn đau mãi về sau...
Theo VNE
Vợ ơi, World Cup này anh ngoan rồi! Vì mùa trước chồng quá hư nên kỳ bóng đá thế giới này anh phải tu tỉnh để cửa nhà yên ấm. Lại một mùa World cup nữa đến. Ngồi xem trận khai mạc Brazil với Croatia, chồng nhìn tôi âu yếm: - Năm nay chồng hứa sẽ ngoan, vợ yêu cứ yên tâm! Nghe Quyết tâm ca của chồng, tôi thấy ấm...