Vở kịch của tôi đã thành công mỹ mãn nhưng những gì nhận được lại là cay đắng
Chúng tôi kết hôn với nhau sau 2 năm vẫn không có con. Và khi đi khám thì bác sĩ thông báo tôi bình thường nhưng anh đã thắt ống dẫn tinh…
Nhìn anh buồn bã sống với tôi mà tưởng nhớ người khác tôi cảm thấy rất ân hận và cũng buồn cho mình. (Ảnh minh họa)
Câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây có lẽ sẽ là vết nhơ lớn nhất cuộc đời mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Từ nhỏ tôi đã luôn bị những đứa trẻ trong lớp trêu đùa vì mặc những bộ quần áo cũ kỹ, rộng hơn người. Suy nghĩ đó hằn sâu trong tư tưởng tôi rằng cho dù sau này tôi như thế nào, người khác có ra sao tôi cũng sẽ không để con mình phải chịu cảnh tủi hổ như thế nữa. Khi tôi bước chân vào đại học, vì có chút nhan sắc nên tôi được khá nhiều người theo đuổi.
Thế nhưng tôi ý thức được sinh viên lấy đâu mà lo cho mình nên vẫn chưa chấp nhận yêu ai. Cho đến khi tôi học năm cuối, khi ấy có các công ty về tổ chức hội chợ cơ hội việc làm cho chúng tôi. Trong những người tôi thấy có một anh trông rất đẹp trai và ra dáng thành đạt. Khi giới thiệu mới biết anh là giám đốc nhân sự một công ty lớn.
Vì khá cao ráo nên tôi được làm tiếp tân và đó chính là cơ hội của tôi. Tôi chủ động xin anh số điện thoại để liên lạc xin việc. Thật ra với đầu óc của anh có lẽ anh thừa biết đó là một cái cớ, thế nhưng anh vẫn cho tôi số điện thoại.
Lần đầu gọi cho anh, tôi viện đủ lý do, nói qua nói lại thì anh hẹn tôi đi uống cafe. Biết cơ hội đến nhưng tôi giả vờ lưỡng lự nói sẽ suy nghĩ rồi nhắn tin lại sau. Lần đầu đi riêng tôi đã cảm nhận anh là người ấm áp và rất tốt. Nhưng tôi phát hiện ra anh đã đeo nhẫn đính hôn. Hỏi dò vài câu thì biết anh đã đính hôn rồi nhưng đang có chút trục trặc. Tôi chưa muốn cho anh biết ý đồ nên vẫn động viên anh quay lại với người yêu.
Tôi luôn tiếp cận anh và đôi khi nhắn những dòng tin bất ngờ khi biết anh đang ở bên người yêu. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thời gian sau tôi và anh nói chuyện nhiều hơn, anh nói buồn vì người yêu suy nghĩ rất trẻ con. Đánh vào điểm yếu ấy, tôi luôn để anh thấy mình là người chín chắn khác hẳn cô vợ sắp cưới của anh. Dần dà, tôi bắt đầu kể ra những câu chuyện giả tưởng của mình. Tôi muốn anh thấy tôi là người mạnh mẽ và biết cố gắng. Tôi luôn tiếp cận anh và đôi khi nhắn những dòng tin bất ngờ khi biết anh đang ở bên người yêu. Với bản tính của cô ta có thể cô ta đang ghen lồng lộn lên vì tôi rồi.
Thế nhưng mãi anh vẫn lưỡng lự, vì vậy mà tôi đã chốt hạ bằng một lần chúng tôi đi uống rượu. Tôi giả vờ buồn chuyện gia đình nên nói với anh mình muốn uống rượu rồi âm thầm chuốc cho anh say.
Và chuyện gì đến cũng đến, vì say nên anh không chống được sự quyến rũ từ tôi. Xong chuyện, tôi giả vờ khóc lóc trong sự luống cuống của anh. Anh biết tôi trong trắng nên vô cùng ân hận. Còn trong lòng tôi thì hả hê vì kế hoạch coi như thành công một nửa.
Thời gian sau tôi giả vờ tránh mặt anh vì xấu hổ, anh vì điều đó càng thấy có lỗi với tôi hơn. Thỉnh thoảng tôi lại nhắn tin nói với anh rằng đừng áy náy về đêm hôm đó… hòng khiến cô vợ sắp cưới của anh đọc được. Chẳng phải nói khi cô ta biết chuyện đã ghen lồng lộn và đòi huỷ hôn.
Anh ở thế tiến thoái lưỡng nan nhưng có lẽ còn yêu cô ta nên quyết không chấp nhận. Còn tôi lại tiếp tục giả vờ tiều tụy, ốm yếu nhưng khi gặp anh vẫn nói mình khỏe và vẫn ổn. Sau một thời gian, mệt mỏi với việc ghen tuông của người yêu, anh đã chia tay và đồng ý hủy hôn. Sau đó được đà tôi lấn dần và mục đích của tôi đã toại nguyện.
Tôi luôn nghĩ đó là những gì mình đáng được nhận, nhưng không phải. Chúng tôi kết hôn với nhau nhưng 2 năm không có con. Và khi đi khám thì bác sĩ kết luận tôi bình thường nhưng anh đã thắt ống dẫn tinh. Tôi chết điếng người nhưng anh nói lấy tôi không tình yêu nên không muốn vướng bận con cái. Bao giờ tôi muốn rời đi, anh sẽ không giữ.
Nhìn anh buồn bã sống với tôi mà tưởng nhớ người khác tôi cảm thấy rất ân hận và cũng buồn cho mình. Nhưng tôi yêu anh, tôi có nên buông tha cho anh không hay tiếp tục cố gắng để một ngày anh nhận ra tình yêu của tôi?
Theo Afamily
Bà ngoại bật khóc vì câu nói của thông gia giàu có
Tôi vừa và miếng cơm vào miệng thì bà thao thao tuôn một tràng "ôi con bé này nó giống bố quá, trán cao thông minh, mắt to chứ mà giống mẹ thì chán chết, vừa xấu vừa dốt"...
Tôi lấy chồng theo sự mai mối của cô chú, 2 vợ chồng tìm hiểu được khoảng nửa năm thì cưới. Chồng tôi làm công trình, nay đây mai đó còn tôi là nhân viên hợp đồng ở trường học.
May mắn là bố mẹ chồng cho chúng tôi căn chung cư nên tôi không phải lâm vào cảnh ở nhà thuê như nhiều người bạn lập nghiệp giữa thủ đô đắt đỏ này...
Tôi thấy mình lấy được người có nghề nghiệp đàng hoàng, có nhà cửa thì rất mừng chỉ việc lo phấn đấu kiếm tiền nuôi con. Nhưng thực tế sự đời nào có như mơ. Căn chung cư có 2 phòng ngủ, 1 phòng khách của hai vợ chồng tôi thường xuyên có em trai chồng, chị chồng tới ở cùng cho vui.
Hôm nào chồng tôi về thì em chồng trải đệm nằm phòng khách. Hễ tôi có nói điều gì lỡ lời là chị chồng, em chồng gọi điện về mách ngay với mẹ chồng tôi. Sau đó, tôi cứ về đến quê là bà lôi tôi ra "dạy dỗ". Tôi tức giận, có vùng vằng đôi câu thì bà liền lu loa gọi điện cho bố mẹ đẻ tôi. Bà bảo "trả tôi về nơi sản xuất" để bố mẹ tôi dạy bảo.
Tôi chỉ thương bố mẹ mình, phải nhịn hết nước hết cái, biết con gái yếu thế nên tháng nào mẹ cũng dấm dúi cho tôi từ mớ rau, quả trứng đến vài đồng tiêu vặt. Mẹ đẻ tôi bảo: "Thôi con ạ, một sự nhịn chín sự lành, con cứ nhẫn nhịn cho nhà cửa yên ấm".
Vợ chồng tôi lấy nhau được gần 2 năm thì sinh con đầu lòng. Hôm tôi đi đẻ, tuyệt nhiên không thấy mặt mẹ chồng đâu, chỉ có mẹ tôi và chị gái thay nhau trực ở bệnh viện.
Mẹ chồng tôi chỉ gọi điện cho chồng tôi hỏi han vài câu lấy lệ. Thấy tôi sinh con gái thì bà càng có vẻ thờ ơ. Nhìn sang mấy chị em sản phụ cùng phòng, toàn thấy bà nội đón tay đứa trẻ mà tôi trào nước mắt.
Mẹ đẻ tôi không nói năng gì, chỉ một mực động viên tôi chịu khó ăn uống cho sữa nhanh về.
Ảnh minh họa
Đến ngày đầy tháng cháu, mẹ chồng tôi mới xuất hiện, bà đưa cho tôi 1 triệu bảo là cho cháu tiền mua sữa.
Tiếp đó bà cứ ngồi vắt chân trên ghế xem phim mặc kệ mẹ đẻ tôi quay cuồng trong bếp làm mâm cơm đầy tháng cho cháu ngoại. Chồng tôi cười cười nhắc khéo: " Bà nội xuống bếp phụ cùng bà ngoại cho vui" thì bà nói rõ to, cố tình cho mẹ đẻ tôi nghe rõ.
Bà nói: "Tao khổ sở cày kéo bao năm mới có tiền mua cái nhà này cho vợ chồng mày, bà ấy lên chăm cháu vài ngày bõ bèn gì".
Tôi ngậm đắng nuốt cay thương mẹ mình cứ lúi húi dưới bếp, giả vờ điếc không nghe thấy câu nói vừa rồi.
Lúc ăn cơm, cả nhà đang trò chuyện vui vẻ thì bà nội bảo tôi đưa con cho bà bế. Tôi vừa và miếng cơm vào miệng thì bà thao thao bất tuyệt: "Ôi con bé này nó giống bố nên trán cao thông minh, mắt to. Bé mà giống mẹ thì chán chết, vừa xấu vừa dốt, lương chỉ đủ xăng xe với ăn vặt".
Liếc nhìn thấy mặt mẹ đẻ tái nhợt đi vì giận nên tôi vội chống chế: "Mẹ cháu nuôi cháu lớn thêm một chút rồi sẽ xoay sở kiếm thêm bà ạ".
Mẹ chồng tôi vẫn chẳng chịu buông tha: "Đồng lương quèn thì làm nổi cái gì? Thôi sau này mẹ Bống cứ bỏ việc nhà nước đi, về quê bán gạo cho bà còn giàu gấp vạn".
Tôi cố mím chặt môi để khỏi bật ra tiếng khóc. Trong lòng không khỏi oán giận mẹ chồng. Bà chỉ lên chơi với cháu 1 ngày, sáng lên chiều về mà bà nỡ dội cho tôi không biết bao nhiêu câu đau đớn.
Đến lúc mẹ chồng về, tôi ôm con mà nước mắt lưng tròng. Mẹ đẻ tôi lại cố gắng động viên. Tuy nhiên, lần này bà chịu hết nổi nên bảo: "Biết tiếng bà ấy ở cùng xã là ghê gớm nhưng mẹ không nghĩ đến mức này. Thôi thì vì con vì cháu, mẹ cứ phải giả câm giả điếc mà ở đây giúp con, chứ nhà mình có đến nỗi nghèo hèn gì cho cam".
Nói xong, bà quay đi lau nhanh giọt nước mắt. Tôi nhìn mẹ mà thấy giận bản thân mình. Người ta càng lớn càng khiến bố mẹ tự hào, còn tôi, gần 30 tuổi vẫn khiến mẹ buồn tủi...
Theo Tintuc
Mẹ chồng tương lai đi 2000km "đánh ghen" thay con dâu Sáng nay khi đưa bà ra sân bay mà lòng tôi như thắt lại, nhưng tôi không cho phép bản thân mình yếu đuối. Bà là mẹ bạn trai của tôi, một người nông dân tay lấm chân bùn... Khi nghe tin tôi và anh chia tay bà đã rất sốc. Những ngày tháng đó bà hầu như không ăn được nhiều, ngủ...