Vở kịch của “người đàn ông đau khổ”
Nhưng giờ tôi đã tỉnh ngộ. Tôi sẽ thôi sống trong mộng mị hão huyền và để cho người đàn ông đó “xỏ mũi” thêm nữa.
Tôi gặp anh rất tình cờ trong một lần được cơ quan cử đi học nâng cao nghiệp vụ kế toán kéo dài 7 ngày ở Hạ Long. Đó là lớp học tổ chức cho cán bộ của rất nhiều cơ quan khác nhau. Anh là một trong những học viên như thế.
Nói chung, cả anh và tôi đều chẳng có gì nổi bật để mọi người chú ý. Có chăng, tôi có thêm một “ưu điểm” (mọi người vẫn thường gọi đùa như thế) là đã 30 tuổi mà vẫn chưa có chồng. Tôi vẫn là đối tượng để nhiều chàng trai tăm tia, cưa cẩm. Vì thế, trong buổi đầu tiên khi các thành viên giới thiệu lý lịch trích ngang để làm quen với nhau, tôi đã “khuyến mãi” thêm câu đó. Nghe vậy, cả lớp học vỗ tay rần rần. Kỳ thực, chị em nữ trong lớp nghiệp vụ của tôi đều là hoa “đã có chủ”, không ít người đã hoàn thành nghĩa vụ con cái cả rồi. Ngay lập tức, có vài cánh tay giơ lên xin được chết dưới gót chân tôi. Có anh còn bảo: Anh cũng chưa có vợ, hay chúng mình kết đôi đi. Lúc đó, quả thật, tôi chẳng nhớ anh ngồi ở góc nào. Chỉ biết anh không có mặt trong số những gã trai tán hươu tán vượn ấy.
Đi tập huấn xa nhà nên chúng tôi có điều kiện ăn, nghỉ cùng nhau. Tối hôm đầu tiên, cả lớp rủ nhau đi chơi đêm ở biển. Mọi người bảo nhau không uống say không về nhưng kỳ thực chỉ có đám con trai là ở lại. Chị em trong lớp, người thì mệt, người thì lấn bấn lo cho con nhỏ ở nhà xa mẹ nên chẳng có tâm trạng vui đùa. Lần lượt từng tốp kéo nhau về khách sạn. Chỉ còn tôi “trụ” lại, ngồi tán chuyện giữa đám đàn ông. Tôi chưa có gia đình, bố mẹ thì vẫn khỏe mạnh cả nên chẳng có gì phải bận tâm nhiều. Đi xa nhà, bố mẹ không lo cho tôi chứ rất ít khi tôi gọi về nhà.
Có lẽ, đó cũng là cơ hội để tôi và anh có dịp đến bên nhau!
Đêm đã khuya, anh bỗng xuất hiện trước mặt tôi, lịch sự mời tôi đi dạo ngắm biển đêm. Anh nói anh không uống được rượu, cũng không thuộc tuýp người thích kề cà nhậu nhẹt. Tóm lại, hai con người cô đơn là tôi và anh “nương tựa” vào nhau lúc này thật là thích hợp. Tôi cũng đang buồn chân buồn cẳng nên đồng ý.
Chúng tôi lén bước đi. Đám đông mọi người vẫn đang hò nhau cạn ly nên chẳng ai để ý tới.
Chúng tôi cứ đi như thế cho tới khi cách khách sạn mà chúng tôi ở một đoạn khá xa. Lúc đầu, chúng tôi chỉ nói những chuyện xã giao tầm phào nhưng dần dấn thì thấy thân tình hơn. Tôi chẳng hiểu sao, với những người đàn ông khác, có khi cả tháng, cả năm tôi cũng không thể thân thiết nhưng với anh, chỉ có vài tiếng đồng hồ mà đã như tri kỷ. Chúng tôi nói chuyện rất hợp. Anh tâm lý và tạo cho tôi cảm giác tin tưởng.
Anh kể anh đã có gia đình, một vợ và một con. Nhưng, đáng buồn là anh không cảm thấy hạnh phúc. Ngày trước, anh lấy vợ vì sự sắp xếp của gia đình chứ thực tâm, chị ấy không phải là người anh yêu. Vì thế mà càng sống với nhau, họ càng xa cách. Đi tập huấn lần này cũng là cách anh muốn xa vợ, muốn suy nghĩ về quan hệ của hai vợ chồng và để trả lời cho câu hỏi anh đang chất chứa bấy lâu: Họ nên tiếp tục sống chung hay anh nên chủ động đề nghị ly hôn.
Quả thật, câu chuyện của anh khiến tôi sốc. Sau đó là buồn, nỗi buồn khó tả. Tôi cứ nghĩ, trong số mấy chục con người ở đây, chỉ có tôi là buồn nhất. Bởi, đã từng ấy tuổi rồi, tôi vẫn chưa có chốn đi về. Bề ngoài tôi vui vẻ vậy, nhưng bao đêm, tôi nằm một mình trên giường, ôm gối khóc thầm. Tôi thèm khát bờ vai để dựa, thèm có người đàn ông vỗ về, thèm có tiếng trẻ thơ nói cười. Nhưng, không hiểu sao, trái tim tôi không thể mở rộng. Tôi muốn yêu, nhưng lại không có cảm giác khi gần gũi bất kỳ người đàn ông nào.
Tôi kể hết những điều mình đang nghĩ cho anh nghe. Rồi tôi bật khóc. Gió biển thổi lồng lộng, hất tung mái tóc của tôi. Rồi tôi khẽ rùng mình, khẽ cảm thấy ớn lạnh. Bỗng nhiên, anh đưa tay, ôm lấy tôi. Anh hít hà mái tóc thơm mùi bồ kết của tôi. Rồi anh thì thầm: Giá mà anh gặp em sớm hơn vài năm, thì có lẽ, chúng ta đã thành một cặp.
Video đang HOT
Buổi tối đầu tiên kết thúc đầy bất ngờ như thế. Những buổi sau nữa, chúng tôi vẫn lặng lẽ trốn đoàn đi đêm với nhau. Không có chuyện gì xảy ra quá giới hạn cả. Chỉ là những cái cầm tay e ấp, là khi anh ôm tôi từ phía sau, tôi cảm thấy tim mình gần như ngừng đập. Rồi anh bất chợt hôn tôi, nụ hôn đầy khao khát. Tồi không thể phản ứng gì ngoài việc tận hưởng cảm giác ngọt ngào đó…
Chúng tôi chia tay nhau sau đó. Sau đó chúng tôi vẫn liên hệ với nhau. Trong email gửi cho tôi, anh vẫn thường xuyên tâm sự là đang buồn và dằn vặt lắm. Anh muốn ly hôn vợ nhưng lấn bấn con còn qua nhỏ. Rằng chỉ lúc nào được trò chuyện với tôi, anh mới thấy vui. Rồi anh kể vợ anh là người phụ nữ không biết điều. Chị ấy chỉ suốt ngày nói đến hai chữ tiền tiền chứ chẳng có chút gì lãng mạn như tôi cả. Bây giờ, nơi anh sợ về nhất là nhà. Anh chỉ ước được quay lại ngày xưa, khi chúng tôi cùng nhàu đi tập huấn ở biển.
Nghe anh nói, tôi lại càng thương anh hơn. Tôi nghĩ rằng, mình là cứu nhân của anh.Tôi là tất cả của anh vì thế tôi phải có trách nhiệm giúp anh vơi bớt nỗi buồn. Sáng ra, khi vừa mở mắt, việc đầu tiên tôi làm là mở email, viết một bức thư chúc anh ngày mới tốt lành. (Chúng tôi cùng lập một email dành riêng cho nhau). Không học tâm lý ra nhưng tôi tự nguyện trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý của riêng anh. Tôi động viên anh đừng buồn, anh phải cố gắng lên rồi ngày mai sẽ tươi sáng. Tôi nói với anh tôi sẽ mãi bên anh trong cả lúc vui và buồn. Bất cứ lúc nào anh cần, tôi sẽ có mặt.
Có một lần, tôi đề xuất nếu muốn, anh cứ đem con ra, tôi sẽ tự nguyện làm mẹ nó. Tôi sẽ chăm sóc bố con anh và như vậy thì anh không còn phải sống trong đau khổ nữa. Thế nhưng, anh viết email xin tôi cho anh thêm thời gian. Rằng, anh còn phải lo cho gia đình. Anh khao khát đến với tôi lắm – nhưng vợ anh đang bị bệnh tim nặng, nếu anh bỏ đi thì chị ý sẽ bị sốc, có khi mất mạng. Tôi càng thương anh hơn. Hóa ra, anh còn là một người có nghĩa, có tình. Anh cũng dặn tôi đừng gọi cho anh. Chuyện của chúng tôi, từ từ anh sẽ lựa lời nói với vợ. Anh bảo tôi cứ yên tâm, tháng năm của chúng tôi còn dài. Rồi có ngày anh sẽ ly hôn để đến với tôi.
Thi thoảng, tôi cũng bặt tin anh. Tôi nhớ anh phát điên phát cuồng. Nhưng, điện thoại của anh thì tôi không dám gọi vì tôi không muốn làm trái lời anh. Tôi chẳng có thù oán gì với vợ anh cả. Tôi chỉ thấy thương một người phụ nữ – sống với chồng mà không thể giúp cho chồng hạnh phúc. Rồi tôi nghĩ đến cảnh một ngày, chị ấy biết sự thật, chị ấy sẽ buồn ra sao. Tôi không muốn làm chị buồn, tôi cũng không muốn phá vỡ gia đình của ai. Nhưng hạnh phúc của họ đã không có từ trước khi tôi xuất hiện cơ mà. Ly hôn, biết đâu lại là giải pháp tốt cho cả hai người.
Gần một năm chúng tôi xa nhau. Cho đến một hôm, tôi nhận được một cú điện thoại lạ. Là một người làm cùng công ty của anh, đi công tác ngang qua thành phố tôi sống. Anh ấy cũng đi học nghiệp vụ cùng chúng tôi nên gọi cho tôi để gặp mặt hàn huyên, tôi mừng ghê lắm, không phải vì gặp lại người bạn đó mà vì qua đây, tôi có thể biết được thêm thông tin về anh.
Vòng vo xã giao một lúc, tôi cũng tìm cơ hội để “lái chủ đề” hỏi thăm về anh. Tôi vờ vĩnh rằng nghe đâu là gia đình anh không hạnh phúc. Rồi tôi chẹp miệng, lấy nhau rồi lại ly hôn như vợ chồng anh thì cứ ở vậy lại hơn. Người bạn kia không biết chuyện yêu đương giữa hai chúng tôi nên mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi rồi đính chính: Ai không hạnh phúc. Em nhầm rồi. Vợ nó sắp sinh đứa thứ hai nè. Mà là con trai nhé. Nhà đó đẹp nhất cơ quan anh đó, đủ cả nếp cả tẻ.
Nghe anh nói, tôi cứ há hốc mồm. Ban đầu tôi tưởng người bạn nhầm với ai khác. Sau thì tôi hiểu, hóa ra tất cả những gì anh kể với tôi trước kia đều là giả dối. Gia đình anh nào có gì kinh khủng đâu. Họ vẫn thuận vợ thuận chồng. Anh bảo không yêu vợ, rồi đang chuẩn bị ly hôn nhưng cuối cùng, vợ anh vẫn có bầu với anh. Họ còn đang tất bật đón đứa con thứ hai sắp chào đời. Vợ anh cũng chẳng có bệnh tim gì hết. Cô ấy khỏe mạnh, vẫn là bà chủ của gia đình, vẫn ngày ngày về bên anh. Ngược lại, chỉ có tôi là nạn nhân của anh. Tôi bị anh lừa phỉnh bấy lâu. Tôi cứ tự nghĩ rằng mình mới là người đáng để anh yêu, anh cần. Hóa ra ngược lại.
Lần đầu tiên sau bao tháng bao ngày, tối đó tôi không viết thư cho anh. Và anh cũng không thắc mắc vì sao tôi lại như vậy. Tôi biết rằng, nếu tôi có hỏi, anh sẽ lại bảo rằng anh đang đau khổ, dằn vặt nhưng do bận phải lo cho người vợ bệnh tật nên chưa có thời gian viết email cho tôi. Anh sẽ lại ca bài ca nhớ nhung, lưu luyến với tôi rồi ca thán vợ thế này thế khác.
Vì “người đàn ông đau khổ” đó, suýt nữa tôi đã để mất tuổi xuân của mình. Tôi đã từng muốn sinh con cho anh và suýt nữa thì chấp nhận đợi chờ anh cả cuộc đời, cho dù mãi mãi chỉ là vợ lẽ cũng cam phận. Nhưng giờ tôi đã tỉnh ngộ. Tôi sẽ thôi sống trong mộng mị hão huyền và để cho người đàn ông đó “xỏ mũi” thêm nữa.
Theo ANTD
"Dừng lại đi anh!"
Mình dừng lại đi anh! Em sợ sẽ đến lúc cả hai phải hối hận vì đã đi quá xa. Hãy dừng lại trước khi quá muộn anh ạ" - Giọng An cất lên yếu ớt sau nụ hôn tưởng như bất tận với Tùng.
Cô không nhớ mình đã cất lời đề nghị "dừng lại" này bao nhiêu lần rồi nữa. Khi thì Tùng im lặng, khi thì anh gật đầu với vẻ mặt vô cùng buồn rầu khiến An nửa áy náy, nửa tiếc nuối.
Tính đến nay, An quen Tùng được gần 2 năm. Tuy làm trong hai cơ quan khác nhau nhưng lại cùng ngành nên hầu như sự kiện lớn nhỏ gì của ngành tổ chức 2 người đều có mặt. Tùng hơn cô gần chục tuổi, đã có vợ và hai con nhưng nhìn anh khá trẻ so với tuổi.
Lần đầu tiên ngồi cạnh nhau trong một buổi họp báo, An chủ động bắt chuyện làm quen với Tùng. Hai anh em nói chuyện thân mật và tỏ ra khá hợp nhau. Từ đó, mỗi lần họp hành, tập huấn hay hội nghị, ai đến trước lại "xí" chỗ cho người còn lại.
Ngoài những lần gặp gỡ trong công việc, khi thì An rủ Tùng đi cà phê, khi Tùng lại mời An đi chiêu đãi nhân dịp "trúng quả" gì đó. Nhờ quen Tùng mà An đã học hỏi cũng như quen biết được rất nhiều người có tiếng trong ngành.
Từ một cô sinh viên thực tập non kinh nghiệm, An được kí hợp đồng chính thức rồi được sếp tăng lương, cử tham dự các dự án quan trọng của cơ quan. Cô rất biết ơn Tùng và coi anh như người anh trai tốt bụng.
Trong các lần gặp nhau, dường như những câu chuyện An kể không bao giờ dứt. Cô tâm sự với anh đủ điều, từ công việc, bạn bè, học hành, gia đình, cho đến cả chuyện... người yêu ở xa.
Còn Tùng chín chắn, từng trải lại là người ít nói nên anh hay đóng vai nghe nhiều hơn kể. Song sau một thời gian ngắn quen biết, An cũng nắm được sơ sơ gia cảnh nhà Tùng: anh đã có hai bé, một trai, một gái, vợ anh làm việc trong một công ty đa quốc gia nên thường xuyên phải đi công tác xa nhà hàng năm trời.
Qua những cuộc điện thoại của hai con gọi cho Tùng mà An vô tình nghe được trong những lần hai người ngồi cùng nhau, An luôn xuýt xoa khen Tùng là "ông bố mẫu mực", "người chồng đảm đang". Cuộc sống của Tùng chẳng khác nào cảnh gà trống nuôi con, quanh năm anh phải đón đưa các con đi học rồi lại đóng vai ông nội trợ đảm đang. Việc lớn, việc nhỏ trong nhà mình Tùng lo liệu hết.
Chủ nhật hôm ấy, An gọi điện rủ Tùng đi cà phê, Tùng từ chối với lý do phải đưa con đi học thêm. Cô buồn rầu cúp máy, không nói thêm lời nào. Còn Tùng thì thấy lạ, vì chẳng bao giờ An gọi cho anh ngoài giờ hành chính, cô biết anh bận bịu việc gia đình, con cái.
Hơn nữa, giọng An hôm ấy lại có vẻ ủ ê, thều thào như có chuyện không vui. Sau khi đưa con đi học, thay vì ngồi đợi 2 tiếng như mọi khi, Tùng tìm đến khu nhà An ở.
Mối quan hệ vụng trộm này diễn ra được khoảng vài tháng thì An như chợt tỉnh ngộ (Ảnh minh họa).
Ngồi trong quán cà phê, mặt An buồn rười rượi. Tùng gặng hỏi mãi, An mới kể. Hóa ra cô có chuyện không vui thật. Sáng hôm ấy, An bắt xe đến Quảng Ninh mừng sinh nhật Hòa - người yêu từ thời cấp 3 đang công tác trong một đơn vị quân đội. Cô không báo trước cho Hòa với hy vọng sẽ khiến anh bất ngờ. Vừa vào đến phòng Hòa ở thì thấy tiếng râm ran nói cười của khá đông người.
Điều khiến Hòa sững sờ là trong đám đông toàn con trai ấy, có một cô gái rất dịu dàng đang ôm bó hoa to lên tặng Hòa. Khi An tiến vào phía Hòa thì mọi người hết "ô, a" lại quay ra xì xào "Nhất Hòa nhé, có 2 người đẹp dự sinh nhật, chia bớt cho anh em đi". An vừa tức giận, vừa tò mò muốn ở lại xem cô nàng kia là ai, song không kiềm chế được lòng mình, cô đùng đùng bỏ về, mặc cho Hòa đuổi theo và tiếng í ới phía sau của anh em trong đơn vị.
Vừa kể An vừa khóc nức nở khiến Tùng thấy khó xử vô cùng. An ủi thế nào cô cũng không nín. Đối mặt với sự yếu đuối của An, Tùng không còn cách nào khác đành quay sang ôm cô.
Sau tuần ấy, Hòa có xin nghỉ phép về thăm An nhưng thực chất là để giải thích với cô chuyện hôm trước. Theo lời Hòa thì đó là em gái người anh cùng đơn vị, dù anh đã nói rõ là có người yêu ở Hà Nội nhưng cô ấy vẫn thích anh.
Đến lúc này, sự ấm ức trong lòng An mới được giải tỏa. Cô tin Hòa, và hơn ai hết, cô hiểu anh không phải người lăng nhăng, dễ thay lòng đổi dạ.
Nhưng cũng sau lần An khóc hết nước mắt bên Tùng, hai người có cảm giác như gần gũi nhau hơn. Mỗi đêm sau khi Tùng cho hai con đi ngủ, thay vì chat với vợ, anh lại chat với An tâm sự đủ chuyện.
Rồi cứ chủ nhật hàng tuần, trong 2 giờ đợi con học thêm ở nhà cô giáo, Tùng lại có cuộc hẹn ngắn ngủi với An. Từ cái ôm siết chặt cho đến những nụ hôn nóng bỏng, người đàn ông xa vợ là Tùng và cô gái trẻ có người yêu bộ đội là An cứ quấn quýt lấy nhau đầy đam mê như những người mới yêu.
An mong mỏi đến mỗi chủ nhật bao nhiêu thì Tùng lại vội vã sắp xếp công việc đợi đến giờ đưa con đi học vào cuối tuần bấy nhiêu. Mối quan hệ vụng trộm này diễn ra được khoảng vài tháng thì An như chợt tỉnh ngộ. Một lần, cô tâm sự với Tùng: "Em sợ anh ạ! Sao mình lại bắt đầu để giờ dang dở thế này, anh có gia đình, còn em đã có người yêu...". Tùng nén tiếng thở dài: "Em cũng biết là anh sợ mà...". Rồi cô rụt rè nói: "Dừng lại đi anh, dừng lại trước khi quá muộn".
Dễ đến cả chục lần An nói ra lời đề nghị dừng lại. Và đúng như mong muốn của An, mỗi lần ấy, Tùng không gọi điện, không chat chit, cũng không tìm đến nhà An nữa. Nhưng rồi người nhấc điện thoại, người tìm đến trước lại là An. Cô u mê trong day dứt, khó xử vì mãi không dứt ra được nỗi nhớ nhung, ám ảnh của Tùng.
Đã có lúc An cố chịu đựng được 1 tháng không gặp, vậy mà cuối cùng cô vẫn không chiến thắng được bản thân. Quá mệt mỏi, cô tâm sự toàn bộ chuyện rắc rối của mình với người bạn thân. Bạn An khuyên: "Cứ cho Tùng có tình cảm thật và là người tốt nên chưa đi quá giới hạn với mày. Nhưng mày như thế khác nào mỡ dâng miệng mèo, thế đời nào đàn ông từ chối. Trừ khi mày dứt khoát, còn không cả mày, cả ông ấy đều rắc rối đấy".
An nghĩ mãi về lời bạn nói và cô lại quyết tâm thêm một lần nữa. Rất may, sau thời gian ấy, Hòa xin chuyển hẳn công tác về Hà Nội, gia đình anh đang tính đến nhà An bàn chuyện cưới xin. Cùng đợt này, vợ Tùng về nước nên dù thỉnh thoảng vẫn có dịp gặp nhau trong các sự kiện của ngành, cả An và Tùng đều chào hỏi qua loa rồi tạm biệt.
Theo afamily
Đắng lòng chuyện lụy tình của giới trẻ Chỉ vì yêu đương mù quáng, Lụa đã ăn cắp để lấy tiền cho bạn trai tiêu xài. Tình yêu là điều mà bất cứ ai cũng mong muốn có được trong cuộc đời. Không ai có thể sống hạnh phúc mà thiếu đi tình yêu đôi lứa. Người ta vẫn thường nói, yêu là làm theo tiếng gọi của con tim. Nhưng...