Vợ không phải là của để dành
Đúng là vợ chưa bao giờ là của để dành cả. Một khi đã quay đi, đến khi muốn quay lại, chớp mắt một cái mà bị mất như chơi rồi!
Có một người chồng giỏi giang, khá thành đạt, một cô con gái nhỏ 3 tuổi xinh xắn, đáng yêu và một cuộc hôn nhân êm ấm 5 năm được dày công vun đắp, chị Thanh tự cảm thấy đủ mãn nguyện.
Nhưng một ngày, những thứ tốt đẹp đó bỗng chốc tan thành bọt nước khi chồng chị có bồ – một cô nàng cấp dưới thông minh, luôn sát cánh cùng anh trong công việc, hơn nữa còn có vẻ ngoài nóng bỏng và rất mực am hiểu tâm lí đàn ông. Anh say mê cô ta như điếu đổ, không thiết tha gì tới vợ con nữa. Mẹ chồng chị tức tối đến mức giậm chân, luôn miệng cho rằng con trai bà đã bị bùa mê thuốc lú chứ kể cả có phụ nữ bên ngoài cũng làm gì tới mức đi biền biệt không ló mặt về nhà, về thì đánh vợ, đánh cả con, rồi còn quát lại bà như thế.
Ảnh minh họa
Nhưng chị Thanh không cho là vậy. Trên đời có người vì tình mà lú lẫn thì có chứ làm gì có bùa mê thuốc lú nào. Cô nàng kia tuyệt vời như thế, anh Nam – chồng chị không mê mẩn mới là lạ. Trách thì trách anh ta thấy sắc là quên hết tất cả mọi thứ, đến một chút lí trí cũng không còn. Giờ chị mới nhận ra, người chị gọi là chồng lại thiếu bản lĩnh tới mức như vậy.
Chị Thanh khuyên nhủ chồng “quay đầu là bờ” liền bị chồng vô duyên vô cớ tát một cái, con gái mè nheo muốn bố ở lại còn bị bố đẩy ngã dúi dụi, mẹ chồng chị giáo huấn con trai thì Nam lớn tiếng cự lại. Chứng kiến cảnh đó, chị Thanh rút ra kết luận, chồng chị đã hết thuốc chữa rồi. Giờ chị chỉ còn 2 con đường, một là cắn răng chịu nhịn, nhìn anh thản nhiên đi với người đàn bà khác, hai là li hôn. Và chị đã chọn con đường thứ hai.
Anh Nam có lẽ còn đang cầu mà không được, vì thế nhanh chóng chấp nhận đề nghị của vợ. Tài sản chung 2 người không có, căn nhà là của bố mẹ chồng chị Thanh, 2 người trước nay cũng vẫn độc lập về kinh tế, thành ra thủ tục li dị khá đơn giản. Con thì chắc chắn là chị Thanh sẽ nuôi rồi, chồng chị cũng không mặn mà nên không tranh chấp.
Đơn được nộp lên tòa án, tuy không có tranh giành gì nhưng thủ tục thì vẫn phải làm, qua vài lần hòa giải mới có thể đi đến phán quyết cuối cùng. Trong thời gian chờ đợi, chị Thanh cùng con gái dọn ra ngoài, thuê tạm nhà ở trọ. Mấy năm nay chị cũng kiếm được không ít, chị sẽ mua một căn chung cư tàm tạm làm tổ ấm cho 2 mẹ con.
Từ ngày 2 mẹ con chị bước ra khỏi nhà chồng, anh Nam không một lần gọi hỏi han, chứ đừng nói là tới thăm con. Chị Thanh cứ nghĩ, cuộc đời của 2 người từ đó sẽ là 2 đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung nữa. Nào ngờ, 3 tháng sau, anh Nam bỗng xuất hiện trước cửa căn nhà chị mới tậu không lâu.
“Có chuyện gì thì gọi điện cũng được, anh tới tận đây làm gì?”, chị chẳng muốn hỏi tại sao anh lại biết nhà mới của 2 mẹ con chị nữa.
Anh Nam thấy thái độ lạnh nhạt của vợ thì hốt hoảng. Chưa bao giờ chị lạnh lùng và xa cách với anh thế này. Lúc ấy anh ta mới ý thức được, bây giờ tất cả đã chẳng còn như xưa. Anh ta đành cúi đầu, giọng nói đầy đau khổ: “Thanh ơi, hãy tha thứ cho anh. Quay về với anh nhé, anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho em và con”.
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”, chị Thanh không tin anh ta nhanh như vậy đã no xôi chán chè cô nàng kia.
“Cô ta bỏ anh rồi, theo một lão già giàu nứt đố đổ vách. Anh cũng nhận ra, em với con mới là quan trọng nhất đối với anh. Anh thật sự hối hận lắm rồi, cho anh một cơ hội làm lại từ đầu nhé!”, anh ta khổ sở nói.
À, thì ra là bị bồ “đá” nên mới nhớ tới vợ con. Chị biết mà, không dưng tự nhiên anh ta lại chạy tới đây xin lỗi được. Thấy chị im lặng không nói, anh Nam liền lên tiếng thuyết phục thêm :”Em hãy nghĩ tới con, đừng để con không có cha, không có gia đình đầy đủ…”. Chị Thanh thật muốn cười, lúc anh ta say sưa bên bồ, anh ta có nhớ anh ta còn có một đứa con không? Có một người cha sẵn sàng gạt bỏ mình chạy theo bồ, anh ta nghĩ con gái chị thực sự cần lắm người bố đó sao?
“Em không thay đổi ý định đâu. Anh về đi, mình đợi gặp nhau ở tòa”, chị Thanh kiên quyết nói. Anh Nam liền nhảy dựng lên: “Không! Anh không li hôn. Anh xin em! Hãy tha thứ cho anh một lần, anh hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa!”. Chị Thanh nhìn chồng, thở dài đầy chán ngán. Bây giờ anh ta cấp tốc tới xin lỗi vợ, như thể sống chết không thể thiếu chị, liệu có nhớ tới lúc mình vội vã theo bồ, đến một lời nói chân tình của vợ cũng khiến anh ta nổi điên không?
“Muộn rồi, giờ chẳng gì có thể thay đổi được nữa. Anh về đi, chồng ạ. Em đang đợi bạn trai tới đón!”, chị chậm rãi nói. “Bạn trai?”, chồng chị như không thể tin nổi. “Phải, em có bạn trai mới rồi!”. Chị nói cũng không hẳn sai. Có một người đang theo đuổi chị, chị chưa đồng ý nhưng sẽ cân nhắc, nếu tốt thì cũng không bỏ qua.
Chị đứng dậy mở cửa, tỏ vẻ tiễn khách. Anh ra về mà ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn, có lẽ trước khi đến đây anh tin rằng, chỉ cần anh năn nỉ thì chị sẽ tha thứ. Ai ngờ đâu sự thể lại ra nông nỗi này. Đúng là vợ chưa bao giờ là của để dành cả. Một khi đã quay đi, đến khi muốn quay lại, chớp mắt một cái mà bị mất như chơi rồi!
Theo Trí Thức Trẻ
Thích cậu, tớ chưa bao giờ thấy hối hận!
"Gặp được cậu là do tớ và cậu có duyên
Video đang HOT
Nhưng yêu cậu thì chỉ có tớ mắc nợ cậu thôi."
***
Hồi 1...
"Tớ thích cậu!"
Cậu có biết không, tớ đã nói câu ấy cả ngàn lần rồi chỉ là tớ vẫn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt cậu mà nói ra thôi.
Ảnh minh họa
Ta biết nhau cũng chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thông thường, cậu thích người bạn thân của tớ. Ừ thì lúc đó tớ chưa thích cậu, tưởng rằng tớ vẫn cứ vậy mà nhìn các cậu bên nhau nhưng không được, trái tim tớ đã quặn thắt khi thấy cậu cùng cô ấy đùa giỡn. Rồi tớ chợt nhận ra mình thích cậu từ lúc nào không hay.
Đó là chuyện của bốn năm trước tất cả đều diễn ra rất lặng lẽ và chẳng có gì thay đổi...À không, là cậu và tớ đã thay đổi.
Hai năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, tớ vẫn thích cậu và vẫn không đủ can đảm để nói ra. Rồi tớ tự bỏ mất cơ hội để bày tỏ lòng mình nhưng tớ không hối hận vì tớ biết nếu tớ nói ra sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó xử và tớ sợ nếu nói ra tình bạn của chúng ta sẽ không còn, cậu sẽ tránh mặt tớ. Phải, tớ đã sợ tất cả, sợ mọi thứ sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.
Hai năm sau, tớ đã nghỉ mình sẽ quên được cậu, tình yêu con nít mà, chóng đến sẽ chóng đi thôi. Suốt hai năm trời tớ chỉ còn xem cậu là một phần trong kí ức tuổi thơ của tớ nữa thôi, hình dáng một cậu trai trắng bóc như công tử của cậu chỉ còn lại trong góc tim tớ thôi.
Hè hè tớ làm được rồi đó, không nhớ đến cậu, không gặp cậu và cũng không mong chờ cậu. Mọi thứ sẽ êm đẹp biết bao nếu tớ không đi học võ. Tớ đã vô tình học mà quên mất cậu cũng đang theo học ở đây. Còn cậu nữa và cả thầy nữa, tại sao hai người lại nhồi vào đầu tớ nguồn "ảo tưởng sức mạnh" đó chứ? Thầy nói cậu nhìn tớ cười đó biết không? Cậu khai đi, rốt cuộc tớ nghe đúng hay là thầy nhìn nhầm hả?
Haizz dẹp đi, tớ không quan tâm nữa, đồ khó ưa nhà cậu đã làm tớ hại não lắm đấy. Còn con bạn thân nữa, tớ kể chuyện cậu cho nó nghe rồi nó lại tiếp tục gieo rắc vào đầu tớ những thứ gì đâu không. Xong rồi đó, cái tình cảm tớ coi như được chôn vùi lại bị mấy cậu đào bới lên rồi, ghét quá à!
Mà sao chỉ có mình tớ cảm thấy vậy thôi nhỉ? Cậu vẫn không để ý đến tớ sao? Cũng đúng nhỉ, ở cạnh cậu hai năm, đùa giỡn nói chuyện đều có nhưng cậu cũng có thích tớ đâu chứ. Tớ ghét cậu lắm, thật sự rất ghét cậu! Nếu có một ngày nào đó cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ không thích lại tên ngốc như cậu
Haizz mà cũng dẹp đi, có đời nào cậu thích tớ đâu mà. Được rồi, tớ đầu hàng, tớ sẽ không thích cậu nữa đâu. Tớ mệt rồi, tạm biệt hoàng tử của tớ nhé!
***
Sao? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?
Không được. Tớ không cho ai đến gần cậu đâu.
Gì mà tặng thơ, tặng quà cho cậu chứ, đáng ghét. Cậu sẽ không thích và không nhận đâu đúng không? Đó thấy chưa, có ai hiểu tính cách cậu như tớ không? Cậu đã không lấy, cảm ơn cậu nhé!
Sao chứ muốn cua được cậu sao? Không dễ đâu phải không? Đến cả cô bạn này mà cậu còn chẳng để ý thì với một người con gái mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể hút hồn cậu sao.
Xem kìa xem kìa, cô nàng đó bỏ cuộc rồi, câu từ chối của cậu tuy không làm tớ hài lòng lắm vì cậu không nói rõ ràng nhưng cũng không sao miễn là cậu không chấp nhận là được. Tớ vui lắm cậu biết không?
Điều khiến tớ buồn nhất bây giờ là chúng ta vẫn không thể như trước đây. Đi qua nhau mà như người xa lạ, cậu không nói tớ cũng không nói, chúng ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, mà trong mỗi thế giới của chúng ta không hề có hình dáng của đối phương.
Tớ buồn, tớ đau nhưng tớ vẫn luôn tỏ ra mình vui vẻ và lạnh lùng như cậu. Nhiều lúc tớ rất ghét bản thân mình, nếu tớ giống như người ta, mạnh dạn một tý có thể tình trạng của chúng ta đã khác...nhỉ?
Cậu ở rất gần nhưng tớ thấy rất xa, xa đến nỗi tớ không thể chạm vào cậu được. Lặng lẽ nhìn cậu từ xa, tớ luôn dõi theo cậu nhưng cũng chỉ có tớ nhìn cậu, còn cậu chẳng nhìn lấy tớ một lần.
Tưởng như tớ vô tình nhưng thật sự tớ luôn thấy cậu, cậu ở đâu tớ cũng có thể thấy nhưng cậu lại chẳng biết tớ đã dứng đó nhìn cậu rất lâu. Đau lắm! Cảm giác đơn phương thật sự rất đau. Sau này tớ nhất định không để mình phải đơn phương nữa, tớ ghét cậu!
Tớ vội nhớ đến cậu
Ngày nào đó ta là bạn thân không lo âu
Buổi bế giảng năm nào
Vội chia cắt đôi ta
Hai năm gặp lại
Tớ mãi nhớ về tình bạn chúng ta
Còn cậu?
Có từng nhớ đến cô bạn thuở nào?
Hay cậu đã vội quên?
Xem ta như người dưng chưa từng quen?...
-
Hồi 2...
Tình đơn phương đau lắm ai ơi!
Âm thầm dõi theo bước chân cậu
Mãi một cảm xúc nói không thành lời...
Tớ cảm thấy thật khó chịu. Nhìn cậu cười nói với một người con gái khác mà tớ cảm thấy như có cả trăm mũi kim đâm vào tim tớ. Biết rõ là chỉ có tớ thích cậu, thế sao tớ vẫn đau, vẫn buồn, vẫn ghen và vẫn cứ thích cậu...
Bốn năm thích cậu trong vô vọng, tớ thật sự mệt rồi. Tớ không muốn cứ mãi chạy theo cậu từ phía sau nữa, tớ muốn mình có thể vui vẻ đi cạnh cậu kìa. Với tư cách một người bạn cũng được!
Dạo quanh facebook của cậu, bàn tay chỉ biết gõ từng dòng chữ hỏi han mà chẳng được đáp lại. Tớ buồn lắm, ước gì ta có thể quay về khoảng thời gian trước đây, khi mà cả tớ và cậu vẫn là những người bạn bình dị.
Lúc chia tay để rồi mỗi người một nơi, tớ đã rất buồn nhưng lại không dám nói ra. Lặng lẽ chờ buổi tốt nghiệp kết thúc, tớ vẫn mỉm cười nhìn cậu dần xa tớ. Đôi tay tớ đưa ra nhưng cậu không nắm lấy, tớ đã tụt lại phía sau, mãi mãi chẳng tiến lên gần cậu được nữa.
Tớ nghĩ tớ có thể quên nhưng tớ không thể để hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí tớ được. Tớ là một cô nàng Bảo Bình mà, chung thủy lắm cậu biết không? Cuối cùng tớ quyết định giữ lại cậu trong tận đáy trái tim mình nơi mà không ai có thể chạm vào trái tim Bảo Bình.
Định mệnh như sắp đặt để tớ gặp lại cậu...à ta vẫn thường gặp nhau đó chứ, nhưng tớ không thấy cậu, cậu cũng chẳng nhìn thấy tớ, ta lướt qua nhau vô tình vậy đó. Đến một ngày tớ vào học trong một câu lạc bộ mà cậu theo học, tớ đã nhất thời quên mất cậu học ở đấy. Lúc tớ nhận ra thì quá trễ rồi, bây giờ ta thấy nhau rồi đấy nhưng vẫn vô tình lướt qua nhau như người không quen biết thôi.
Ngại ngùng chăng? Chắc vậy.
Thấy cậu một lần, rồi hai lần, dần dần tớ thấy cậu ở mọi nơi, duy chỉ có tớ thấy thôi. Cậu vẫn như khi xưa không bao giờ quay đầu lại nhìn tớ. Buồn, đau, hờn, ghen và thích tất cả đều quay lại như lúc ban đầu. Tớ lại thành con ngốc cứ đuổi theo cậu từ phía sau như xưa.
Thôi vậy, tớ coi như đó là một phần hạnh phúc trong đời tớ vậy. Ta từ hai nơi khác nhau lại có thể gặp nhau lâu như vậy coi như tớ và cậu có duyên không nợ đi. Tớ sẽ không buồn nữa mà tình nguyện đi phía sau để dõi theo cậu, nếu thấy mệt và cần người chia sẻ hãy quay đầu lại, cậu sẽ thấy có một người đang đợi cậu.
Một lễ tốt nghiệp nữa sắp tới và tới đây thôi, tớ sẽ ngừng thích cậu, ngừng đuổi theo cậu. Tớ sẽ đi con đường riêng của tớ, nếu một ngày nào đó trong tương lai tớ vô tình gặp lại cậu, ừ thì tớ sẽ thích cậu một lần nữa và chỉ lần đó nữa thôi. Nếu điều kỳ diệu đó diễn ra ngoài đời thật chứ không phải trong truyện tranh như tớ đã đọc, tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu lần nữa.
Tớ hứa đó! Lời hứa của một Bảo Bình là điều quý giá nhất và sẽ không bao giờ phá vỡ.
Nhiều lần tớ tự nói rằng sẽ quên cậu
Nhưng con tim lại không nghe lời
Tâm trí tớ tràn ngập hình ảnh của cậu
Mọi nơi tớ nhìn đều thấy bóng cậu
Biết là sẽ rất đau khi cứ mãi nhớ cậu
Nhưng tớ không làm khác được
Nó như mọi thói quen ăn mòn trong tớ
Cố gắng xóa lại càng xuất hiện
Tớ nghiện rồi, nghiện có sự có mặt của cậu rồi
Vì vậy xin cậu đừng bao giờ biến mất nhé!
Theo Truyen Ngan
Chồng chưa bao giờ đưa lương cho tôi trong 8 năm chung sống Anh giữ lương cho riêng mình, không cần biết gia đình sống thế nào trên lương của em. Anh thông minh khi nói: "Tiền của anh là của anh, tiền của em cũng là của anh" ảnh minh họa Gửi anh, người chồng vô tâm! Chúng ta hạnh phúc bên nhau đã được 8 năm, cùng vượt qua bao khó khăn, sóng gió...