Vợ không muốn tôi đón con riêng về chăm sóc dù vợ cũ nằm viện
Em gửi tin nhắn chia tay vì không muốn cuộc sống riêng phức tạp, hơn nữa đã nói trước điều này.
Hình ảnh minh họa
8/3 là ngày vui vẻ của mọi người nhưng là ngày buồn của tôi, vợ nhắn tin muốn chia tay. Sau khi tôi và em kết hôn, vợ cũ của tôi đang trị bệnh nên gửi 2 con cho tôi chăm sóc. Trước cưới, em bảo không thích hợp và không muốn làm mẹ kế và chúng tôi đã thoả thuận như vậy. Khi chuyện xảy ra, em tỏ vẻ không vui nhưng cũng đồng ý tôi đưa con về chăm sóc thời gian ngắn. Vừa rồi cùng em đi siêu thị với con, tình cờ chúng tôi gặp vợ cũ đi cùng người đàn ông khác, cả hai thân mật hơn mức bình thường. Khi con tôi bảo mẹ kìa, tất cả nhìn nhau và trong thoáng bối rối chỉ gật đầu chào rồi đi tiếp, chỉ có con chạy đến chỗ mẹ nó.
Sau đó, em trở nên cáu kỉnh, dễ nóng nảy, ý em là cô ấy có thời gian đi với người khác, sao lại bảo không có thời gian chăm con. Tôi cũng rất khó xử vì biết vợ cũ bệnh thật, nếu cô ấy có hạnh phúc mới, tôi cũng chúc mừng. Nhưng việc xảy ra cũng khiến tôi ngại. Suốt tháng sau em khó chịu với bố con tôi rồi bảo mẹ đẻ đang bệnh và phải về ở với mẹ một thời gian. Tôi đến thăm thì mẹ vợ chỉ nhức tay kiểu trở trời. Tôi hiểu em đang giận nên cũng không nói gì.
Một mình tôi khá vất vả nên gọi điện nói vợ cũ thu xếp nấu cơm tối cho các con vì cô ấy cũng đi làm cả ngày. Vợ cũ biết vậy thì đến đón con về. Nhưng sau một tuần, con gọi điện bảo mẹ đang truyền nước trong bệnh viện, phải ở lại một ngày theo dõi nên tôi sang đón con về, người đàn ông kia ở trong viện với cô ấy. Em biết tất cả và gửi tin nhắn chia tay vì không muốn cuộc sống riêng phức tạp, hơn nữa đã nói trước điều này. Tôi nghĩ thuê giúp việc nhưng em không muốn có nhiều người trong nhà. Em 33 tuổi, tôi 38, chúng tôi kết hôn chưa đầy một năm. Giờ tôi không biết làm sao để giữ được em và chăm sóc con. Mong chuyên gia và độc giả cho tôi lời khuyên.
Trung
Video đang HOT
Chuyên gia tham vấn tâm lý Phong Nguyên gợi ý:
Trung thân mến,
Tôi thấy được sự khó khăn của bạn trong việc điều hòa những mối quan hệ hiện tại, nhất là giữa vợ cũ, vợ mới cùng các con. Thời gian qua, hẳn bạn đã hao tổn nhiều tinh lực, tiền bạc nhằm duy trì và điều hòa mối quan hệ hiện tại. Tuy nhiên, việc này chỉ mang tính chất tạm thời, không có tính toàn diện. Vì vậy, những gì bạn đang phải đối mặt như một kết quả trước sau gì cũng phải xảy ra và không thể tránh được. Với những mong muốn của bạn, sẽ hợp lý hơn nếu chúng ta bắt đầu phân tích từ phương diện tình yêu, mà cụ thể hơn là thông qua câu hỏi: “Vợ hiện tại của bạn yêu nhất điều gì ở bạn?”.
Có lẽ chỉ có bạn – người trong cuộc mới đưa ra được câu trả lời. Dù vậy, một vấn đề lớn được đặt ngay cạnh câu trả lời này: “Liệu điều mà vợ bạn yêu nhất, gắn bó nhất có đủ để vượt qua những trở ngại trước mắt giữa hai người – một trở ngại mà với cô ấy là đủ lớn để dừng mối quan hệ giữa hai người, dù có vẻ thời gian không quá dài để gọi là chịu đựng?”. Trong hoàn cảnh này, bạn sẽ khó lòng giữ một người đã quyết ra đi chỉ vì một lý do có thể giải quyết được bằng cách này hay cách khác.
Qua thư, cách vợ bạn giải quyết vấn đề là né tránh (về nhà mẹ đẻ) hoặc bộc lộ thái độ tiêu cực để bạn nhận ra và tự giác giải quyết. Giả sử mọi thứ quay về như cũ, liệu bạn có thể chấp nhận cách giải quyết này trong bao lâu nữa? Mối quan hệ luôn là câu chuyện của hai người, vậy đâu sẽ là giới hạn chịu đựng của bạn khi bạn luôn là người tìm cách níu vợ? Và với vợ bạn, mối quan hệ này xoay quanh điều gì? Là hạnh phúc giữa hai bên hay chỉ là cảm nhận từ một phía?
Những câu hỏi trên có tác dụng soi sáng mối quan hệ của bạn ở góc độ khác để bạn có thể đưa ra quyết định phù hợp. Nếu bạn muốn giữ vợ lại và chăm con, thì hiện tại tôi e rằng bạn sẽ phải nhân nhượng vợ trước. Vì điều vợ bạn muốn thấy là bạn sẽ tiếp tục níu kéo và đặt cô ấy cao hơn những mối quan tâm khác, thậm chí là cả chính bạn, bất chấp điều bạn quan tâm có ý nghĩa với bạn đến mức nào. Tôi tin rằng bạn hình dung rõ hơn ai hết kịch bản này sẽ diễn biến ra sao. Việc nuôi con chắc chắn sẽ phải xếp ưu tiên xuống thứ 2 thay vì mong muốn ngang hàng như hiện tại.
Chúc bạn sớm đưa ra được quyết định phù hợp.
Theo vnexpress.net
Tôi vẫn tin vào một túp lều tranh hai trái tim vàng, nhưng đến khi bị bệnh tôi đã quyết định ly hôn
Tôi không biết mình quyết định như thế là đúng đắn hay không? Nhưng có lẽ tôi đã không thể chịu đựng thêm một giây phút nào bên người chồng như thế này.
Bạn bè thường hay nói, phụ nữ hơn nhau là ở tấm chồng, tôi không tin điều đó và chỉ tin cảm giác của mình. Ngày đó, chuyện tình yêu của tôi và anh khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Cả hai chúng tôi đều xuất thân từ gia đình nghèo, có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tôi không đòi hỏi gì chỉ mong được sống vui vẻ hạnh phúc. Sau một thời gian dài yêu nhau, chúng tôi quyết định kết hôn vào 5 năm trước và có với nhau một đứa con trai 3 tuổi.
Tôi được bà con yêu thương nên may mắn được làm trong một công ty sản xuất giày. Công việc tuy bận rộn nhưng tôi không quan tâm, chỉ dốc hết sức để nhận đồng lương hằng tháng, để cuộc sống gia đình được đủ cơm ngày 3 bữa. Chồng tôi cũng được giới thiệu vào làm bảo vệ ở một công ty bé, mặc dù lương không bằng tôi nhưng cũng có đồng ra đồng vào, vợ chồng nương tựa nhau để lo cho con ăn học nên người.
Tôi biết tôi không nên đòi hỏi quá nhiều, nhưng bao nhiêu năm sống cùng nhau, anh ấy thật sự không hề có một chút động lực để cầu tiến. Cuộc sống là của chung, nhưng tôi cảm nhận được toàn bộ việc nhà đều do một mình tôi gánh vác. Thời gian sau này, anh bắt đầu thay đổi nhiều hơn. Thường hay cằn nhằn tôi đủ điều, mỗi lần tôi mua chút mỹ phẩm hay quần áo gì đấy anh đều tỏ vẻ không vui và nói rằng tôi tiêu xài phung phí. Mọi chuyện bắt đầu vượt quá giới hạn khi tôi phát hiện mình bị viêm dạ dày nặng.
Hôm đó, vừa ăn xong bữa cơm tối là tôi nôn hết ra. Người dần lả đi và mệt mỏi không thể tưởng tượng được. Tôi muốn anh đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng anh đã gằng giọng: "Kiểm tra gì chứ? Em xem lại thức ăn như thế nào? Tiền bạc khó khăn em đừng vẽ chuyện ra như thế". Lúc đó tôi có hơi tức giận nhưng cũng nhượng bộ nài nỉ anh đi cùng. Đến nơi bác sĩ bảo rằng tôi bị viêm dạ dày nặng.
Bác sĩ đề nghị tôi ở lại bệnh viện vài ngày, nhưng anh đã cản lại: "Có cần thiết không bác sĩ? Gia đình chúng tôi còn con nhỏ, bác sĩ có thể cho vợ tôi uống thuốc được không?". Bác sĩ nói rằng tôi bị đau nghiêm trọng, nếu không theo dõi e rằng tình hình sẽ xấu đi, có khả năng bị ung thư không chừng. Nghe đến đây tôi quá sợ hãi và nói với bác sĩ: "Tôi sẽ nhập viện". Sau đó tôi bảo anh ra ngoài làm thủ tục giúp tôi, anh vẫn lẩm bẩm: " Em chẳng lúc nào chịu nghe lời anh. Họ toàn làm tiền cả. Việc nhà đùm đề, con cái không ai trông".
Lúc này tôi không thể chịu được nữa liền lớn tiếng: "Anh không sợ tôi chết sao, tôi bệnh như vậy mà anh còn ở đó tiếc rẻ. Chuyện lo lắng cho tôi anh không làm được thì để tôi yên đi". Sau đó tôi đã gọi điện thoại cho mẹ và nhờ bà vào bệnh viện giúp tôi một tay. Suốt 5 ngày tôi nằm viện, anh vẫn vào chăm nom nhưng chẳng thèm hỏi câu nào. Mẹ tôi bảo gì thì anh làm nấy. Chưa bao giờ tôi cảm thấy người chồng này lại xa lạ với mình như vậy.
Đến tối ngày thứ 5, anh chủ động bảo với mẹ tôi: " Mẹ ơi, mẹ về đi, cô ấy có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được. Mẹ lớn tuổi rồi mà, về nghỉ ngơi đi mẹ". Nghe xong câu nói này tôi không kiềm lòng được đã quát thẳng: "Anh mới là người đi đó. Anh đừng đến đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa". Tôi quay mặt và khóc nức nở. Lúc này tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được. Tôi đau lòng và buồn không thể tả, nhưng tôi nghĩ mình không thể tiếp tục được cuộc hôn nhân này.
Hôm sau tôi xuất viện, tôi nghĩ rằng như thường lệ anh sẽ đến xin lỗi tôi, nhưng anh lại không đến, mặc dù tôi chẳng trông mong gì. Tôi gọi cho anh, muốn hẹn anh ở nhà có chuyện cần nói. Anh lại nói với tôi: " Em tự đi về nhé, anh không nghỉ phép được, nhưng đi xe buýt nhé em, đừng đi taxi mắc lắm". Tôi chẳng nói lời nào và cúp máy. Về đến nhà tôi viết đơn ly hôn và hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc. Mọi người thấy tôi làm như thế có đúng không?
Theo afamily.vn
Má nhõng nhẽo Thật ra những lúc má rên, chỉ cần hỏi má đau chỗ nào, má đang có chuyện gì buồn, hay chọc ghẹo má một câu, má sẽ thôi rên. Hồi nhỏ sống với má, má than thở, rên rỉ tối ngày, nghe quen nên chị em tôi cho chuyện đó bình thường. Đến khi trưởng thành, chúng tôi mới bắt đầu sợ tiếng...