Vợ không đồng ý phụ nuôi em trai tôi ăn học
Tôi 27 tuổi, lập gia đình được 2 năm và có con một tuổi. Vợ chồng tôi đều làm công chức, thu nhập cộng lại tầm 15 triệu (lương bằng nhau).
Chúng tôi sống chung với bố mẹ. Em trai tôi đang học năm nhất cao đẳng; mỗi tháng góp 2 triệu sinh hoạt phí. Về vợ tôi thì không có gì để phàn nàn, tuy không giỏi nữ công gia chánh nhưng cô ấy sống tình cảm, tiết kiệm, cư xử đúng mực, khéo léo, thỉnh thoảng mua quà cho bố mẹ tôi và cho em tôi vài trăm tiêu xài.
Ngày Tết vợ cũng vui vẻ sắm đồ cho cả nhà chồng. Ngày cuối tuần vợ đi chợ mua đồ ăn ngon về nấu đãi cả nhà. Bố mẹ tôi buôn bán nhỏ, thu nhập chỉ đủ chi tiêu và cũng thương con dâu hết mực. Chính vợ tôi cũng hay nói em may mắn khi có bố mẹ chồng tôn trọng và yêu thương con dâu. Cuộc sống gia đình tôi tuy trung bình nhưng đầm ấm, bình yên.
Gần đây có một số việc khiến tôi suy nghĩ. Thu nhập của 2 vợ chồng không cao, cuộc sống Sài Gòn đắt đỏ, nuôi con nhỏ cộng với việc tôi đang học lên để thăng tiến hơn trong công việc khiến chúng tôi phải tiết kiệm nhiều. Chúng tôi có khoản gần 200 triệu tiền tiết kiệm gửi ngân hàng lúc chưa có con. Bố mẹ nuôi em trai ăn học cũng chật vật, có lúc mẹ than riêng rằng tôi chưa phụ giúp được gì đã lấy vợ, em tôi học quá tốn kém so với mức thu nhập của bố mẹ. Em cũng không thể đi làm thêm vì học nội trú, bị quản lý giờ giấc. Tôi bàn với vợ mỗi tháng phụ thêm ít cho bố mẹ nuôi em, dù gì bố mẹ cũng trông con cho mình. Vợ phản đối. Vợ tôi bảo rằng cô ấy không có trách nhiệm gì phải phụ nuôi em tôi vì còn phải nuôi con, thêm tôi đang học nên không có khả năng, vợ chỉ muốn thi thoảng cho em tôi ít tiền tiêu xài.
Tôi bảo mình vẫn còn tiền tiết kiệm, vợ nói không đụng vào tiền đó vì còn phải để ra riêng (chúng tôi dự định tiết kiệm thêm để tự lập ra riêng và để lại nhà cho em ở với bố mẹ, ngoài căn nhà đang ở bố mẹ tôi không có tài sản gì nữa). Vợ còn bảo biết ông bà trông cháu vất vả nhưng nếu không được thì sẽ gửi về ngoại (mẹ vợ tôi rất mong cháu). Tôi bảo tôi là con trưởng, chưa báo đáp được gì cho bố mẹ thì vợ bảo sau này bố mẹ già báo hiếu vẫn chưa muộn. Vợ thường nói em không đòi hỏi gì ở nhà chồng nên cũng đừng bắt em phải gánh vác việc nhà chồng. Tôi biết vợ cũng phải hy sinh nhiều khi lấy tôi, tôi buồn vì mình bất tài không có đủ khả năng cho bố mẹ vợ con một cuộc sống dư dả, phải đong đếm từng đồng. Tôi không biết là mình ích kỷ hay vợ tôi quá sòng phẳng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Chồng chê: 'Ngực em lép quá, không có hứng', vợ tuột phăng váy, kiêu hãnh nói: 'Quan trọng là thần thái thôi anh!'
Nhiều người cho rằng tôi thật điên rồ khi đòi bỏ chồng mà chẳng có chuyện gì to tát. Thời điểm đó là khi tôi mới sinh con gái đầu lòng được 4 tháng, có thể do tâm lí nhạy cảm nên sau sinh tôi nhìn đời bằng con mắt khác.
Chỉ một hành động nhỏ của chồng làm tôi không đồng ý cũng khiến tôi điên tiết mà gào ầm lên. Thời gian đó, vợ chồng tôi không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã, không khí im lặng đến ngạt thở.
Chẳng ai có thể nói được với nhau lời nào tử tế, vợ chồng tìm cách tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến kéo dài tới vài ngày.
Và rồi một buổi tối, tôi ngồi gõ lạch cạch cả tiếng đồng hồ, rồi in ra bản ĐƠN XIN LY HÔN đưa chồng:
Video đang HOT
- Giải thoát cho nhau đi anh. Em sắp không chịu nổi rồi.
Chẳng hiểu được lý do vì sao, nhưng điều mà tôi không ngờ là chồng bình thản cầm bút ký: "Tôi đồng ý" rồi im lặng nhét lá đơn vào cặp. Cả đêm hôm ấy, vợ chồng tôi không ngủ. Mắt tôi ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng tôi - anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng.
Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt chua chát của chồng, dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm. Tôi không nhớ là anh ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu.
Ảnh minh họa
Nhìn chồng, tôi bàng hoàng tưởng tượng khung cảnh ngày mai, hai đứa đối mặt với nhau nhưng không phải trong trong không gian đầy nến lãng mạn, mà là ở trước tòa, thật đau đớn biết nhường nào khi chẳng tìm được lí di nào thích đáng mà tôi lại đi tách rời tình của cha và con gái, chia tay rồi ngày ngày tôi vẫn ngóng anh đi làm về, vẫn muốn dành cho anh những nụ hôn nồng nhiệt. Nghĩ đến đó tôi như sực tỉnh, không chờ đến ngày mai, tôi lao vào mà ôm chồng thật chặt rồi khóc tu tu như một đứa trẻ.
- Em sai rồi, mong anh bỏ qua hành động trẻ con ngu ngốc này của em, mình không ly hôn nữa được không anh?
- Sao em khóc, đây chẳng phải là ý em sao?
- Em khóc vì hối hận, em không muốn và không thể mất anh, nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
Nghe đến đây thì chồng tôi cười phá lên bảo:
- Vợ anh đích thị là trẻ con rồi, thôi, nín đi. Từ sau nghiêm cấm chơi trò ly hôn đấy, không là anh ra tòa thật luôn.
Sau lần ly dị hụt đó, cả tôi và chồng đều xem lại cách sống, vai trò của mình với đối phương. Tôi cố gắng thay đổi mình để hạn chế tối đa việc cáu giận vô cớ, tôi cũng không còn hét lên với chồng mỗi khi anh không làm đúng ý tôi. Được đứa bạn thân góp ý, tôi thuê người giúp việc trông con, còn mình dành thời gian để chăm sóc bản thân, quan tâm để mắt tới chồng nhiều hơn.
Thấy tôi chăm chỉ tập Yoga rồi đi spa chăm sóc da, chồng tôi nửa đùa nửa thật bảo:
- Vợ anh xinh thế là đủ rồi, xinh thêm nữa thì anh mất vợ như chơi.
- Em làm đẹp là vì anh đó, đường đường là vợ Giám đốc mà xấu xí thì cấp dưới của anh cười cho à?
- Mọi thứ thuộc về em đều đẹp, chỉ có cái đó là chưa ổn thôi! - Chồng vừa nói vừa đưa mắt nháy nháy về phía ngực tôi.
- Anh nói gì hả, thì ra bao lâu nay anh chê em, hôm nay không cần khảo cũng tự khai phải không?
- Anh nào dám, anh chỉ góp ý như vậy thôi mà...
Biết là chồng không có ý gì nhưng câu nói đó của anh vẫn làm tôi suy nghĩ, đã thế tôi phải khiến cho anh hối hận và say mê cuồng nhiệt ở trên giường với cô vợ ngực lép là tôi. Chồng tôi là người luôn dị ứng với mấy việc như phẫu thuật thẩm mỹ nên nếu muốn cải thiện vòng 1 mà phải nhờ đến sự can thiệp của khoa học là không thể với tôi. Vậy nên chỉ còn cách đánh thẳng vào tâm lí của chồng mà khiến anh tò mò, thán phục.
Tối đó, tôi chuẩn bị cho mình một chiếc váy ngủ ren đỏ mỏng tang, nóng đến bỏng mắt, xịt thêm chút nước hoa hiệu Coco Chanel mà anh mua tặng rồi hồi hộp ngồi chờ chồng từ phòng làm việc trở về ngủ. Khi cánh cửa phòng vừa mở, chồng không phấn khích như tôi tưởng mà thay vào đó là thái độ ngạc nhiên há hốc của anh:
- Em làm gì thế này, sao lại ăn mặc thế kia?
- Thì em muốn làm anh hứng khởi mà...
- Ngực em lép thế kia thì hứng ở đâu?
Chồng tôi cười cười nói.
Tôi tức mình, không để chồng nói tiếp mà dùng hai chân nửa quỳ nửa bò ra mép giường, dùng hai tay kéo chồng sát lại rồi mơn trớn, hôn từ cổ anh hôn xuống, kéo tay anh đặt sát lên ngực rồi thỏ thẻ:
- Anh cảm nhận xem, thế này mà lép sao?
- Ô, sao hôm nay nó khác thế nhỉ, vợ làm anh thích rồi đấy!
- Anh không chỉ thích thôi đâu, rồi anh sẽ phải bò lăn mà xin em dừng lại.
Nói rồi tôi lần tay dọc theo sống lưng anh, nhẹ nhàng cởi hàng cúc áo ngủ rồi hôn khắp nơi trên cơ thể... Cho đến lúc chồng tôi phải tự mình hét lên:
- Anh hết chịu nổi em rồi, đừng tung thêm chiêu nào nữa vợ ngực lép ơi!
- Giờ em mới thấy, lép hay không không quan trọng, quan trọng là thần thái thôi anh! Thần thái tốt sẽ cho ta cảm xúc được thăng hoa.
Dứt câu, vợ chồng tôi lao vào nhau ôm chặt mà hôn, rồi cảm nhận hết mọi thứ thuộc về nhau.
Đêm đó, chúng tôi thật sự được sống lại những năm tháng nồng nhiệt tuổi thanh xuân, tôi cũng gạt bỏ hết những ưu phiền thời gian trước.
Tôi biết, từ đây trở đi, chỉ cần giúp chồng có thần thái tốt với những chiêu nhỏ thì sẽ luôn giữ được anh bên mình và nguyện yêu tôi say đắm.
Theo Kenhphunu.com
Tình yêu của tôi và em đến phút chót lại đổ vỡ vì bố không đồng ý Bố cương quyết không cho chúng tôi lấy nhau và gần như tôi chưa đủ sức để giải thích, thuyết phục bố. ảnh minh họa Tôi 27 tuổi, cái tuổi mà người ta nói là đẹp nhất để lập gia đình. Em 24 tuổi. Chúng tôi cùng làm việc ở chung một thành phố, cuộc sống cũng khá giả. Bên ngoài là một...