Vợ không còn trinh thì im mồm, đừng nhiều lời!
Tôi nghẹn đắng trong cổ họng khi anh chỉ tay vào mặt tôi và quát &’vợ không còn trinh thì im mồm, đừng có nhiều lời”.
Ảnh minh họa
Lòng tôi đau khổ vô cùng, tôi không nghĩ có một ngày mình lại chịu sự nhục nhã ê chề như vậy. Chồng tôi vốn không phải là người đàn ông thô lỗ khi yêu, vậy mà khi đã lấy nhau rồi, anh dở chứng, có những hành động mà chính tôi cũng không ngờ đến được…
Tôi cưới chồng khi đã trót trao thân cho một người đàn ông. Thật sự, dù người ta nói chuyện trinh tiết của con gái bây giờ không còn quan trọng nữa, đàn ông họ cũng thoáng hơn rồi nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Còn nhớ ngày tôi có người yêu, người chồng hiện tại của tôi vẫn tán tỉnh tôi. Anh bảo, không quan trọng là tôi đã có người yêu, chỉ cần là tôi chưa có chồng thì nhất định anh sẽ yêu tôi, sẽ chờ đến khi nào tôi lấy chồng thì thôi. Anh hi vọng, tôi sẽ nhận ra sự chân thành của anh và đón nhận. Tôi nhiều lần từ chối anh, nói anh không ra gì dù biết rằng, anh là một người đàn ông tốt.
Tôi đã yêu người đàn ông kia và cũng xác định cưới anh ấy nên tôi không còn muốn giăng mồi thả câu với bất cứ người nào, như thế chỉ làm tổn thương họ và càng làm giá trị của tôi mà thôi. Chẳng hiểu thế nào, ngày tôi về ra mắt nhà người yêu, gia đình anh lại kịch liệt phản đối vì hai người không hợp tuổi. Trước đây tôi cũng có nói đến chuyện này nhưng anh bảo không sao, vì bố mẹ anh cực kì thoải mái, chẳng ai có ý kiến gì về chuyện này cả, các cụ cũng không phải là người mê tín nên tôi cứ yên tâm.
Vậy mà đùng một cái, bố mẹ anh quyết liệt, không cho tôi và anh đến với nhau. Chẳng biết họ đã có chỗ nào ưng ý, nhắm cho anh hay chưa mà có thái độ như vậy, nhưng mà, anh cũng không dám cãi lời.
Anh bảo tôi chờ anh, anh sẽ thuyết phục bố mẹ nhưng chờ gần một năm trời, tôi giục thì anh vẫn lắc đầu. Tôi buồn vì anh không kiên quyết, với lại nghĩ lấy anh sau này sẽ khổ vì cảnh sống chung khi không được gia đình chấp nhận, tôi quyết định chia tay…
Video đang HOT
Dù còn yêu anh nhưng không còn cơ hội cho tôi nữa, tôi đành phải từ bỏ người mình yêu. Tôi đâu thể lấy một người đàn ông nhu nhược như vậy làm chồng.
Rồi, tôi quyết định yêu người mới. Đó chính là người đàn ông luôn bên tôi, kề vai sát cánh bên tôi. Bố mẹ tôi bảo, &’nó theo đuổi mày bao lâu nay, biết mày có người yêu, nó vẫn kiên trì. Vậy sao mày không đồng ý yêu nó. Lấy người yêu mình còn sướng hơn là lấy người mình yêu con ạ’. Nghe lới bố mẹ với lại, chia tay tình đầu còn đầy đau khổ, muốn tìm một nơi yên bình để dựa vào, tôi đã chọn anh. Anh chấp nhận tất cả chuyện này vì anh yêu tôi. Tôi quý anh nên từ quý tiến tới yêu cũng không có gì khó khăn cả.
Ngày lấy tôi, trong đêm tân hôn, anh hốt hoảng khi biết tôi không còn trong trắng. Anh hỏi tôi đã từng ngủ với ai, tôi thẳng thắn trả lời, đó là người yêu cũ. Vì ngoài người đó ra, tôi chưa từng yêu ai. Anh là người thứ hai, và là người cuối cùng trong cuộc đời tôi. Thái độ của anh rất ngạc nhiên khiến tôi có chút bối rối. Tôi không nghĩ anh lại quan trọng chuyện trinh tiết đến vậy. Vì bản thân anh cũng biết rõ, tôi yêu người cũ đến nhường nào và nếu không có gia đình ngăn cấm, tôi sẽ cưới anh ấy. Anh nói chấp nhận tôi vậy mà bây giờ, anh hằm hè với tôi chỉ vì chuyện vợ không còn trinh.
Ngày lấy tôi, trong đêm tân hôn, anh hốt hoảng khi biết tôi không còn trong trắng. Anh hỏi tôi đã từng ngủ với ai, tôi thẳng thắn trả lời, đó là người yêu cũ. (ảnh minh họa)
Từ ngày đó, anh nhìn tôi bằng con mắt khác lạ, giống như tôi là đồ đàn bà hư hỏng. Mỗi lần nói về chuyện đó, mặt anh lại đỏ bừng lên, anh quát tháo tôi, đôi khi còn giận dỗi vô cớ. Anh nói rằng, anh khó lòng chấp nhận chuyện người vợ không còn trong trắng lại còn biết rõ, ai là kẻ ngủ với vợ mình. Sống gần nhau, anh càng không chịu được, giống như anh là kẻ đổ vỏ. Anh luôn tưởng tượng ra cảnh người đó sẽ cười vào mặt mình. Nhưng anh lại chẳng nghĩ đến những gì tôi đã làm cho anh.
Lấy được anh, tôi nghĩ đó là điều may mắn và thầm cám ơn ông trời đã luôn để anh ở bên, chăm sóc cho tôi. Biết anh thiệt thòi khi lấy tôi, tôi đã cố gắng hết mình, yêu anh bằng tình yêu chân thành, chăm sóc anh, lo cho anh từng tí một. Tôi nghĩ mình phải bù đắp cho anh, cho sự vất vả của anh suốt thời gian qua. Nhưng dường như, anh không nhận ra tất cả chuyện đó, anh chỉ biết một điều mà anh ôm hận là, tôi không còn trong trắng.
Anh cáu bẳn với tất cả những gì tôi nói. Mỗi lần tôi tham gia vào chuyện gì thì anh bảo &’đồ đàn bà, biết gì mà nói’. Tôi cố cãi thì anh bảo &’có im mồm đi không, đàn bà hư hỏng thì có tiếng nói gì, có tư cách gì mà phát hiểu?’.
Đến hôm nay, khi thấy anh ngoại tình, tôi bắt quả tang luôn, tôi nói anh không ra gì. Tưởng anh biết lỗi, không ngờ anh lại mang chuyện cũ ra đay nghiến tôi. (ảnh minh họa)
Anh đi tối ngày, về nhà không ăn cơm cũng không báo một tiếng để tôi chờ. Anh mặc kệ tôi, anh không thềm đoái hoài. Có ai gọi điện cho anh, anh ra ngoài nghe, tôi thắc mắc: &’Vợ chồng với nhau, có gì mà anh bí mật, kín kín đáo đáo như thế. Hay anh giấu giếm em chuyện gì?’. Lập tức, anh chỉ tay vào mặt tôi, &’vợ không còn trinh thì im mồm, đừng có nhiều lời. Biết thân biết phận đi’. Tôi nghẹn đắng trong cổ họng, đau đớn vô cùng vì không thể hiểu tại sao anh lại nói những lời cay đắng như thế với tôi. Anh đã từng yêu tôi lắm cơ mà, chỉ vì chuyện tôi không còn trong trắng mà anh thay lòng, anh ngược đãi tôi vậy sao?
Đến hôm nay, khi thấy anh ngoại tình, tôi bắt quả tang luôn, tôi nói anh không ra gì. Tưởng anh biết lỗi, không ngờ anh lại mang chuyện cũ ra đay nghiến tôi. Anh chửi tôi: “Đồ đàn bà hư hỏng, ngủ với thằng khác rồi thì sao có tư cách dạy đời tôi. Tôi thích ngủ với ai mặc kệ tôi, cô biết điều thì im mồm cho tôi, may ra còn sống yên tâm, không tôi đuổi tống cổ”.
Nhục nhã quá, tôi không ngờ anh lại làm như vậy, những lời anh nói ra không bao giờ rút lại được, liệu anh có suy nghĩ kĩ chưa. Tôi thật sự không còn chịu nổi nữa. Mới cưới nhau, anh còn nói yêu tôi nồng nàn mà bây giờ anh coi tôi không giống con người, anh chửi rủa tôi thậm tệ. Vợ chồng còn chưa có con anh đã thế này, lại còn gái gú, nếu mà có thì có phải tôi chịu khổ không, vì khi đó, tôi khó lòng bỏ được chồng, chỉ làm con tôi khổ.
Tôi muốn dừng lại tất cả, muốn ra đi nhưng mà xấu hổ với bà con làng xóm lắm. Tôi phải làm thế nào đây? Hãy cho tô lời khuyên!
Theo Eva
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...