Vợ hơi tí là than khổ, than mệt
Vợ thường xuyên dùng khổ nhục kế để khiến người chồng cảm thấy thương xót.
Chẳng hiểu có ốm thật hay không nhưng hễ cức lúc tôi có việc, lúc tôi đi xem bóng đá là vợ tôi lại la lên rằng: anh ơi, em bị đau bụng lắm, rồi nằm vật ra giường.
Không nỡ để vợ ở nhà một mình, tôi đành ngồi chạy đi mua thuốc, nằm túc trực bên vợ rồi nấu cháo cho cô ấy ăn. Lần đầu tiên cảm giác cũng lo lắng lạ thường nhưng sau thành thói quen, thấy nghi nghi vợ không biết có ốm thật hay không mà mỗi lần tôi định đi đâu, định đi tụ tập cùng bạn bè thì vợ lại lăn ra ốm.
Thế là, tôi chẳng thương hại nữa. Bảo em tự lo đi, rồi đi cùng bạn. Thật lòng, tôi cũng thấy mình hơi vô tâm nhưng thiết nghĩ, chắc vợ muốn giữ chân mình nên làm ra vẻ như thế. Sao vợ mình không ốm vào những lúc khác mà cứ nhắm lúc mình đi chơi là ốm.
Thật lòng, tôi cũng thấy mình hơi vô tâm nhưng thiết nghĩ, chắc vợ muốn giữ chân mình nên làm ra vẻ như thế. (ảnh minh họa)
Mấy lần bạn bè gọi điện rủ đi chơi là cô ấy lên cơn sốt. Tôi bồng vợ lên để đưa vào bệnh viện thì cô ấy bám tay vào tường bảo em không đi đâu, em muốn ở nhà, em sợ bệnh viện lắm. Rồi lôi hết lý do này, lý do nọ ra để dọa dẫm tôi. Thiết nghĩ, vợ mình vì biết điểm yếu của mình nên hành hạ mình chứ có ốm đau gì cho cam.
Phát hiện tôi biết mánh khóe của mình, vợ đành bày ra chiêu khác. Hôm ấy, bạn bè rủ đi xem trận tứ kết bóng đá gay go, ác liệt mà chúng tôi đã lên kế hoạch từ tuần trước. Thế rồi vì sợ chồng đi về khuya, vợ tôi không hiểu vác ở đâu về chai rượu, rồi lăn ra ăn vạ. Uống cho bao nhiêu là rượu rồi nằm vật ra giường, vợ tôi nôn thốc, nôn tháo. Thế là một thằng chồng như tôi đành ngậm ngùi làm thân ô sin cho vợ. Chả lẽ trong lúc vợ bị say khướt như thế mà tôi lại bỏ vợ ở nhà một mình, không ai chăm sóc. Tôi đành gọi điện đến xin khất bạn lần sau và tất nhiên là tôi bị ăn một trận chửi xấu mặt.
Video đang HOT
Bạn bè bảo tôi là thằng nhu nhược rồi nhát gan này nọ nhưng tôi vẫn cam chịu. Tôi đâu có nhu nhược nhưng cảnh hai vợ chồng son khiến tôi không thể không làm thế. Tôi không thể vô tâm mà bỏ cô ấy ở nhà một mình được. Một thằng đàn ông có trách nhiệm như tôi không cho phép mình làm điều đó.
Bạn bè bảo tôi là thằng nhu nhược rồi nhát gan này nọ nhưng tôi vẫn cam chịu.
(ảnh minh họa)
Thật lòng nhiều lúc, tôi cũng đau đầu lắm vì tính nũng nịu của vợ. Tôi muốn quát vào mặt cô ấy nhưng lại không làm được vì nghĩ lại quãng thời gian qua, cô ấy đã chăm sóc cho tôi rất nhiều. Đôi lúc tính trẻ con của cô ấy cũng có những điểm đáng yêu biết bao.
Sắp trận bán kết bóng đá, tôi nài nỉ vợ cách đó hàng tuần để hôm đó mong vợ đừng ốm, đừng uống rượu. Nếu thế, tôi có thể thong thả mà đi cùng bạn bè. Cô ấy cũng gật đầu đống ý, chấp nhận cho tôi đi nhưng xong trận phải về ngay. Nghĩ lại mới thấy, đùng là đàn bà ưa những lời ngon ngọt, nếu dùng bạo lực thì chẳng ăn thua lại bị mang tiếng là vũ phu.
Tôi đã nghĩ ra một kế để “trị” vợ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sống trong ngôi nhà không nóc
Theo truyền thống gia đình Việt Nam, người cha là trụ cột gia đình, là cái nóc của mỗi ngôi nhà. Vậy mà những "ngôi nhà không nóc" vẫn tồn tại, hiện hữu.
Cuộc sống càng văn minh hiện đại, càng xuất hiện nhiều "ngôi nhà không nóc". Bị bỏ rơi, tai nạn, ly dị... có hàng trăm ngàn lý do dẫn đến cảnh người mẹ một mình nuôi con. Những gian khổ nhọc nhằn của những bà mẹ đơn thân không sao kể hết.
Tôi cũng là một trong số những bà mẹ đơn thân nuôi con. Và trong số những khó khăn tôi phải đón nhận, có việc trả lời những câu hỏi của con.
Ảnh minh họa
Đó là những bà mẹ không chỉ lao tâm lao lực, vất vả "cày bừa" kiếm tiền nuôi con mà còn phải đảm nhận chức năng thiêng liêng của một bà mẹ dịu dàng, vừa là một người cha cứng rắn. Sự khó khăn của những bà mẹ ấy không chỉ là mưu sinh mà còn phải đối mặt với những câu hỏi ngây thơ của con trẻ. Do công việc không ổn định về giờ giấc, tôi giao phó việc đưa rước bé đến trường cho đứa cháu gái.
Một hôm, trong bữa ăn tối, đứa con gái lên bảy của tôi bật hỏi: "Tại sao bạn con được ba, mẹ đưa đón đến trường, còn con chẳng những không được ba đưa đi học mà mẹ cũng không..." Nói đến đó bé nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi. Tôi buông chén cơm nhìn con, nuốt lại cơn đau thắt tim. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của mẹ, con bé dường như hối hận. Bé vốn rất sợ làm mẹ buồn. Chính vì sự nhạy cảm của con bé mà mẹ càng thấy khổ tâm. Cũng may, con nít mau quên.
Vài hôm sau, tôi đưa bé đến thăm một trường khuyết tật, nơi có những đứa bé không có cả cha lẫn mẹ. Tuần sau nữa, tôi đưa con đi xem chương trình ca nhạc thiếu nhi về khuya. Đường vắng, chỉ còn có những em bé bán mì gõ. Trong một quán cóc bên vỉa hè, một bé trai trạc tuổi con gái tôi mời khách mua vé số. Thằng bé ngước nhìn mẹ con tôi với đôi mắt buồn thăm thẳm. Rồi từ nhà hàng xóm, những người cha nghiện rượu đánh đập vợ con...
Theo thời gian, bé dần nhận thức được hoàn cảnh của mình, rằng bé còn hạnh phúc hơn rất nhiều những đứa trẻ cùng lứa mà bé được biết. Bé không còn đòi phải được ba, mẹ đưa đón đến trường.
Con trai lên năm đột nhiên thốt lên câu hỏi: "Mẹ ơi, cùng cha khác mẹ là gì?" Tôi bắt đầu cà lăm, hỏi lại con: "Sao con hỏi mẹ câu đó". Bé phụng phịu: "Vì trong lớp có bạn nói con như vậy". Với một đứa bé trai, tôi muốn con mình cứng cáp, thẳng thắn, dám chấp nhận những điều không thuận lợi nên tôi lấy lại bình tĩnh, giải thích cho bé một cách ngắn gọn, dễ hiểu: "Có nghĩa là người cha có một người phụ nữ khác, sinh ra một hoặc nhiều đứa con khác". "Đàn ông không tự làm ra con hả mẹ?" - "Ờ, đàn ông không tự làm ra con mà phải kết hợp với một người đàn bà".
Thằng bé chuyển sang câu hỏi khác: "Con trai có cưới con trai không mẹ?" Tôi lại một phen cà lăm nhưng biết không thể né tránh, nên hỏi lại cháu: "Con có thích cưới con trai không?" Thằng bé lắc đầu quầy quậy: "Không, con chỉ thích chơi với con trai thôi. Lớn lên, con sẽ cưới người nào giống y như mẹ!"
Sau những lời tâm sự "tầm phào", thằng bé chúi mũi vào bức tranh. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân dạy tôi trở nên biết kềm chế, điềm tĩnh trước những câu hỏi quá "người lớn" của bé. Rõ ràng là càng hốt hoảng, tình thế càng tồi tệ hơn.
Một đêm, con bé thập thò ngoài phòng làm việc. "Sao con không ngủ, khuya lắm rồi!" - "Mẹ ơi, tự dưng con không ngủ được" - "Vậy thì vào đây với mẹ". Con bé đến bên, nhìn màn hình vi tính chi chít con chữ, bé thốt lên thán phục: "Mẹ, sao mẹ giỏi vậy, mẹ làm ra chữ để nuôi con hả mẹ" - "Ừ".
Im lặng một lúc, bé thốt lên: "Mẹ à, sao con thức khuya thấy mệt. Mẹ thức khuya hoài mà con thấy mẹ không mệt" - "Mẹ cũng mệt lắm nhưng ráng. Mẹ phải làm việc mới có tiền mua sữa, mua quần áo, đóng tiền học cho các con. Mẹ không làm việc, các con không đến trường được, vậy là dốt, sợ chưa?"- "Sợ". Con bé tỏ ra hoang mang, sợ hãi nếu không được đến trường. Từ đó, thấy mẹ nó xem tivi, tán gẫu, nó kéo mẹ vào phòng, gào lên: "Mẹ, mẹ làm việc đi!"
Tôi chống chế: "Không, người giàu cũng khóc con à, khi người ta lầm lẫn những giá trị sống. Nói đúng ra, người giàu có nhiều cơ hội tìm kiếm hạnh phúc hơn..." Con gái xòe đôi bàn tay, môi mím chặt, gương mặt trở nên thật già dặn: "Con tin người nghèo cũng sẽ có được hạnh phúc. Hạnh phúc chính trong đôi bàn tay mình!" Tôi ôm chặt con vào lòng, giấu những giọt nước mắt. Con gái lặng đi một lúc, chợt thốt lên câu hỏi: "Tình yêu có mang lại hạnh phúc cho người ta không, hay chỉ có nỗi đau, nước mắt? Với con, tình yêu là một vật xa hoa".Lật bật, đứa con gái bé bỏng của tôi ngày nào nay đã 14 tuổi. Một ngày, tôi kể cho con gái nghe về mối tình ngang trái của mình. Con gái tròn xoe mắt hỏi: "Cái gì khiến mẹ vượt qua nỗi đau khổ ghê gớm mà mẹ phải chịu đựng?" - "Tình yêu". "Nhưng khi con chào đời, sao ba mẹ lại ly tan?" - "Ừ thì... trong nghịch cảnh, ba con không đủ sức chịu đựng. Ba con phải chọn cho mình một người phụ nữ mà theo ba là an toàn, là bến bờ êm ấm cho ba. Người phụ nữ ấy có nhiều điều kiện thuận lợi hơn mẹ, giàu có hơn, thành đạt hơn". "Như vậy người nghèo sẽ không bao giờ có được hạnh phúc hả mẹ?" Tôi nghe tim mình đau thắt vì sự cay đắng của mình đã gây ra một hiệu ứng tồi tệ.
Tôi mở to mắt nhìn con. Thế giới này sẽ ra sao nếu không còn tình yêu, sẽ ảm đạm biết bao khi tình yêu trong mắt đứa con gái mới 14 tuổi của tôi chỉ là một vật xa hoa? Hãy cứu lấy tâm hồn non dại của con. Vì trách nhiệm ấy mà tôi thêm một lần lau nước mắt, thêm một lần dẹp bỏ lòng tự ái, kiêu hãnh của mình đi tìm cha cho con.
Tôi chợt nhận ra mình sai lầm khi 14 năm qua, tôi đã nỗ lực xây dựng cho mình hình ảnh một người mẹ cứng rắn, là cái nóc nhà, là cây cột chống trời thay cho người cha của các con tôi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em, biển và anh Anh ơi, tất cả rồi cũng qua phải không anh. Mình sẽ cố gắng vượt qua anh để chúng mình vẫn mãi là bạn. Em xin lỗi vì có lúc em hay giận hờn anh nhưng về nhà em suy nghĩ lại mình chỉ là bạn thì em không nên đòi hỏi ở anh nhiều như vậy. Nhưng anh phải hứa với em...