“Vợ” hờ của đại gia
Nhiều cô thường đi lên từ chân thư ký hoặc trợ lý. Sau khi đột ngột nghỉ việc, các cô có được một căn hộ, một khoản t.iền và… ngoan ngoãn chấp nhận “đứng sau cánh gà”.
Một nguyên tắc bất di bất dịch của những cô “vợ” đại gia là “không bao giờ trở thành vợ chính thức”. Im lặng là cách giao tiếp duy nhất ở chỗ đông người. Có thể đòi hỏi mọi thứ, trừ việc làm đám cưới.
Chọn mặt gửi người
Nhung xinh đẹp, có khuôn mặt phúc hậu. Trong một số dịp rất hiếm hoi được xuất hiện, cô thầm lặng đi bên cạnh người đàn ông của mình, chỉ nhìn theo anh khi anh làm việc và để ý thái độ của những người đi bên cạnh anh. Trẻ hơn người yêu 22 t.uổi, Nhung chấp nhận tồn tại như một cái bóng bên cạnh người ấy. “Tôi yêu anh, dù tôi biết tôi sẽ không bao giờ trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận của anh được.
Quan hệ với tôi, anh xác định ngay từ đầu là tôi sẽ không được giới thiệu là gì của anh hết, không được kể với bất cứ ai, kể cả gia đình về sự có mặt của anh. Anh lo cho tôi tất cả mọi thứ, t.iền bạc, xe hơi, người giúp việc. Tôi chẳng phải làm gì, chỉ đợi anh đến khi anh có thể. Nhưng anh bận nhiều việc lắm, cũng không mấy khi gặp được anh. Tôi buồn, tất nhiên là thế, vì là phụ nữ ai chẳng mong có được hạnh phúc trọn vẹn với người mình yêu. Tuy nhiên, tôi đã là người anh tin tưởng thì tôi cũng phải chấp nhận”.
Hoa cũng là một phụ nữ “được tin tưởng” như thế. Người đàn ông của cô cũng được thiên hạ biết đến là một người đàng hoàng, tử tế, không quan hệ lăng nhăng. Vợ của anh cũng là người có địa vị trong xã hội. Hoa được tuyển làm thư ký của anh và chỉ sau 3 tháng, cô xin nghỉ việc công, để chỉ chuyên tâm vào việc tư với “sếp”.
“Ban đầu em cũng giận hờn, đòi hỏi anh dù không lấy em làm vợ được thì cũng phải năng đến và biết thăm hỏi gia đình em. Nhưng anh ấy cương quyết nói rằng nếu chấp nhận làm người tình của anh, có được tình yêu của anh thì phải chịu khó giữ bí mật đến từng chi tiết. Cũng có lúc anh cho em đi đến đâu đó cùng anh nhưng em cứ phải đóng giả là người không quen biết. Có khi em phải tự đặt phòng ở cùng khách sạn với anh, để khi xong việc anh đến gặp em cho tiện mà không ai biết. Em không biết mình có thể chịu đựng được đến bao giờ nhưng em không nỡ làm anh ấy buồn”.
Video đang HOT
“Vợ” đại gia là “không bao giờ trở thành vợ chính thức”… (Ảnh minh họa)
Ngoại hình xinh đẹp nhưng cũng phải thông minh và biết chịu đựng chính là tiêu chuẩn của những cô gái được chấm có thể làm “vợ” đại gia. Tất nhiên, những cô gái đều còn trẻ, t.uổi từ 22-25, nhà ở một vùng quê nào đó với gia cảnh còn nhiều khó khăn. Việc hằng ngày của các cô là đi học nấu ăn, học cắm hoa, học yoga và đi chợ. Mâm cơm thịnh soạn được nấu mỗi ngày nhưng người ấy có ghé về ăn hay không luôn là một ẩn số.
Không lấy làm vợ – Vì sao?
Một đại gia, khi được hỏi, tại sao không lấy cô ấy làm vợ đi, cô ấy tốt quá còn gì, đã trả lời: “Khi đã là vợ thật rồi, phụ nữ rất thích quản lý chồng bằng mọi biện pháp.
Một người như tôi, coi sự nghiệp, công việc, lý tưởng hơn tất thảy mọi thứ, phụ nữ chưa bao giờ có trong danh sách ưu tiên của tôi, nếu tôi cưới cô ấy làm vợ chính là làm khổ cô ấy. Hơn nữa, một cô gái trẻ như vậy mà mình lấy làm vợ sẽ gây ra những lời dị nghị, đàm tiếu, gây ảnh hưởng đến hình ảnh của bản thân và doanh nghiệp cũng như chuyện làm ăn”.
Còn với những đại gia có vợ rồi, việc không lấy “c.ô b.é ấy” làm vợ là đương nhiên: “Ly dị có nghĩa là phải chia đôi tài sản. T.iền bây giờ để trong cổ phần, cổ phiếu, trong nhà đất hết cả rồi. Vợ cũng là người quản lý t.iền bạc lâu nay. Mang tiếng là chủ doanh nghiệp nhưng vợ tôi mới là người quản những khoản t.iền lớn. Bỏ vợ có nghĩa là bỏ tài sản ở lại.
Ngoài ra, bỏ vợ cũng đưa ra hình ảnh xấu trong mắt những nhà đầu tư, cho thấy sự thiếu bền vững trong những quyết đoán của mình. Mình rồi cũng sẽ già, còn cô gái yêu mình còn trẻ lắm, cuộc đời cô ấy còn dài, có thể sau này sẽ gặp được những người tốt hơn mình. Lúc này cô ấy cũng chẳng có ai thì còn chấp nhận mình, chứ sau này, biết thế nào mà nói. Nếu lúc mình đã chấm dứt sự nghiệp rồi mà cô ấy vẫn chấp nhận thì… biết đâu đấy!”.
Với các cô “vợ”, lý giải duy nhất cho tình trạng này là vì tình yêu. Nhưng nỗi buồn, sự ưu phiền, bất an và không hạnh phúc hiện rõ trong đôi mắt xinh đẹp của những cô gái ấy. Trong những căn hộ sang trọng vẫn luôn có những mâm cơm còn nguyên vẹn và chỉ được dọn đi vào sáng hôm sau.
Theo VNE
Buồn tủi vì thân phận vợ hờ
Sợ mất Hoàng, Hoa ra sức chiều chuộng, kể cả những bí quyết phòng the Hoa dày công nghiên cứu cũng chỉ đủ sức giữ Hoàng vài giờ trên giường ngủ, sau đó thì anh ta... ngoài vùng phủ sóng!
Ầu ơ... rau răm đất cứng dễ bứng khó trồng/ Dẫu thương cho mấy... ầu ơ... cũng chồng người ta! Đó là câu hát mà thuở nhỏ Hoa thường nghe các bà, các dì ru con cháu ngủ giấc trưa. Lúc ấy, Hoa chưa hiểu ý nghĩa câu hát thế nào, chỉ nghe buồn da diết. Giờ đây cô mới thấm thía...
Hạnh phúc ngắn ngủi
Hoa vừa tốt nghiệp đại học, làm thư ký riêng cho Hoàng, giám đốc một công ty chế biến gỗ xuất khẩu. Phục vì tài, cảm vì sự hào phóng, Hoa ngã vào vòng tay Hoàng sau ba tháng vào làm việc. Được Hoàng lo đầy đủ mọi thứ, Hoa thấy mình vô cùng sung sướng so với bạn cùng trang lứa. Thế nhưng... sống với Hoàng được sáu tháng, Hoa biết được sự thật là ngoài người vợ chính thức Hoàng còn có hai cô nhân tình, trước đây cũng đều từng là thư ký riêng của Hoàng. Sợ mất Hoàng, Hoa ra sức chiều chuộng. Nhưng những bữa cơm nóng sốt... cư nguội dần theo nỗi mong chờ, những ngôn ngữ ngọt ngào trôi tuột như nước đổ lá môn, kể cả những bí quyết phòng the Hoa dày công nghiên cứu cũng chỉ đủ sức giữ Hoàng vài giờ trên giường ngủ, sau đó thì anh ta... ngoài vùng phủ sóng! Không có tư cách lẫn phương cách nào để danh chính ngôn thuận đi tìm Hoàng, Hoa chỉ biết mòn mỏi chờ mong và... khóc thầm!
Không "may mắn" được chồng hờ chu cấp, mà phải làm điều ngược lại là Duyên, một giáo viên ngoại ngữ. Duyên ly hôn chồng đã sáu năm, co con gái 16 t.uổi. Từ khi yêu Hùng, một họa sĩ đã có vợ ba con, bao nhiêu t.iền dạy kèm, dạy thêm ở các trung tâm Duyên đều đổ vào mối tình không đoạn kết này. Duyên kể: "Thu nhập của anh ấy thất thường, khi bán được tranh, anh ấy cũng rất rộng rãi... Mình vẫn thường mua cho anh ấy những vật dụng cá nhân, cho anh "vay" t.iền mở triển lãm, nhưng ít khi anh trả lại. Dù vậy, mình không tính toán thiệt hơn".
Học xong cấp III, từ quê lên thành phố, Kim chấp nhận làm vợ lẽ của Dũng (chủ vựa vật liệu xây dựng) sau hai năm làm nhân viên cho anh ta với số lương khiêm tốn nhưng t.iền thưởng riêng luôn hậu hĩnh. Kim cứ ngỡ từ đây cuộc sống mình sẽ dễ dàng hơn, lại có thể gửi về quê giúp gia đình. Dũng còn hứa nếu Kim sinh cho anh một đứa con trai (Dũng chỉ có hai con gái), anh sẽ mua cho mẹ con cô căn nhà nhỏ. Mọi việc tốt đẹp ấy chỉ diễn ra trong hai năm đầu vụng trộm và cũng vừa kịp cho một sinh linh bé bỏng ra đời. Căn nhà chưa thấy, đã thấy... vợ Dũng xuất hiện trước cửa phòng trọ của mẹ con Kim.
Ngay cả khi được "chồng chung" yêu thương, chăm sóc, thì hạnh phúc cũng đầy cay đắng! (Ảnh minh họa)
Hệ lụy dài lâu
Nghe Hoa khóc lóc, đòi t.ự t.ử, Hoàng sợ quá nên đã hứa sẽ chấm dứt với hai người phụ nữ kia, nhưng anh ta không thực hiện. Hoa chủ động hẹn gặp cùng lúc với hai cô kia để "làm rõ vấn đề", thì cả ba đêu bế tắc. Ai cũng cho là mình được Hoàng yêu nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn, chu cấp nhiều hơn... và cùng yêu cầu hai người còn lại rút lui. Nhưng họ quên rằng chính vợ Hoàng mới là người đủ tư cách buộc họ phải... trả sân cho đội chủ nhà! Be bang thay, dẫu biết rõ mười mươi Hoàng nhăng nhít trăng hoa, Hoa vẫn điên cuồng tìm đủ mọi cách giành cho được tình yêu của Hoàng, từ chuyện mang thức ăn đến công ty tẩm bổ rồi điện thoai hẹn hò, nhưng chăng mấy khi gặp được Hoàng vi anh ta phải "chia ca" liên tục. Hoa cứ phải chờ đợi hàng giờ liền để rồi cuối cùng... ngồi khóc! Có những đêm Hoa nhiều lần lang thang qua lại nhà Hoàng, chỉ với hy vọng được nhìn thấy Hoàng tình cờ mở cửa bước ra...
Còn Duyên, dù chấp nhận những thiệt thòi, nhưng nào được yên thân. Vợ Hùng thì quá quen với cảnh chồng trăng hoa, nhưng các con của Hùng cứ vài tháng lại đến nhà Duyên "dằn mặt", bắt phải "buông tha" cho cha của chúng. Mải mê lo chăm bón cho mối tình vụng trộm, cô con gái 16 t.uổi đã bỏ nhà đi hoang sau những lần chứng kiến mẹ bị những người đáng t.uổi con mình n.hục m.ạ. Con gái Duyên nói: "Con thông cảm, nhưng mẹ phải đổi tình yêu bằng đồng t.iền mồ hôi nước mắt, danh dự, sĩ diện của mẹ thì con không thể nào chấp nhận". Vậy mà Duyên vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn đắm đuối lao vào cuộc tình, còn trách con gái hư thân mất nết mà quên rằng mình đã và đang làm gương xấu cho con!
Kim thì bị một trận đòn ghen lúc sinh con chưa đầy tháng, may mắn được hàng xóm cứu kịp. Kim đem con gửi về quê, rồi trở lên thành phố tìm việc làm. Ít lâu sau Kim gặp Định, thợ bảo trì của môt công ty may. Định đã ngỏ lời cầu hôn, nhưng khi nghe Kim thú nhận chuyện quá khứ, Định thay đổi ý định. Khi Định cho biết, anh có cảm giác mình bị lừa dối, Kim khóc: "Anh nói vậy... nhưng liệu biết tôi có con, anh có đến với tôi không?". Kim về quê đón con lên chung sống với mình, không dám mong đợi phép màu nào đem tình yêu đến cho mình nữa! Điều đáng trách nhất là Dũng không hề trợ cấp, cũng không một lần ghé thăm con trai, đứa con mà anh ta từng nói là niềm khao khát.
Nhưng ngay cả khi được "chồng chung" yêu thương, chăm sóc, thì hạnh phúc cũng đầy cay đắng! Chị Mỹ Lan, thợ may gia công, làm vợ lẽ của anh Kiên, một tay cò đất giau nưt đô đô vach kể: "Sống với mình anh cũng t.iền phát gạo đong. Thu nhập của anh bao nhiêu mình đâu có quyền biết. Từ khi chấp nhận làm vợ lẽ, mình khép dần mối quan hệ, ít tiếp xúc vì ngại nói chuyện chồng con. Khi buồn tủi chuyện gì cũng không dám nói ra, vì biết chẳng ai thông cảm. Cay đắng nhất là khi con đau ốm, một mình ôm con chạy chữa, anh chỉ đến khi có thể, chứ làm sao túc trực bên mẹ con mình được!". Đã vậy, Mỹ Lan chẳng bao giờ dám than thở hay kể lể gì với "chồng chung", chị nói: "Anh ghé nhà, mình phải cố tạo không khí vui vẻ, ấm cúng, hạnh phúc... mới mong giữ được chân anh. Mình mà mở miệng than hay buông tiếng thở dài là anh ấy bỏ về ngay". Chị chỉ con biết nuốt nước mắt vào trong, bởi chẳng thể nào tâm sự hay chia sẻ với bất kỳ ai. Nhưng đáng buồn hơn là cô con gái vừa đến t.uổi trăng tròn của anh chị cũng lặng lẽ đi về, học hay chơi thường chỉ một mình. Chẳng thấy cô bé có bạn bè hay chơi đùa vui vẻ cùng trang lứa trong xóm. Chị ngân ngấn nước mắt khi nhắc đến con gái: "Tội nghiệp con bé, nó mặc cảm nên tối ngày cứ ru rú trong nhà. Biết vậy, ngày xưa... mình ở vậy cho xong".
Theo VNE
Chút tình thừa ngu muội Làm cách nhà năm mươi cây số nên Chiến chỉ có thể về vào cuối tuần. Vợ chồng anh chưa có con và lúc nào nó cũng tin lời Chiến phỉnh rằng vì thương cô ấy, vì bố mẹ cần người chăm sóc nên anh chưa thể bỏ vợ được. Hàng ngày anh như một người chồng rất cần mẫn, chăm chỉ với...