Vợ “hềnh hệch”
Có đến cả tá chuyện về người vợ “hềnh hệch” của mình mà gã nghĩ đến đã đau cả đầu…
Gã bối rối lắm, bối rối với bản thân và bối rối với thiên hạ. Bối rối với vợ vì không biết đ.ánh giá vấn đề thế nào cho đúng. Người ta thì bảo vợ gã v.ô d.uyên, kẻ thì bảo vô tâm, vô ý, còn gã thì thấy vợ vô tư… Vợ gã thì luôn miệng bảo: “Người ta nói gì mặc kệ, vợ là vợ”.
Bình thường trong mắt gã thì vợ như thế đã là nhất vì vợ gã xuề xòa, thoải mái, “thẳng tuột móng heo”. Lúc nào vợ gã cũng cười nói, không để bụng, chấp nhặt ai bao giờ. Chính vì vui tính nên nhiều hôm gã đang cáu kỉnh, nhìn thấy vợ, khuôn mặt cũng giãn ra được vài… mét da.
Đáng ra vì thế gã sẽ vui. Thế nhưng gã lại đ.âm ra bối rối vì phải chăng mình khác người nên mới coi vợ là xuất chúng, tốt nhất thế gian đúng như mẹ gã, em gã và vài người bạn đã ghé qua nhà gã dùng cơm từng nói?
Gã muốn ngồi lại suy tư, chiêm nghiệm, rà soát lại những việc vợ gã từng làm để có đưa ra kết luận thỏa đáng nhất cho câu hỏi: gã có phải là kẻ khác người?
Gã nhớ lại cách đây không lâu, vừa nghe tin em dâu sinh con, vợ phóng như bay về nhà, lôi tuột gã vào bệnh viện. Đi hết dãy hành lang, hai vợ chồng vừa toan đẩy cửa bước vào phòng sau sinh thì mẹ gã xuất hiện.
Bà đứng chặn trước mặt, tròn mắt nhìn gã rồi hỏi: “Vào đây làm gì?”. Gã đang gãi đầu gãi tai thì vợ nhanh nhảu: “Tụi con đi thăm em dâu đẻ” rồi dúi dụi đẩy gã vào.
Mẹ gã kéo sượt gã ra và phán một câu xanh rờn: “Gái đẻ, đi ra. Người đâu mà vô ý lôi tuột cả chồng vào”. Hôm đó gã đi ra, ngồi dưới sân bệnh viện chờ vợ gần 1 tiếng đồng hồ nhưng tựu lại gã vẫn không tìm ra vợ gã vô ý ở chỗ nào.
Video đang HOT
Gã thấy vui và hài lòng với cô vợ “hềnh hệch” của mình (Ảnh minh họa).
Rồi hôm trước nữa, khi bà hàng xóm sang phàn nàn chuyện anh con trai đang công tác trong Nam bị ốm. Xót con, bà bảo con dâu mua vé máy bay vào xem tình hình anh thế nào nhưng chị không đi.
Nghe bà cụ có vẻ bắt đầu nổi xung với con dâu, vợ gã hềnh hệnh cười rồi cắt lời bà cụ: “Chị ấy đi rồi thì thằng nhóc còn dính lấy cái bầu vú mẹ giao cho ai. Bà lo quá thôi. Con nghe chị ấy nói anh nhà cụ chỉ bị sốt nhẹ, không đáng lo…”.
Vừa dứt lời, bà cụ giận dỗi đứng phắt dậy: “Các chị con dâu rặt một lòng”. Bà cụ giận vợ gã từ hôm đó mặc kệ chị chào hỏi. Gã thấy vợ gã chí lý, đàn ông, sổ mũi, hắt hơi, ốm đau một tí là chuyện xoàng.
Gần đây nhất nhà có khách, đáng ra đã mời người ta xơi cơm, nàng chỉ cần nhỏ nhẹ, đon đả bảo:”Bác ngồi chơi, nói chuyện rồi ở lại dùng bữa với vợ chồng em” thì khách cũng vui mà chủ chính trong nhà là gã cũng mát mặt. Thế nhưng nàng bộc trực thế bằng một câu: “Bác gái xuống đây phụ em một tay, nấu nhanh, ăn nhanh… để hai ông ngồi đó…”.
Lúc đó gã cũng hơi đỏ mặt vì vợ xuề xòa quá, người ta là khách và gã phải chữa thẹn giúp vợ bằng câu nói khách sáo. Gã thấy chuyện này vợ gã hơi đơn giản hóa. Vợ gã có chút sai… nhưng đâu đến nỗi thảm tệ.
…Hôm nay, vừa đi làm về đến cổng, bà chị họ ở đâu chạy tới, vẻ mặt không vui nói dỗi với gã: “Cậu khéo kén được mợ ấy. Ăn nói như tạt nước vào mặt”.
Níu kéo mãi bà chị ấy mới gằn giọng kể lại chuyện vợ gã không xoa dịu, vun vào mà phê phán đứa con trai chị lười, làm khổ vợ để đến nỗi con dâu chị ấy đang xuôi dần việc không li dị chồng thì giờ nó dứt khoát đòi chia tay. Gã ngẫm ra thì thằng ấy bài bạc, rượu chè lại còn chơi gái. Rõ là nó làm khổ vợ. Rõ là đáng bỏ lắm. Gã vẫn thấy vợ đúng…
Còn cả tá chuyện nữa, gã nghĩ đến đau đầu nhưng vẫn thấy vợ có lý của vợ mà gã thì cũng thấy lý đó đâu có sai. Bởi vậy gã mới thấy bối rối…
Thôi kệ, gã thích vợ gã, một người đàn bà hềnh hệch, tính nết dễ chịu, thoải mái. Gã thấy thoải mái,yêu đời khi sống bên vợ. Thế là được, mặc người ta nói vợ vô… gì thì cũng kệ!
Theo VNE
Ngày tình đầu của con tan vỡ!
Con sẽ đứng lên bằng chính đôi chân của mình, và tin là con làm được mẹ nhỉ? Mẹ! Con gái mẹ hôm nay lại khóc rồi, và thức trắng đêm nữa. Cuộc sống không được như mong muốn mẹ nhỉ, không ai đoán trước được điều gì phải không mẹ?
Con buồn, tự nhiên con lại nghĩ đến bố mẹ mà con không dám gọi điện cho mẹ, con sợ đang nói chuyện với mẹ mà con khóc, mẹ lại nghĩ hai chị bắt nạt con. Con tự mỉm cười, rồi con lại nhắn tin than vãn với anh hai mẹ ạ, con chỉ nói sơ sơ tình hình của con hiện tại, vậy mà anh hai hiểu và an ủi con rất nhiều đấy mẹ. Con bật cười vì cái cách anh an ủi con sao mà dễ thương đến thế. Nhưng nước mắt không nghe lời con, nó cứ rơi ấy mẹ ạ, con càng tự lau, nó càng rơi nhiều, rơi nhiều đến nỗi làm con phát bực, con mặc kệ cho nó tuôn trào, để rồi nơi trái tim có một cảm giác gì đó đau nhói!
Mẹ ơi, con lớn rồi mẹ nhỉ? Con không còn là một con nhỏ với mái tóc tomboy, đi phá khắp xóm, suốt ngày theo mấy anh với mấy thằng con trai thả diều, b.ắn bi để mỗi lần như thế, mẹ lại lôi con về nhà, bắt con nằm xuống " Lần này chịu mấy roi?", con vừa ấp úng, vừa khóc nấc " Một roi, nhẹ thôi ạ". Lên cấp 3, con cũng thướt tha với áo dài, với mái tóc lá, dài dài một tẹo mà dễ thương mẹ nhỉ? Chả thế mà con cũng làm ít nhất là 3 cậu bạn chao đảo vì mình, mặc dù con chả giống một đứa con gái gì cả, nói to, lại còn phá phách nữa. Nhưng mà con lớn thật rồi đấy mẹ ạ, con không còn quá bé để bố mẹ, anh hai và hai chị che chở cho con mãi được. Năm 12, con lên TP học, con đã trưởng thành lên rất nhiều, và con đã biết yêu từ cái ngày đấy, con nhớ đó là một ngày SG lác đác mưa, mà trùng hợp là, hôm nay, khi mọi thứ sụp đổ trong con, SG cũng "khóc" mẹ ạ.
Người ta cứ nói mối tình đầu mong manh lắm, nhất là nó lại bắt nguồn khi đó là tình yêu t.uổi học trò. Con không tin điều đó, con đã muốn tự mình chứng minh điều người ta nói là không đúng, con ngốc mẹ nhỉ? Con dành tình cảm cho cậu ấy thật nhiều. Ngày cậu ấy tỏ tình với con, con vui đến mất ngủ, khiibg phải vì con cũng thích cậu ấy, mà chỉ là vì cậu ấy ít nói, ít biểu lộ cảm xúc, lại hay bắt nạt con, thế mà... con bất ngờ quá mẹ ạ. Thế rồi con đồng ý, ít nhiều thì dần dần con cũng dành hết tình cảm cho người ta. Rồi con cũng biết thế nào là yêu, là nhớ, là cố gắng, là mạnh mẽ, là nghị lực, là kìm lòng, là khóc vì đau, là "tự nâng lên thì có thể tự bỏ xuống", con đứng lên được sau tất cả, chứng tỏ con lớn rồi mẹ nhỉ?
Con đành phải đổ cái lỗi này cho hai từ "số phận" (Ảnh minh họa)
Thất tình, con khóc muốn ngập lụt cả SG, nhưng sau gần 2 tiếng đồng hồ đ.ánh mất mình ấy, con lại cười nhiều hơn, nói nhiều hơn và bỗng thấy mình lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ. Con nói với hai chị là con sẽ cắt tóc, con ngốc thật mẹ nhỉ? Sao con lại có một phút yếu lòng suy nghĩ như thế để đ.ánh mất mình? Ai cũng khen con dễ thương, nên thôi mẹ ạ, con từ bỏ cái mơ ước cắt tóc tomboy cho một cuộc tình đã không như con mong đợi.
Người ta bảo, vết thương là ta đ.au đ.ớn như thế thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường nhưng khóc nức nở để cầu mong sự thương hại của người khác không phải là bản chất của con. Níu kéo người khác càng không phải tính cách của con. Tại sao con phải nhìn về phía sau khi đôi mắt mẹ sinh con ra đã ở đằng trước mẹ nhỉ? Con tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường là đúng mẹ nhỉ? Con không sai mẹ nhỉ?
Con sẽ cố gắng mẹ ạ, con muốn nhà mình và bạn bè an tâm về con, và cả cậu ấy nữa. Con không muốn cậu ấy bận tâm về con, con không muốn cậu ấy đau lòng x.ót x.a cho con, con thấy mình đã từng khiến cậu ấy mệt mỏi, là gánh nặng cho cậu ấy. Chắc con tàn nhẫn với cậu ấy lắm mẹ nhỉ. Nhưng biết sao được, con đành phải đổ cái lỗi này cho hai từ "số phận".
Rồi con cũng sẽ đứng lên được phải không mẹ? Chẳng có yêu thương nào là mãi mãi, chỉ có khoảnh khắc bên nhau là trường tồn vĩnh cửu. Không phải trên bờ cát thời gian mà trong nhưng ngách sâu của hồi ức mỗi khi con nhớ về... đau đáu và khôn nguôi. Con sẽ chấp nhận đâu phải người nào cũng có thể thương yêu nhau cả đời. Đôi khi vai trò người này trong cuộc đời người kia chỉ đơn giản là đi chung một đoạn đường, ngắn hay dài sau đó đều phải nói lời tạm biệt.
Bạn ấy và con không còn chung một con đường, con cũng chả biết sau này đâu sẽ là yêu thương rất thật nhưng hãy cứ nhớ là con đã dành tình cảm hết cho cậu ấy là được phải không mẹ? "YÊU KHÔNG HỐI TIẾC" mẹ nhỉ?
Con sẽ đứng lên bằng chính đôi chân của mình, và tin là con làm được mẹ nhỉ?
Theo 24h
Anh chỉ là một gã nghèo Giờ đây anh nhận ra một điều rằng "Em không thể bên một thằng nghèo mãi được". Vậy là đã gần 4 năm mình yêu nhau rồi em nhỉ! Chỉ còn vài tháng nữa là khoảnh khắc giao mùa sẽ đến. Những cơn mưa bắt đầu với bao nhiêu kỉ niệm của chúng mình thay phiên nhau lướt qua trong tâm trí của...