Vợ gọi điện: “Anh về sớm đón con nhé” chồng Ok nhưng lại ngồi nhậu với bạn đến 12h đêm
Nhậu nhẹt chán chê đến khuya, Tú mới mở điện thoại ra thì sốc trước tin nhắn vợ gửi: “Con chết rồi!” anh vội lao về nhà thì run sợ trước cảnh tượng kinh hãi này.
Ok, lát anh qua đón, em không phải lo (ảnh minh họa)
Tan sở từ 4h chiều, nhưng Tú lại ra quán bia nhậu với đồng nghiệp. Vừa ngồi xuống bàn nhậu thì vợ gọi điện.
- Anh về sớm đón con nhé, tầm 17h15 nó tan học đấy. Hôm nay em làm tăng ca về muộn không đón được con.
- Ok, lát anh qua đón, em không phải lo.
Bỏ máy xuống, Tú lại ngồi nhậu tiếp với đồng nghiệp hết chén này đến chén khác. Bia vào, người lâng lâng đám đồng nghiệp lại gạ đi hát karaoke cho vui, Tú đồng ý luôn mà quên mất phải về đón con. Để tránh các bà vợ làm phiền, hội Tú giao kèo vứt hết điện thoại ra 1 xó rồi cứ thế mà ăn chơi.
Hát hò, uống bia rượu tới bến đến 12h đêm say khướt Tú mới tìm điện thoại về. Mà điện thoại ra thấy 80 cuộc gọi nhỡ đều là của vợ, và rất nhiều tin nhắn. Mở tin nhắn cuối cùng vợ gửi, Tú sốc óc, tỉnh cả rượu khi thấy vợ nhắn: “Con chết rồi!!”. Run sợ về điều đó, Tú mới ớ người ra là chiều tối nay anh phải đi đón con thay vợ mà quên mất. Vội về nhà xem thế nào, thế nhưng vừa đến cửa Tú đã nghe thấy tiếng vợ gào khóc lịm đi.
Run rẩy bước vào bên trong, nhìn con trai 7 tuổi nằm bất động trên giường Tú trào nước mắt, mãi mới cất lên tiếng hỏi vợ.
- Con… con sao thế này?? Không phải nó chết rồi chứ vợ.
- Anh, đồ tồi. Anh làm bố như thế à?? Tôi nhờ anh về đón con, tại sao anh không đón nó?? Thằng bé chờ bố mẹ đến hơn 6h tối không thấy ai đến, nó đã lang thang tự tìm đường về nhà, rồi chẳng may bị xe tông ra nông nỗi này. Anh không đón nó, nói với tôi 1 câu, sao phải làm thế chứ?? Tôi hận anh. Đồ tồi!!
- Anh xin lỗi, anh quên mất. Con… con chúng mình…
- Anh đi đâu, làm gì mà bận hơn cả tính mạng của con mình như thế?? Anh đi uống rượu đúng không, người anh toàn mùi rượu thế này. Chẳng lẽ rượu bia, bạn nhậu quan trong hơn con anh ư?? Anh không xứng đáng làm bố nó, cút đi!! Tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin nhưng anh không thèm bắt máy, trả lời. Giờ thì không cần nữa, tôi không cần 1 người chồng vô trách nhiệm, 1 người cha mặc kệ sự sống chết, an toàn của con mình như thế. Cút đi…
Video đang HOT
Con… con sao thế này?? (ảnh minh họa)
- Vợ, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Em mắng chửi anh thế nào cũng được, nhưng xin vợ, xin vợ hãy để anh ôm con 1 lần cuối được không?? Anh sai, sai quá rồi.
Vợ không nói gì, nhưng buông con ra để Tú ôm lấy thằng bé. Ôm lấy con, Tú như đứt từng khúc ruột và hận bản thân vô cùng. Chỉ vì ham mê nhậu nhẹt mà anh đã đẩy con vào chỗ chết, là anh, là anh đã hại chết con. Anh phải làm gì để thằng bé được sống lại?? Tú siết chặt con vào lòng khóc mà thầm ước, giá như có thể anh xin đổi mạng cho thằng bé. Con anh vô tội, nó mới có 7 tuổi thôi mà.
Đau đớn và hận chồng vì sự ra đi của con, sau khi lo hậu sự cho thằng bé xong xuôi vợ Tú nhất định đòi ly hôn. Không muốn vợ, Tú xin vợ ly thân thay vì ly hôn. Vừa mất con xong, giờ lại ở 1 mình Tú lo cho vợ lắm, nhưng cô không cho anh cơ hội ở bên chăm sóc.
Đấy, chỉ vì ham mê nhậu nhẹt, không thèm nghe điện thoại của vợ mà Tú phải nhận cái kết đau lòng mà cả đời này anh không thể tha thứ được cho bản thân. Thế nên các ông chồng ạ, hãy biết thứ gì mới là quan trọng với mình, đừng vì cả nể đi nhậu với bạn bè rồi gây nên hậu quả tai hạn. Gia đình bạn, nếu không bảo vệ thì bạn sẽ làm mất nó, đừng vì những thứ phù phiếm mà tự đánh mất người thân, hạnh phúc của mình để cả đời phải sống trong dằn vặt, hối hận.
Theo Blogtamsu
Mẹ gọi điện xin 2 triệu mua thuốc thì con gái lạnh lùng từ chối
"Mẹ...bị ốm cả tuần nay, mẹ thấy trong người cứ yếu yếu, nhưng hết tiền mua thuốc rồi. Con...có không gửi về cho mẹ xin 2 triệu nhé."
Ông bà ta nói "Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày". Đúng là không có tình cảm nào sâu đậm như tình mẫu tử, phụ tử. Thế nhưng, có nhiều người vẫn vì 1 số lý do nào đó mà bất hiếu với cha mẹ. Họ có liệu trước được rằng, tương lai sau này khi có con, họ cũng sẽ bị con cái đối xử theo cách họ đã từng làm với cha mẹ mình?
Vốn là 1 cô gái nhà quê nghèo khó nên Ngân luôn có ước mơ được đổi đời và nhất là từ sau khi lên thành phố, được chứng kiến cảnh chúng bạn sống xa hoa, sang chảnh. Ngân lại càng hận đời tại sao cho mình sinh ra ở 1 hoàn cảnh như vậy.
Bố mẹ Ngân chỉ là những người nhặt rác, từ khi còn nhỏ, cô đã chứng kiến cảnh bố mẹ bươn chải dầm mưa dãi nắng cực khổ như thế nào. Mỗi ngày lăn lội ngoài đường 9, 10 tiếng đồng hồ mà đôi khi tiền lãi chỉ vài chục nghìn.
Đến khi Ngân 10 tuổi, bố cô lại bệnh lao qua đời, cuộc sống đã vất cả nay càng nhọc nhằn hơn. Lúc đó, Ngân cũng rất thương mẹ, nhưng cô không thể giúp được gì mà chỉ chú tâm vào học.
Thế nhưng, nhiều lần đóng tiền học phí muộn bị cô giáo nhắc nhở, Ngân cảm thấy xấu hổ và trút giận lên người mẹ:
-Nếu còn đóng chậm 1 lần nào nữa thì con bỏ học luôn, nhục nhã quá.
Mẹ cô chiều con gái nên luôn sợ con buồn, vì thế từ đó bà có chết đói cũng không để con phải muối mặt với bạn bè lần nào nữa.
Khi Ngân đậu đại học, mẹ cô là người vừa vui nhất nhưng cũng vừa lo nhất. Càng lo, bà càng cố găng làm việc quần quật để kiếm tiền nuôi con gái tốt nghiệp đại học. Thế nhưng, ngày nhận bằng tốt nghiệp, Ngân nhất định không cho mẹ lên tham dự. Miệng thì nói sợ mẹ vất vả, đi đường xa tốn tiền nhưng thực chất cô không muốn mọi người biết cô có 1 người mẹ quê mùa, rách rưới.
Sau đó, Ngân ra trường xin được việc làm, cũng là lúc mẹ cô yếu dần đi, bà không thể tiếp tục làm thêm được gì nữa nên đành ở nhà chờ tiền con gái gửi về mỗi tháng.
Từ sau khi đi làm, Ngân đã tuyên bố:
-Mỗi tháng 1 triệu là mẹ ở nhà tiêu thoải mái rồi, con trên thành phố cái gì cũng đắt, còn trăm khoản phải tiêu, mẹ đừng có gọi điện lên giục tiền lúc nào có con khắc gửi về.
Vậy mà, đã mấy tháng nay không thấy con gái gọi điện về cũng không gửi tiền. Nghĩ con gái bận nên mẹ Ngân không dám làm phiền. Ngờ đâu, dạo này cô mới mua được chú chó cưng vì thấy bạn bè ai cũng nuôi 1 con thú cưng với phương châm "người yêu không có nhưng chó phải có 1 con".
Ngân làm sao có thể kém sành điệu hơn họ được, cô phải mua để chứng tỏ mình cũng là "dân chơi thứ thiệt". Vì bận rộn chăm chó và mang nó đi khoe mà cô quên luôn cả mẹ ở nhà.
Đến 1 hôm, mẹ Ngân bỗng nhiên gọi lên, Ngân bắt máy đầy hậm hực:
-Đã bảo khi nào con gọi về thì nghe rồi, cứ mượn điện thoại nhà hàng xóm nó cười cho.
Mẹ Ngân giọng yếu ớt:
-Mẹ...bị ốm cả tuần nay, mẹ thấy trong người cứ yếu yếu, nhưng hết tiền mua thuốc rồi. Con...có không gửi về cho mẹ xin 2 triệu nhé.
(Ảnh minh họa)
Ngân nghe vậy thì nổi nóng:
-Con chả hiểu nổi mẹ nữa, ở quê mà bao nhiêu tiền tiêu cũng hết, con có phải cái ngân hàng đâu, mà người già đau ốm là chuyện quá bình thường. Chắc do mẹ nằm nhà cả ngày không làm gì nên mới uể oải đấy.
Mẹ cô rưng rưng:
-Con...cho mẹ...xin..2 triệu.
Ngân quát lên:
-Tiền để mua thức ăn cho chó rồi, lằng nhằng quá.
Đúng lúc con chó cưng cứ quấn vào chân nên Ngân dập máy luôn chỉ kèm theo câu:
-Thế nhá mẹ.
Rồi cô dẫn chó đi siêu thị mua thức ăn thật. Mẹ Ngân thì cứ gọi mãi:
-Ngân ơi, Ngân..con ơi.
Nhưng bên kia đầu dây chỉ còn tiếng tút dài.
3 tuần sau, Ngân về nhà xin công chứng giấy tờ, cô cũng không gọi điện trước cho mẹ mà cứ thế bắt xe về. Ngờ đâu khi bước vào cửa nhà thì Ngân chết ngất khi thấy di ảnh mẹ trên bàn thờ. Cô quỳ sụp xuống khóc trong sự hoang mang. Khi đó, người hàng xóm mới sang nới:
-Mẹ cháu qua đời vào lúc nửa đêm không ai bên cạnh, bà ấy bị bệnh tim từ lâu nhưng sợ cháu lo nên giấu. Ngay cả khi hấp hối cũng không cho gọi cho con gái. Bà ấy nói cháu còn bận, phải không?
Ngân càng nghe nước mắt cô càng trào ra như mưa. Lúc này cô có thể nói gì được nữa, chỉ biết ân hận tột độ khi mà lỗi lầm này cả đời cô cũng không bao giờ được tha thứ.
An / Theo Thể thao Xã hội
Quá 12h đêm chưa thấy con gái 15 tuổi về, cả nhà nháo nhác đi tìm "Con không phải con của cái nhà này, con không phải con đẻ của bố mẹ, con sẽ đi chết cho bố mẹ vừa lòng". Ở quê của Hạnh, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại trong suy nghĩ của tất cả mọi người. Và cũng chính vì tư tưởng đó đã gây ra biết bao tổn thương cho những...