Vợ giỏi, chồng hóa bù nhìn
Tôi không phải là chồng của cô ấy, tôi chỉ là ô sin và bù nhìn trong cái nhà này.
…Bởi một lý do vô cùng đơn giản: vợ tôi vừa giỏi lại vừa giàu.
Có lần cô ấy bảo rằng, thực ra cô ấy lấy tôi về để “làm cảnh”. Cô ấy yêu tôi vì cái tính thật thà, không bảo thủ, không gia trưởng và có phần nhu nhược của tôi. Theo như thâm ý sâu xa của vợ tôi thì là: trong cùng một nhà không cần phải có hai người có trình độ.
Tôi không phải loại đàn ông hay chấp nhặt. Vợ tôi bảo bản thân cô ấy giỏi, tôi công nhận điều đó. Quả là cô ấy giỏi thực: tốt nghiệp một lúc 2 trường đại học, lại lấy bằng thạc sỹ kinh tế ở nước ngoài, hiện tại đang là giám đốc kinh doanh của một công ty lớn. Ở độ tuổi của cô ấy, đạt được nhiều thành tích như thế quả là đáng khâm phục.
Nhưng có lẽ, nghĩ mình có nhiều thành tích trong học tập và giỏi kiếm tiền hơn chồng nên cô ấy tỏ ra “lộng quyền”. Kinh tế khá giả là thế nhưng vợ tôi nhất quyết không thuê ô sin với lý do sợ tôi cặp bồ. Thế là mọi việc trong nhà, từ lớn tới bé, từ nấu ăn, giặt giũ, đón con… đều một tay tôi đảm nhiệm. Vợ tôi bận bịu suốt ngày, tôi làm nhà nước nên thời gian dễ thở hơn. Và tất nhiên, khoảng thời gian rảnh của tôi là để làm việc nhà thay vợ.
Tôi không phải loại đàn ông hay chấp nhặt. Vợ tôi bảo bản thân cô ấy giỏi, tôi công nhận điều đó. (ảnh minh họa)
Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng, vợ mình miệt mài kiếm tiền cũng là để cho cuộc sống gia đình ổn định, để mình an tâm làm nghiên cứu. Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra rằng, mình đã nhầm hoàn toàn. Cô ấy làm tất cả là để khẳng định vị trí của mình, để cho thiên hạ biết rằng, cô ấy giỏi hơn chồng như thế nào, tôi dốt như thế nào, kém cỏi ra sao.
Video đang HOT
Từ ngày kiếm được nhiều tiền và lên chức, vợ tôi ít khi dùng cơm ở nhà. Nếu về ăn cùng chồng con, kiểu gì cô ấy cũng phàn nàn, so sánh cách nấu của tôi với một nhà hàng nổi tiếng nào đó, rồi bóng gió bảo tôi chỉ có mỗi việc nấu ăn, dọn dẹp mà làm không ra hồn. Tất cả tài chính vợ tôi quản hết. Mọi chi tiêu trong nhà đều đã được căn sẵn. Cô ấy có đem tiền đi cho người khác tôi cũng chẳng thể nào biết được.
Thấy vợ mệt mỏi, tôi nhịn. Nhưng lâu dần thành quen. Kiểu ca thán và chê chồng của cô ấy càng ngày càng độc địa. Cô ấy cứ chọn giờ ăn và giờ ngủ để chì chiết tôi. Mà kiểu lý lẽ của cô ấy quá thông minh và sắc sảo khiến tôi nhiều khi cứng họng. Và để cho nhà cửa yên bình, tôi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Ngại vì vợ quá giỏi lại còn giàu (ảnh minh họa)
Nhưng như ông bà ta nói “già néo đứt dây”. Hôm rồi sếp tổng của cô ấy ghé nhà chơi, thay vì giới thiệu tôi là chồng, cô ấy lại bảo với sếp, tôi chỉ là một người anh mới ở quê lên tìm việc, còn “chồng chính thức” của cô ấy đang “đi công tác nước ngoài”. Có lẽ sếp cô ấy tin lời nói dối này 100%, vì lúc đó tôi đang ăn mặc xuề xòa, tay cầm cây lau nhà trông vô cùng thảm hại.
Kết quả, tôi và vợ đã tranh cãi một trận kịch liệt. Cô ấy nói rằng, không thể để cho sếp biết mình lấy một ông chồng chỉ là một nhà nghiên cứu bình thường trong một cơ quan nhà nước, không có tiền mà cũng chẳng có danh. Tôi không biết vợ mình đã suy nghĩ “sâu xa” đến mức ấy. Có lẽ từ trước đến giờ, tôi đã thông cảm và thấu hiểu cho vợ quá nhiều nên đã thành một kẻ nhu nhược.
Sau sự kiện ấy, vợ chồng tôi nhanh chóng tiến hành các thủ tục ly hôn. Cô ấy bảo không tiếc gì một người chồng kém cỏi như tôi, bảo tôi đã “dốt” lại còn “sĩ”. Tôi chẳng còn sức để cãi lý với cô ấy. Tôi ra đi thanh thản, bởi tôi biết, dù có sống với cô ấy cả đời, tôi cũng chẳng hơn gì con bù nhìn. Vì đối với vợ tôi, lúc nào tôi cũng là một thằng đàn ông kém cỏi, “thua vợ một cái đầu”.
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55?
Anh ấy đã 55 tuổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không?
Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ rằng sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác khiến chúng em khó mà hạnh phúc được. Em mới 19 tuổi, liệu em có nên cưới người đàn ông mình yêu khi anh ấy đã 55 tuổi hay không?
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em quen anh ấy rất tình cờ. Em đi làm thêm bằng việc gia sư. Anh ấy là bác họ của cô bé mà em đang dạy thêm. Nhiều lần tới em gặp anh ấy ở nhà của người đã thuê em kèm cặp cho em bé đó. Mặc dù đã 55 tuổi nhưng nhìn anh ấy trẻ trung và phong độ lắm. Lúc đầu em không hề nghĩ anh lại nhiều tuổi tới như vậy. Một vài lần dạy thêm về muộn, anh ngỏ ý đưa em về để tránh nguy hiểm và em đồng ý. Chúng em quen và thân nhau từ đó.
Quen nhau hơn 3 tháng thì em và anh chính thức yêu nhau. Em cũng không hiểu vì sao mình lại có tình cảm với một người thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả cha mình như vậy. Trước nay em cũng có rất nhiều người theo đuổi vì em cũng là một cô gái khá xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng không hiểu vì sao em chẳng thể nào rung động với ai được cho tới khi gặp anh. Sự phong trần, từng trải và rất trân trọng phụ nữ của anh đã chinh phục được em một cách hoàn toàn. Em yêu anh ấy thật lòng mà không tính toán thiệt hơn điều gì.
Mặc dù hơn em hai mấy tuổi nhưng ở bên anh ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng (Ảnh minh họa)
Anh ấy đã từng có một đời vợ và hai người con. Cả hai người con đều đã có gia đình và ổn định. Giờ anh đang sống một mình vì vợ anh đã mất từ lâu. Sự cô độc của anh càng khiến em yêu thương anh nhiều hơn. Em muốn được ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi điều như một người vợ. Anh ấy là người rất giỏi trong việc kinh doanh. Có lẽ chính điểm này là điều khiến em cảm phục và yêu anh nhiều hơn.
Em biết đây là một mối tình trái với lẽ thường vì em và anh cách nhau nhiều tuổi quá. Nhưng con tim em không thể nào kìm nén nổi khi bên anh. Anh cũng rất yêu thương, chiều chuộng và lo lắng cho em mọi điều. Ở bên anh em cảm thấy an toàn chứ không phải như bên những người bạn bè đồng trang lứa khác. Em thích cảm giác an toàn và sự lãng mạn mà anh dành cho em. Em biết chúng em chênh lệch tuổi tác nhưng tình yêu là sự hòa nhịp của trái tim. Anh tuy có hơn em nhiều tuổi nhưng lại đồng điệu tâm hồn với em.
Chính vì yêu anh mà em đã trao cho anh sự trong trắng của mình. Em cảm thấy hạnh phúc và không hối tiếc gì về điều đó cả. Hiện giờ anh đang thuê cho em một căn hộ rất xinh xắn để em ở đó vì tình cảm của chúng em không tiện công khai nên anh thuê riêng ra như thế cho tiện. Em sống ở đó một mình và thi thoảng anh ghé qua thăm em, chúng em ở bên nhau như vợ chồng.
Em có nên cưới một người đáng tuổi cha mình? (Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu nhau tới giờ chúng em chưa từng công khai việc này. Em không dám cho bạn bè, người thân biết vì sợ bố mẹ em sẽ sốc khi biết tin này. Em sợ lắm. Còn anh nói rằng anh không muốn làm khó cho em. Chừng nào em chưa sẵn sàng anh sẽ giấu kín chuyện này. Mỗi khi đi ra đường cùng nhau, nhìn em khoác tay anh tình cảm, người mới quen anh thường hỏi: "Con gái anh đây à, cháu xinh quá!" khiến cả em và anh đều buồn lắm.
Chúng em hòa hợp về mọi thứ. Kể cả chuyện tế nhị chốn phòng the em cũng cảm thấy rất hài lòng. Anh là một người đàn ông thực thụ trong mọi lĩnh vực. Chính anh là người đã dạy cho em mọi điều. Ở bên anh em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh đề nghị cưới nhưng em chưa biết thế nào. Em không dám nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em sợ mọi người không chấp nhận. Liệu em và anh ấy có thể hạnh phúc được hay không? Anh ấy nói rằng nếu em sợ bố mẹ không đồng ý, anh ấy sẽ đưa đi nơi khác sống. Chúng em sẽ tổ chức đám cưới ở đó, trở thành vợ chồng rồi thì dù bố mẹ em có chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau này rồi gia đình em cũng phải đồng ý thôi.
Liệu em có nên bỏ nhà để đi theo anh ấy không? Em và anh ấy có thể hạnh phúc không ạ?
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận. Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm...