Vợ, em vẫn nhớ người yêu cũ phải không?
My vẫn rất nhẹ nhàng: ” Anh không về sao không báo cho em?” Tôi bật khóc và gào lên: ” My, sao em vẫn luôn tìm kiếm và hỏi thăm về người yêu cũ vậy? Em có yêu anh không?”
ảnh minh họa
Người ta thường nói, quá khứ là cái đã qua. Cái đã qua thì không bao giờ có thể lấy lại được và chúng ta cũng không thể nào kéo lại quá khứ bằng cách khát khao nó… Là một người đàn ông, tôi chưa hề bận tâm về quá khứ của vợ tôi. Nhưng vào lúc này đây tôi thật sự không biết phải làm như thế nào???
Tôi đã kết hôn được 2 năm, vợ tôi là một người phụ nữ không thể nào hoàn hảo hơn cả về sắc đẹp, tài ba và cả cách mà cô ấy chăm sóc gia đình. Có lchưa bao giờ tôi phải bận tâm về chuyện tình cảm vợ chồng hay các sinh hoạt trong gia đình.
Cho đến một ngày, chỉ vì tò mò về cuộc sống riêng tư của vợ, tôi đã vào facebook bằng máy tính trên bàn làm làm việc của vợ. Tôi lướt qua và vô tình click vào mục tìm kiếm bạn bè. Thật bất ngờ và choáng váng, cái tên Lê Thanh Tâm- người yêu cũ của vợ tôi lại hiện đầu kết quả tìm kiếm dù tôi chưa hề gõ gì.
Tôi vội vàng thoát khỏi facebook của vợ, trong lòng căm phẫn dâng trào. Tôi muốn gọi vợ tôi ra để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng lại không thể làm được điều đó, vì mọi truyện cũng chưa có gì là quá đáng và tôi rất yêu vợ tôi.
Tôi ngồi thụp xuống nền nhà và thật sự không muốn tin vào điều đó. Sau một hồi trấn tĩnh, tôi tự nhủ: ” Ai cũng có một vùng ký ức riêng tư và có lẽ tôi cũng thế…”
Ngày hôm sau, như thường lệ, khi vợ tôi đang dọn dẹp nhà bếp sau bữa tối. Tôi lại lẻn vào facebook của vợ. Lần này tôi hạ quyết tâm phải tìm hiểu cho thật kỹ mọi truyện để không phải canh cánh trong lòng…
Sau khi đăng nhập, việc đầu tiên tôi làm là xem tất cả các cuộc trò truyện của vợ tôi với những người bạn của cô ấy. Tôi đã ngã quỵ khi đọc được những dòng tin nhắn của vợ tôi với 1 người bạn:
Video đang HOT
- ” Dạo này Tâm thế nào rồi Hạnh?” vợ tôi hỏi.
- Người bạn của vợ tôi hỏi lại: “Sao cậu lại hỏi vậy, cậu kết hôn rồi, quan tâm tới Tâm làm gì nữa…?”
- Vợ tôi ầm ừ: ” Thì tớ hỏi thăm vậy thôi. Hai năm nay đã khi nào tớ quên được tâm đâu…”
- Người bạn của vợ tôi hỏi: “Vậy sao cậu lại quyết định kết hôn với Hoàng?” (Hoàng ở đây chính là tôi)
- Vợ tôi trả lời: “Cái duyên vô, tưởng chừng yêu nhau lắm nhưng lại chia tay. Cuộc sống này ai cũng sẽ phải lập gia đình. Hoàng chí ít cũng là người đàn ông có trách nhiệm mặc dù trước khi kết hôn tớ không hề yêu Hoàng…”
Cái quái gì đang diễn ra trước mắt tôi vậy. Sao cổ họng lại nghẹn ứ như thế này. Có tiếng bước chân, vợ tôi- cô ấy đang bước lên. Tôi vội vã tắt phụp máy tính và vờ như không có truyện gì xảy ra.
Đêm nay vẫn như mọi đêm, vợ tôi thu mình như một con thỏ con dưới bờ vai tôi và ngủ ngon lành. Trông cô ấy khá mệt mỏi. Tôi ôm vợ tôi- một người xa lạ mà tôi yêu say đắm. Tôi gọi tên vợ tôi khe khẽ: “My, em nói cho anh biết điều đó không phải là sự thật đi.” Tôi muốn gào lên, tôi muốn gào lên: ” My, em nói đi, em nói đi, nói cho anh biết… em có yêu anh không?” Nhưng không, tôi không thể làm thế được vì tôi rất thương vợ.
Hôm sau, tôi không về nhà sau giờ tan ca, vợ tôi gọi cho tôi rất nhiều nhưng tôi không muốn nghe máy. 12h đêm tôi lếch thếch về nhà trong men say và dòng cảm xúc xáo trộn. Tôi muốn khóc, tôi muốn ôm vợ tôi, tôi muốn hỏi cô ấy về mọi truyện…
Khi cánh cửa nhà vừa mở, tôi không thể đứng vững nổi mặc dù đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Vẫn người vợ ấy hiện ra trước mắt tôi, cô ấy hôm nay xinh quá. Nhưng niềm tin của tôi đã dần mất đi. Tôi bắt đầu sợ cô ấy.
My vẫn rất nhẹ nhàng: ” Anh không về sao không báo cho em?” Tôi bật khóc và gào lên: ” My, sao em vẫn luôn tìm kiếm và hỏi thăm về người yêu cũ vậy? Em có yêu anh không?”
Khuôn mặt vợ tôi tái đi, cô ấy lại im lặng. Cái im lặng đến đáng sợ. Có lẽ cô ấy đã biết hết mọi truyện.
Tôi nhìm chằm chằm vào mắt My. Trong thâm tâm như đang gào lên: “My, em giải thích đi, chỉ cần 1 lời giải thích dù là nói dối đi nữa để anh tin em được không My”.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy My đã chuẩn bị sẵn quần áo đi làm cho tôi. Cô ấy vẫn nhẹ nhàng như chưa có gì xảy ra. Còn tôi cũng vờ đi như không biết gì… Tôi bước ra khỏi nhà lòng đầy trĩu nặng: ” Có hay không cái hiện tại vĩnh hằng được xây dựng và tạo ra từ quá khứ như một thứ gì đó mới mẻ và tốt đẹp hơn không em?”
Theo blogtamsu
Lãng quên để sống!
Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng không phải không làm được. Đã có lúc đôi tay khờ dại không nghe theo lý trí nhấn nút gọi hoặc nhắn một tin nhắn hỏi thăm vớ vẩn, rồi cái nhận lại được là sự im lặng từ đối phương và sự uất nghẹn trong tim đến ngộp thở. Quên đi, những thứ chỉ làm cho ta đau khổ.
Nếu nhiều người cho rằng chia tay cũng là một cách yêu, thì với tôi lãng quên cũng là một thứ tình yêu - một thứ tình yêu kỳ lạ!
Quá khứ có ngọt ngào thì cũng mãi mãi là quá khứ.
Nếu cứ ôm ấp nó, vuốt ve nó, mơ tưởng về nó trong sự nuôi hy vọng thì có lẽ đó sẽ là vết thương không bao giờ lành và mãi mãi ăn sâu vào tâm hồn cằn cỗi tổn thương. Vậy sao không nhẹ nhàng xếp nó lại, đặt vào trong một ngăn tủ nhỏ trong trái tim, khóa chốt lại. Hãy nhìn lại nó và mỉm cười, chứ đừng khóc khi nhìn lại nó. Và nhớ, lãng quên cả những lời hứa vu vơ, những phút giây ngọt ngào nữa nhé, giấu nó đi bằng một lớp sương mù đày đặc.
Học cách lãng quên một người từng là cả thế giới.
Nếu đã có can đảm sống, thì hãy có can đảm lãng quên những thứ không thuộc về mình, nhất là một con người gọi là người yêu cũ và một thứ tình cảm gọi là tình yêu cũ! Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng không phải không làm được. Đã có lúc đôi tay khờ dại không nghe theo lý trí nhấn nút gọi hoặc nhắn một tin nhắn hỏi thăm vớ vẩn, rồi cái nhận lại được là sự im lặng từ đối phương và sự uất nghẹn trong tim đến ngộp thở. Quên đi, những thứ chỉ làm cho ta đau khổ!
Nhớ rằng, bát nước đã hất đi thì đừng cố lấy lại, vô ích mà thôi!
Dám tự tay hất đổ bát nước đong đầy tình yêu, thì chẳng có lý gì mà không dám lãng quên nó và thay bát nước mới cả, đừng bi quan bạn nhé! Nếu bạn là người hất đổ bát nước ấy thì việc lãng quên là hiển nhiên và chắc chắn vì nếu có lấy lại thì bạn lấy lại được những gì ngoài thứ tình cảm đâu còn vẹn nguyên? Còn nếu bạn là người nhìn người ấy hất bát nước đi thì hãy tỉnh táo lại, không có thời gian để bạn yêu một người không yêu mình đâu nhé, vì cuộc sống ngoài kia còn nhiều thứ để bạn bỏ quãng thời gian đó thật có ích.
Này, sống trong hoài niệm? Bạn có thật sự là đang sống?
Hãy nhớ, nó chỉ là một phần cấu tạo nên cuộc đời của bạn, cứ sống trong hoài niệm thế, bạn có cảm thấy cuộc sống vô nghĩa không? Mở cửa ra nhìn kìa, có phải bạn đang thấy mình lạc lõng giữa dòng đời hối hả? Không phải bạn lạc lõng mà chính bạn nhốt mình trong cái hoài niệm và tự tách mình khỏi xã hội mà thôi. Đứng lên, nhìn lại mình và sống vì tương lai bạn nhé!
Không yêu thì buồn khổ, nhưng chắc gì yêu đã vui sướng?
Thay vì ngồi cả ngày chờ đợi, mong mỏi và thổn thức, bạn có thể tung cánh, dang rộng đôi tay mình vi vu và tận hưởng cuộc sống hối hả nhộn nhịp cơ mà. Thượng đế rất công bằng, lấy đi của bạn thứ gì thì sẽ trả lại cho bạn thứ khác, nghĩ thoáng lên nhé, để yêu đời bằng cả trái tim.
Này bạn, vì cuộc sống ngắn ngủi lắm, cái gì lãng quên được thì hãy lãng quên đi, cái gì vươn tới được thì hãy cố gắng, sống cho tương lai chứ không phải cho quá khứ. Hoài niệm - đừng xóa nó, hay lãng quên nó, để thi thoảng nhớ lại chứ đừng vùi đầu day dứt vì nó, không đáng! Biết được có kiếp sau không? Nên chớ dại mà sống phí một đời người, bạn nhé...
Theo Afamily
Em quá nhớ anh! Người ta nói, là con gái, không nhất nhất phải yêu bằng được một chàng trai, khi mà chàng trai đó không thuộc về mình, mãi mãi không bao giờ thuộc về mình. Lạ lắm, cứ trời trở gió trở mưa một chút thôi, không khí có vẻ ẩm thấp, cái hơi lạnh vấn vít ở quanh mình, con người ta lại cứ...