Vợ dứt khoát không bán nhà cứu bố chồng bị ung thư
Cô ấy kiên quyết không bán nhà, bảo rằng nếu cô ấy có tiền có vàng tiết kiệm thì sẵn sàng bỏ ra đến đồng cuối cùng chữa cho bố, nhưng nhà thì không. Cô ấy viện con cái ra để từ chối, rằng thà cô ấy có lỗi với một mình bố còn hơn có lỗi với cả 4 người…
Tôi không ngờ người vợ đồng cam cộng khổ với mình bao nhiêu năm nay giờ lại ích kỷ đến như vậy.
Tôi 42 tuổi, còn vợ tôi 40. Chúng tôi lấy nhau đã 15 năm và có 2 mặt con, 1 trai 1 gái. Trước giờ chúng tôi sống rất hòa thuận. Cô ấy là người vợ, người mẹ, người con dâu tốt. Lấy một người đàn ông nghèo như tôi, cô ấy cũng đã không hề kêu ca phàn nàn. Mấy lần tôi làm ăn thất bại, mất hết vốn liếng bao năm gầy dựng, cô ấy cũng không một tiếng trách móc hay than thở. Thế rồi năm ngoái, chúng tôi cũng đã mua được một căn hộ chung cư để đón bố mẹ tôi ở quê lên sống cùng. Cuộc sống tưởng thế là viên mãn, đến hồi khổ tận cam lai, nhưng rồi tai họa lại ập đến.
Bố tôi bị phát hiện mắc ung thư phổi, cần phẫu thuật rồi hóa trị, xạ trị. Số tiền phải chi rất lớn trong khi chúng tôi không có một đồng tiết kiệm nào vì tiền mua nhà vẫn trả nợ chưa xong. Nhà ở quê là nơi hương hỏa thờ tổ tiên nên không thể bán được, có bán cũng chả được mấy đồng, nên tôi bàn với vợ bán căn hộ đang ở để lấy tiền chạy chữa cho bố. Từ trước đến nay chúng tôi luôn đồng vợ đồng chồng, vợ tôi chưa bao giờ tính toán, hẹp hòi với nhà chồng, nên tôi vô cùng sốc khi cô ấy phản đối.
Vợ tôi nói, cả đời chắt chiu mới mua được căn nhà, vẫn còn nợ một đống tiền, giờ bán đi thì mỗi tháng mất thêm một đống tiền thuê nhà nữa, và với chừng ấy chi tiêu, chừng ấy nợ nần thì đến kiếp sau cũng chưa mua được nhà trở lại. Cô ấy bảo, bố già yếu rồi, chính bác sĩ cũng bảo nên cân nhắc việc phẫu thuật vì không biết sức cụ có chịu nổi không, vậy tại sao phải bán nhà để mổ, cụ thì chịu đau mà không chắc cứu được, trong khi con cháu sẽ phải khổ lâu dài. Tôi trả lời vợ rằng, những điều cô ấy nói, tôi đều biết, nhưng đạo làm con, không thể ngồi yên nhìn bố mình chết, nên phải còn nước còn tát, mất nhà thì sẽ tìm cách mua lại, chứ bố thì không có lại được. Tôi nói, cho dù không thể chữa khỏi cho bố thì ít ra mình cũng không ân hận vì đã cố gắng hết sức.
Nhưng vợ tôi không nghe. Cô ấy kiên quyết không bán nhà, bảo rằng nếu cô ấy có tiền có vàng tiết kiệm thì sẵn sàng bỏ ra đến đồng cuối cùng chữa cho bố, nhưng nhà thì không. Cô ấy viện con cái ra để từ chối, rằng thà cô ấy có lỗi với một mình bố còn hơn có lỗi với cả 4 người, nhất là 2 đứa con. Tôi rất thất vọng. Tôi không ngờ vợ mình ích kỷ, tính toán với người ruột thịt của tôi như vậy. Cô ấy nói yêu tôi, nhưng nếu không có bố thì làm sao có tôi? Cô ấy yêu tôi sao nỡ để tôi phải dằn vặt suốt đời vì không làm tròn chữ hiếu?
Video đang HOT
Giờ tôi không biết giải quyết sao. Dù tôi quyết bán nhà thì cũng không được vì phải có sự đồng ý của cô ấy. Tôi định một mình đi vay nợ, nhưng cũng khó vì những ai có thể vay đều đã vay hết rồi, vay ngân hàng thì vợ phải đồng ý thế chấp nhà mới được. Càng quẫn trí, tôi càng oán trách vợ. Giá như trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy, cô ấy chịu đồng hành cùng tôi.
Đòi ly hôn vì vợ giấu giếm gửi tiền cho mẹ đẻ chữa bệnh
Dù có tiền nhưng khi nhà vợ hỏi vay để chữa bệnh cho mẹ vợ đang bị ung thư, chồng em kiên quyết lắc đầu...
Sáng nay trước lúc đi làm, vợ chồng em lại to tiếng với nhau. Trong cơn bức xúc, chồng em hét lên: 'Không ở được thì giải tán'.
Không ai muốn gia đình phải tan đàn xẻ nghé nhưng thật sự em đã quá chán nản với người chồng vô tâm này.
Mâu thuẫn giữa chúng em không phải ngày một, ngày hai mà nó bất đầu từ nhiều năm nay. Hai vợ chồng em sống không hòa hợp, thường xuyên xung đột nhưng vì con cái nên em đành nín nhịn cho nhà cửa êm ấm.
Chồng em là người đứng đắn, không rượu chè, cờ bạc và làm ra tiền nhưng anh có điểm xấu là quá tính toán với người thân.
Tiền chồng em làm ra bao nhiêu em không được sờ đến. Anh nói, anh giữ để lo các việc lớn trong gia đình như mua nhà, mua xe... Đến khi mua nhà xong, anh vẫn tiếp tục giữ thói quen giữ tiền riêng với lý do 'đàn bà hay vung tay quá trán, để em cầm có ngày nhà mình ra đường ở'.
Trong khi đó, anh không chi ra đồng nào để lo tiền ăn uống, học phí cho con... Số tiền lương 10 triệu của em đành phải chi ra để lo toan mọi thứ. Nhiều lần em nói quá gay gắt, anh mới đưa cho em vài triệu để chi tiêu cho gia đình. Nhưng tiêu khoản nào, mua gì trong số tiền anh đưa, em đều phải trình bày rõ ràng với anh.
Bù lại, nhờ anh làm ăn được nên chúng em cũng mua được căn nhà riêng khá khang trang để ở. Từ lâu nay biết tính chồng chặt chẽ, em cũng không dám chi tiêu gì cho bản thân. Ngoài thu nhập khi đi làm ở công ty, em thỉnh thoảng có thêm một số khoản riêng nhờ cộng tác cho vài nơi khác nên cũng không quá khó khăn.
Đợt vừa rồi, em nhận được tiền hoa hồng là 50 triệu đồng. Số tiền này, em không nói với chồng bởi nếu biết em có tiền, anh sẽ không đưa thêm đồng nào để chi tiêu cho gia đình. Vì vậy em giữ khoản đó lại, phòng khi con cái đau ốm hay bản thân có việc để không cần phải ngửa tay xin chồng.
Tuần trước, bố em gọi điện báo tin mẹ em bị ung thư. Em nghe như chết lặng. Từ hôm đó, em không hôm nào được ngủ yên vì thương mẹ thương bố. Mình là con gái, đi lấy chồng chưa giúp được gì ông bà nay bà lại mắc bệnh chẳng biết sống được bao lâu. Chỉ nghĩ đến đó, nước mắt em đã giàn giụa ra.
Gia đình bên ngoại của em họp, tìm cách chữa bệnh cho bà. Mọi người cũng huy động tiền để ông bà yên tâm chữa bệnh vì bố mẹ em lâu nay sống bằng đồng lương hưu ít ỏi của ông, chẳng có bất cứ khoản tiết kiệm nào.
Sau khi vay mượn nhiều nơi, anh trai cả em có hỏi đến các rể. Các anh, em rể trong nhà dù ít dù nhiều đều cho vay, thậm chí còn biếu luôn để bà chữa bệnh. Nhưng chồng em thì không, anh lấy cớ vừa mua nhà nên không còn tiền.
Mặc dù em biết, chồng em còn một khoản lớn trong ngân hàng - anh dự định mua xe ô tô.
Chuyện đó khiến em rất buồn. Chồng không mặn mà việc giúp bố mẹ nên sau cuộc họp gia đình, em đưa cho bố khoản tiền riêng 50 triệu đồng để ông lo cho bà, chỉ mong bà tai qua nạn khỏi.
Vậy mà qua họ hàng bên ngoại, chồng em biết em đã chuyển cho bố 50 triệu thì làm um lên. Anh truy hỏi em lấy khoản tiền đó ở đâu ra. Khi biết nguồn gốc, anh lại đay nghiến em tội giấu giếm chồng.
Anh nói, lâu nay em giả nghèo giả khổ, suốt ngày kêu ca để lấy tiền chồng. Lúc mua nhà, em cũng chẳng đóng góp được đồng nào, nay còn giấu anh cho tiền bên ngoại. Trong khi chồng thì bạc mặt kiếm tiền lo cho gia đình còn em lén lút gom tiền về nhà mẹ đẻ.
Anh còn nhấn mạnh, việc chữa bệnh cho ông bà là do các bác trai trong nhà. 'Con trai phải có trách nhiệm với bố mẹ, không đến lượt phụ nữ như cô', anh nói.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, anh chì chiết em. Đến lúc em không chịu đựng được nên đã nói lại thì anh càng bức xúc, đòi ly hôn với người vợ mà theo anh là 'chỉ gom góp đồ cho nhà ngoại'.
Sáng nay, trước khi đi làm, anh lại tìm chuyện để gây lộn với em. Mẹ đang đau ốm lại thêm chồng như vậy, em thực sự rất chán nản. Em chỉ muốn đi khỏi nhà nhưng lại sợ để bố mẹ nhìn cảnh đó sẽ đau lòng. Mong độc giả cho em lời khuyên.
Đưa cô gái lạ về ở nhờ, vừa thấy mặt em chồng tôi đã hét lạc giọng "Sao lại là cô?", tiếng la thất thanh của chồng ngoài phòng khách khiến lòng tôi bất an vô cùng. Tôi linh cảm có bí mật kinh khủng gì đó ở đây mà mình chẳng hề hay biết. Tôi đang rơi vào một hoàn cảnh trớ trêu không tưởng, chắc chỉ có trong tiểu thuyết mọi người ạ. Tôi bế tắc thật sự,...