Vợ đột nhiên đổ đốn ăn chơi chác táng, chồng điên tiết ly hôn, nhưng ngày cuối cùng gặp lại cô, anh mới cay đắng nhận ra sự thật
Thu cưới anh được gần 2 năm mới phát hiện mình bị ung thư vú giai đoạn cuối. Khi ấy cô vẫn chưa có con. Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, Thu như người mất hồn, cứ thất thểu vừa đi vừa khóc.
Hai người đã có 1 khoảng thời gian dài yêu đương, trải qua biết bao sóng gió khi phải chịu sự phản đối của gia đình mới cưới được nhau. Thế mà cuộc vui ngắn chẳng tày gang, cô đã không còn hi vọng được ở cạnh anh bao lâu nữa.
Sợ chồng vì mình mà buồn lo, Thu đã bí mật đốt bỏ tờ kết quả xét nghiệm ấy. Hàng ngày cô vẫn bình thản cười nói với anh vui vẻ như chẳng có chuyện gì. Nhưng đêm về, nằm trong vòng tay anh, cô chẳng thể nào cầm được nước mắt.
Ảnh minh họa
Anh là con 1 của gia đình giàu có, Thu là gái nhà quê được đánh giá là nhan sắc không nổi bật. Trông cô lúc nào cũng ốm o, xanh xao nên ngày trước mỗi lần đưa Thu về nhà chơi, mẹ anh vẫn thường gàn:
- Chọn vợ thì phải biết nhìn cái đứa khỏe mạnh mà yêu. Cái Thu nó cứ yếu ớt thế nào ấy, mẹ chả ưng!
Anh vẫn cứ cười xòa bảo mẹ:
- Vợ con gầy thế, về được mẹ chăm là béo tốt khỏe đẹp ngay thôi!
Cấm cản con trai lấy Thu mãi không được, cuối cùng bố mẹ anh cũng phải đồng ý để 2 người làm đám cưới. Nhưng ngót nghét 2 năm mà vẫn chưa thấy tin vui gì, mẹ anh lại lôi anh ra bảo:
- Hai đứa đi khám xem thế nào, sao mãi chẳng thấy sinh nở gì. Hay là cái Thu nó vô sinh?
- Kìa, sao mẹ lại nói thế. Thu khỏe mạnh bình thường mà! Bố mẹ cứ chịu khó đợi bọn con.
- Đợi đến lúc nào nữa? Nhà chỉ có mình anh thôi đấy! Tự đi mà lo liệu!
Thu tính lên sân thượng rút quần áo thì trót nghe được câu chuyện mẹ con anh nói nhỏ với nhau như vậy. Cô buồn lắm, khe khẽ bước xuống nhà không để cho 2 người họ biết rồi bỏ về phòng ngồi khóc 1 lúc mới ra ngoài tiếp tục nấu cơm chiều.
Đêm ấy, anh lại ôm hôn cô ngọt ngào rồi thủ thỉ:
- Vợ à, chúng mình có con đi!
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc không để nước mắt rơi ra khi anh nói như vậy. Thấy anh cứ gật gù vùi đầu vào ngực vợ, Thu cảm thấy lòng đau nhói.
Một ngày, cô trở về trong tình trạng say khướt, quần áo xộc xệch, phấn son lòe loẹt. Thấy vậy, mẹ chồng giận dữ quát:
- Con dâu nhà người ta về nhà biết chăm lo cho gia đình. Còn cô thì bỏ mặc tất cả, ra ngoài đàn đúm lả lướt thế này hả?
Video đang HOT
Anh chẳng nói gì, nhìn vợ buồn buồn rồi cũng chạy đến đỡ vợ về phòng. Anh cứ ngồi vò đầu bứt tai mãi rồi mới lên giường đi ngủ.
Thấy anh ngáy đều, Thu mới trở dậy lẻn vào nhà vệ sinh, nhìn bộ dạng mình trong gương, cô cứ tủi thân bịt miệng khóc.
Suốt chuỗi ngày sau đó, ngày nào Thu cũng về nhà muộn, người lúc nào cũng hơi sặc sụa mùi rượu và toàn lè nhè những câu đáng ý không nên nói ra:
- Nào, uống với em 1 ly đi anh!
- Đêm nay anh nhất định phải chiều em đấy nhé!
- Em thích anh rồi đấy!
Giận quá, mẹ chồng chạy tới tát Thu 1 cái khiến cô tối sầm mặt mày.
- Nhà tôi gây nên nghiệp chướng gì mà rước phải loại con dâu như cô chứ!
Anh thương vợ, nhưng cũng giận cô chẳng kém. Lần này anh không đỡ lời cho cô nữa mà tiến đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô với đôi mắt buồn thăm thẳm:
- Tại sao em lại như vậy hả Thu?
Cô cười ré lên, nhìn anh lả lơi:
- Mê em rồi phải không? Lên giường với em đêm nay nhé?
Anh nghiến răng nhìn vợ bằng đôi mắt đầy căm hận. Anh đã định giơ tay lên đánh cô nhưng rồi rụt tay lại, bỏ về phòng. Bố mẹ chồng đứng đó nhìn cô chán ngán thở dài rồi bỏ đi. Thu ngồi thụp xuống nền đất, dở khóc dở cười.
Sáng sớm hôm sau, Thu tỉnh dậy thì đã thấy bố mẹ đẻ của mình đang ngồi ở dưới nhà nói chuyện. Mẹ cô đang nước mắt ngắn dài.
Cô hít 1 hơi thật sâu rồi bước xuống nhìn mẹ.
- Mẹ à, đừng xin xỏ người ta nữa. Con cũng không còn yêu anh Nam.
Thấy vợ nói vậy, anh buồn bã lấy tay vuốt mặt rồi lấy xe bỏ ra ngoài. Thu cứ đứng yên đó cho mẹ vừa khóc vừa đánh mình. Cô thản nhiên mỉm cười rồi bỏ lên phòng gói ghém quần áo theo bố mẹ về quê ngay sáng hôm ấy. Trước khi đi, cô đứng lặng hồi lâu nhìn căn phòng đã mang đến mình biết bao hạnh phúc rồi chạy tới bỏ vào túi cái ảnh cưới để bàn của 2 vợ chồng kèm theo cái áo ba lỗ anh thường mặc mỗi khi đi ngủ đang còn treo ở trên mắc.
Thu bước ra, khép chặt cánh cửa lại. Đột nhiên có ngàn mũi kim đâm sâu hoắm vào trái tim cô.
Thu về nhà, bố mẹ đẻ vẫn chẳng ngớt lời quở trách. Họ mắng mỏ cô là loại đàn bà lăng loàn, làm ô uế thanh danh của gia đình. Bố cứ ngày đêm rượu chè, còn mẹ thì chẳng thôi khóc lóc, nguyền rủa. Thu lại khăn gói 1 mình lên thành phố thuê phòng ở trong 1 khu xóm trọ dành cho sinh viên.
Cô cứ sống 1 mình như thế được vài tháng. Hàng ngày vẫn đi làm, đêm về lại lôi cái áo của anh và ảnh cưới của hai vợ chồng ra ngắm. Cho đến 1 hôm, cô đang nấu cơm thì đột nhiên ngất xỉu dưới nền nhà. 1 cậu bé hàng xóm ra sân rút quần áo trông thấy liền hô hoán mọi người đưa Thu lên viện.
Cô tỉnh dậy thì thấy mẹ đang ngồi cạnh nắm tay mình khóc lóc nức nở. Thu mệt mỏi nhìn mẹ mỉm cười, cố xua đi nỗi buồn đang ứ đọng trong trái tim.
- Mẹ đừng khóc nữa. Sống chết có số cả!
- Có phải vì vậy mà con từ bỏ thằng Nam không? – Mẹ mếu máo nhìn cô hỏi.
Thu chẳng nói gì, quay mặt về phía góc tường, cố giấu hai hàng nước mắt đang theo nhau rớt xuống. Thời gian qua cô đã cố gắng không để cho tiếng “Nam” làm cho mình rung động. Từ lúc rời chân khỏi ngôi nhà ấy, cô đã quyết định thay số điện thoại để không phải quyến luyến khi nhìn thấy cuộc gọi của anh nữa.
Mẹ gọi thằng Nam đến với con nhé? – Mẹ im lặng hồi lâu rồi nói.
- Đừng mẹ! Con xin mẹ! Để anh ấy quên con đi.
Nói đến đây Thu chẳng giấu nổi cảm xúc được nữa. Bao nhiêu đau đớn, uất nghẹn theo nhau vỡ òa. Hai mẹ con cô cứ ngồi ôm nhau khóc mãi.
Một ngày, bệnh của Thu trở nặng. Cô cảm thấy khó thở và không còn đủ sức để nói thành câu nữa. Suốt những ngày gần đó, cô chẳng ăn uống được gì, môi khô và mắt cứ nhắm nghiền lại. Khi có người đến bên mới mệt mỏi mở ra nhìn.
Bác sĩ bước vào, đặt tay lên vai người mẹ già đang nắm lấy tay con khóc rưng rức.
Sáng hôm sau, cô mở mắt dậy thấy cả nhà đang đứng quanh giường mình, trên mặt ai cũng đều giàn dụa nước. Chợt nhiên cô thấy bóng ai đó như Nam đang đứng bên nhìn mình mỉm cười. Cô cố hết sức gọi tên anh:
- Nam…
Rồi lại chìm vào im lặng.
Kể từ ngày Thu rời khỏi, cắt đứt mọi liên hệ với mình, Nam đã chẳng còn thói quen ăn sáng ở nhà. Anh luôn tìm cách ít ở lại trong đó để quên mau những kỷ niệm đau buồn về cuộc hôn nhân của mình. Đang lái xe đi lang thang trên đường, đột nhiên có điện thoại của ai đó gọi tới.
- Nam à, con có rảnh không, con qua với con Thu được không?
Nam nhận ra giọng của mẹ vợ mình, hơi lần chần 1 lúc, cuối cùng anh cũng nói:
- Dạ có chuyện gì thế ạ mẹ?
- Thu nó sắp đi rồi…
Anh như đứng tim khi nghe mẹ nói thế, liền lao xe như bay đến ngay bệnh viện.
Nam hớt hải chạy vào phòng thấy những người đã từng là thân quen với mình đều có mặt ở đó. Anh bổ nhào đến bên giường, vội nắm lấy tay cô, áp lên má mình.
- Thu ơi, em làm sao vậy? – Anh điên dại gào lên.
Thu chẳng trả lời, cũng chẳng mở mắt nhìn anh. Nam đau đớn cứ gào lên khóc nức nở. Chợt nhiên ngón tay cô trên má anh khẽ động đậy, anh vội vàng ôm lấy vợ, cố lay Thu dậy:
- Em ơi! Tỉnh lại nhìn anh đi em!
Tiếng máy trợ tim bên cạnh tự nhiên rú lên những hồi chuông khiến chân tay ai cũng bủn rủn. Nam điên dại kêu gào tên vợ trong nước mắt rồi nằm sát xuống người, trao cho cô một nụ hôn mà anh đã khát thèm biết bao nhiêu!
Đó cũng là nụ hôn cuối cùng mà Thu chờ đợi được ở anh!
Theo WTT
Tan cửa nát nhà chỉ vì đua đòi bạn bè làm trai hư
Tôi không những có vợ đẹp, con xinh, công danh sự nghiệp rạng ngời. Nhưng mọi thứ có nguy cơ tan vỡ hết, khi tôi đã trót nghe theo lời bạn bè đua đòi làm "trai hư".
Cứ nghĩ làm trai hư một lần cho biết mùi đời. Nhưng cay đắng thay, hết lần này đến lần khác tôi đã không đủ dũng cảm để vượt qua những cám dỗ và ham muốn xác thịt tầm thường với một cô chân dài có "đẳng cấp" trong chuyện ấy.
Khác với suy nghĩ của tôi, rằng cô ấy sẽ làm ầm ĩ, thóa mạ, mạt sát tôi nơi chốn đông người. Nhưng cô ấy chỉ im lặng và lạnh lùng.
Trong những chuyến công tác xa nhà, tôi đưa người tình đi cùng và sắm vai là cô thư ký xinh đẹp. Cô ấy rất biết lấy lòng và chiều chuộng đàn ông. Nên những giao dịch lớn, khi có cô ấy đi cùng đã đem về những lợi nhuận đáng kể cho công ty tôi.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán, và đã đến tai vợ tôi. Khác với suy nghĩ của tôi, rằng cô ấy sẽ làm ầm ĩ, thóa mạ, mạt sát tôi nơi chốn đông người. Nhưng cô ấy chỉ im lặng và lạnh lùng.
Đó là điều mà tôi nghĩ bất kỳ thằng đàn ông nào cũng khiếp sợ chứ không phải riêng gì tôi. Thà rằng, vợ tôi cứ sĩ nhục, chửi rủa tôi một cách thậm tệ, có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn.
Mới hôm qua thôi, vợ tôi đã đưa cho tôi tờ đơn ly hôn mà cô ấy đã thảo sẵn. Cô ấy còn nhẹ nhàng nói: "Nếu duyên đã cạn thì nên giải thoát cho nhau, đừng níu kéo chỉ làm đau khổ, dằn vặt nhau thêm. Nếu đã dám làm thì dám nhận, và tự chịu trách nhiệm trước mọi việc mà anh đã gây ra".
Tôi chết đứng như Từ Hải, tay tôi run lên và quỳ xuống xin lỗi vợ mong cô ấy suy nghĩ và cho tôi cơ hội. Nhưng có lẽ mọi thứ đã chấm hết. Một người phụ nữ mà trong thâm tâm tôi nghĩ cô ấy luôn yếu mềm và có trái tim nhạy cảm, nhưng lại có một thái độ rõ ràng và dứt khoát đến vậy.
Tôi biết cô ấy bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng bên trong lại khô héo, âm ỉ những nỗi đau giằng xé.
Tôi thật sự có lỗi, và rất mong nhận được sự tha thứ của vợ để gia đình tôi có thể vẫn hạnh phúc như xưa. Và giá như tôi không đua đòi làm "trai hư"!
Nguồn Internet
Màn trả thù CAO TAY của vợ đã khiến chồng SỐC NGẤT trong cay đắng Là phụ nữ phải vậy! Mặc cho chồng cay cú, bực bội, tôi vẫn không nói một lời nào. Anh ta hỏi tôi làm gì chứ? Khi anh ta ôm ấp cô bồ cũ, rồi lên giường với cô ta, anh có nhớ tôi không? Vậy mà bây giờ làm ra vẻ quan tâm tôi lắm. - Em làm gì mà cứ đi đi lại lại thế? -...