Vợ đội mưa cố bán nốt gánh rau lấy tiền mua sữa cho con thì thấy chồng dắt bồ vào nhà nghỉ
Hôm ấy trời mưa to lắm nhưng vẫn còn nửa số rau, nếu mang về thì hôm nay vốn chưa thu đủ nói gì tới lãi. Lấy tiền đâu mà mua sữa cho con. Vậy là chị cố gắng gánh rau đi hết các ngõ ngách để mời người ta mua giúp.
“Đồ khốn nạn, con sữa không có mà uống anh lại có tiền đưa gái vào đây sao”? (Ảnh minh họa)
Chồng chị thất nghiệp từ khi chị mang bầu ở tháng thứ 5, chị bảo anh đi làm thuê việc gì cũng được để lấy tiền nuôi con nhưng anh không chịu. Anh bảo khi nào kiếm lại được công việc văn phòng mức lương như cũ anh mới làm, chứ bảo vệ với bốc vác thì không bao giờ.
Vậy là mặc vợ bầu bụng vượt mặt vẫn gánh rau đi bán chồng chị ở nhà ngủ nướng, không thì lang thang trà đá rồi lại lên mạng tìm kiếm thông tin tuyển dụng. Cả nửa năm trôi qua vẫn chẳng thấy anh kiếm được việc gì. Mọi chị phí sinh hoạt dựa hết vào đồng tiền bán rau của chị. Vất vả vô cùng nhưng chị vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ biết cố gắng dành dụm để có tiền vào viện sinh.
Vậy là mặc vợ bầu bụng vượt mặt vẫn gánh rau đi bán chồng chị ở nhà ngủ nướng, không thì lang thang trà đá rồi lại lên mạng tìm kiếm thông tin tuyển dụng. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng chẳng may chị đẻ khó phải mổ, chi phí tiền đẻ đội lên so với dự tính ban đầu. Vậy là sinh con mới được có hơn 2 tháng chị lại phải chạy chợ ngay, không đi làm thì lấy tiền đâu trang trải sinh hoạt hàng ngày. Chồng chị lúc này đã xin được việc làm nhưng anh chẳng hề đoái hoài gì đến vợ con cả.
Sáng anh quần là áo lượt cưỡi xe máy đi mặc vợ dậy từ sớm cất hàng rồi về chẳng kịp ăn vội vã bế con sang ngoại gửi xong về lại quẩy quang đi bán ngay. Chị nhờ chồng để ý con lúc sáng sớm mình đi lấy hàng, trộm vía con ngoan giờ đó ngủ say lắm nhưng cũng có hôm con bé thức khóc, chồng chị nổi điên lúc vợ về thì mắng chị té tát.
Hôm ấy trời mưa to lắm nhưng vẫn còn nửa số rau, nếu mang về thì hôm nay vốn chưa thu đủ nói gì tới lãi. Lấy tiền đâu mà mua sữa cho con. Không bán hết con sẽ đói, vậy là chị cố gắng gánh gánh rau đi hết các ngõ ngách để mời người ta mua giúp.
Đúng đoạn đường gần tới nhà nghỉ ấy, chị đã choáng váng khi nhìn thấy bóng người quen dừng xe. Đúng là chồng chị rồi, chồng chị đèo gái vào đây sao? Chị sững sờ buông luôn quang gánh. Chồng chị lấy áo mưa che cho người tình họ ôm nhau vào nhà nghỉ đó. Khốn nạn vô cùng. Gần 1 năm nay chồng chưa đưa cho chị 1 xu lẻ, mình chị phải lo tất cả. Lúc đi làm rồi chị cũng chưa hề biết tới đồng lương của chồng ra sao. Chị hỏi thì anh bảo, tiền anh để lo việc lớn còn mấy đồng mua sữa cho con thì chị tự lo được, hỏi anh làm gì.
Hóa ra tiền lo việc lớn mà chồng chị nói là việc này đây. Chị không thể để như thế được, chị gánh gánh rau lao theo 2 con người khốn nạn ấy. Rồi sẵn đòn gánh trên tay chị phang luôn 1 gậy vào chân gã chồng: “Đồ khốn nạn, con sữa không có mà uống anh lại có tiền đưa gái vào đây sao”? Tất cả mọi người trong nhà nghỉ thấy chị bán rau gầy guộc phang cho ông chồng một gậy như thế thì sửng sốt vô cùng. Không ai nghĩ chị lại có gan ấy.
Rồi chị ném tới tấp mấy mớ rau dập nát vì nước mưa vào mặt ả nhân tình khiến ả ta tối tăm mặt mũi. Chồng chị vội vàng lôi vợ ra khiến chị ngã dúi dụi rồi vội vàng đỡ ả nhân tình đứng dậy: “Cô mà động vào cô ấy lần nữa thì tôi giết, cút về nhà ngay”.
Chị choáng váng không tin nổi mắt mình, chồng chị đang ngang nhiên bênh bồ ngay trước mặt vợ. Người đàn ông như vậy thì còn thiết tha gì nữa chứ. Chị đứng phắt dậy định cho anh ta thêm một cái đòn gánh nữa thì cô bồ của chồng đã làm việc đó trước chị. Cô ta tát cho anh một cái tát nảy đom đóm mắt:
Video đang HOT
“Anh hứa bảo vệ tôi mà lại để cho cái bà bán rau bẩn thỉu này đánh tôi như thế à. Từ giờ trở đi đừng có vác mặt đến tìm tôi nghe chưa. Đồ hèn…”. Nói rồi cô ta lao ra ngoài bắt taxi mặc chồng chị níu giữ thế nào cũng không được.
Chị hả lòng hả dạ lắm, gánh rau bước đi, nước mắt hòa lẫn nước mưa thương cho số phận của mình. Nghĩ tới đứa con ở nhà chờ mẹ, lòng chị lại đau như cắt.
Theo blogtamsu
Được liệt vào 'hàng hiếm' vậy mà tôi thấy mình quá bất hạnh
Mọi người trong phòng cứ rãnh rỗi là đem tôi ra làm đề tài cho câu chuyện, người nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường.
Sau 2 năm làm đủ thứ việc linh tinh thì cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm nhân viên ở phòng ý tưởng của một công ty lớn.
Phải nói là tôi vui mừng và hạnh phúc vô cùng khi được làm đúng với những gì mình đã học.
Niềm vui ấy còn tăng lên rất nhiều khi ngày đầu tiên bước vào phòng, tôi ngỡ ngàng nhận ra mình là 'hàng hiếm'.
Tôi là á vương của phòng, còn nam vương thì thuộc về sếp của tôi, người mà đôi khi cả tháng mới được gặp mặt.
Ngay buổi đầu gặp gỡ ấy, tôi được các chị em chăm sóc tận tình và chu đáo, bàn làm việc sạch đẹp còn có cả hoa tươi, chị lớn tuổi nhất còn đứng ra đại diện tặng món quà đón người mới, khiến tôi xúc động suốt cả ngày.
Nhưng phút giây ngọt ngào ấy qua nhanh như gió, chiều đó tôi được gợi ý ra mắt tại một quán quen thuộc của cả phòng.
Tàn cuộc dĩ nhiên tôi là người đứng ra thanh toán, nhìn hóa đơn mà tôi cứ hoa cả mắt, tháng lương thử việc của tôi chắc không đủ.
Mỗi ngày tôi đều phải đến sớm, phải thuộc lòng xem thử từng người dùng những loại cafe có vị gì để tránh nhầm lẫn.
Hôm nào vô ý, thế nào tôi cũng bị ca cẩm nào là kẻ khinh người trọng, nào là nhìn trẻ vậy mà đầu óc cứ như ông lão 80, có chị còn nói tối hôm qua bị em nào nó cho leo cây hay sao như người mất hồn.
Thế là dường như rà trúng tần số, các chị ấy bắt đầu bàn tán về tôi hết sức sôi nổi.
Tôi cứ âm thầm chịu đựng hết ngày này đến ngày khác. Ảnh minh họa.
Rồi từ chuyện của tôi, các chị bắt đầu chương trình khởi động ngày mới với biết bao vấn đề hết sức to lớn.
Cái váy may ở đâu mà mặc đẹp thế, hôm nay dùng màu son này có hợp không, rồi tóc tai giày dép...
Chán chê thì bắt đầu chuyển sang tin sốt dẻo: cô A ở phòng kế toán đang ly thân với chồng, ông B ở phòng truyền thông qua đêm với gái lạ bị vợ bắt gặp...
Thậm chí các chị ấy hồn nhiên đến mức đem cả chuyện chồng 'không làm ăn gì được' kể vang vọng cả phòng, rồi cùng cười hả hê. Tôi ngồi nghe mà thấy nóng bừng cả mặt.
Nhiều lần đến giờ ăn trưa tôi kiếm cớ đi riêng nhưng cũng không xong.
Các chị mắng hết lời, nào là không có ý thức tập thể, không biết coi trọng đàn chị, có người nặng lời nói tôi sang chảnh, khinh người.
Nhưng nào có ai hiểu được nỗi khổ của tôi khi trong bữa ăn tôi lại phải tiếp tục nghe đề tài quen thuộc.
Và người đứng ra chủ chi chẳng phải ai khác ngoài tôi. Tôi cứ âm thầm chịu đựng hết ngày này đến ngày khác.
Vốn là 'hàng hiếm' nên tôi cứ tưởng các chị ưu tiên lắm, nào ngờ chiều nào cũng mình tôi là người về muộn nhất phòng.
Hôm thì chị về sớm đón con, em giúp chị nhé. Hôm thì chị phải đi ăn cưới, em biết mà phụ nữ thì cần nhiều thời gian em thông cảm nhé...
Không biết bao nhiêu là lý do hợp lý, đã vậy có hôm sếp đến bất ngờ thấy còn giờ làm việc mà phòng vắng tanh, tôi phải viện ra đủ mọi thứ cho êm chuyện.
Có lẽ hiểu được sự vất vả của tôi nên các chị luôn tìm cách trả công. Và một trong những cách đó là làm các bà mai mối.
Vốn là 'hàng hiếm' nên tôi cứ tưởng các chị ưu tiên lắm, nào ngờ... Ảnh minh họa.
Họ cứ liên tục giới thiệu cho tôi hết người này đến người khác và yêu cầu tôi gặp mặt.
Từ chối mãi cũng không xong nên cách đây 2 tuần tôi đồng ý một cuộc hẹn. Đó là em gái của chị T làm cùng phòng.
Sau buổi gặp tôi và cô ấy đều thấy cả hai có nhiều điểm khác biệt không hợp với nhau nên chúng tôi không liên lạc gì hết.
Vậy mà cách đây 3 ngày, mới đến chỗ làm tôi đã bị chị T mắng xối xả, chị nói tôi nhìn vẻ ngoài thấy hiền lành tử tế ai ngờ cũng thuộc dạng sở khanh.
Em chị có điểm nào không được sao đi quen rồi lại bỏ. Chị không để tôi thanh minh lời nào mà cứ kể vanh vách với tất cả mọi người trong phòng.
Chị biến tôi thành một kẻ khốn nạn đểu cáng, xấu xa đến mức không có điểm nào chấp nhận được.
Mọi người trong phòng cứ rãnh rỗi là đem tôi ra làm đề tài cho câu chuyện, người nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường.
Họ cứ xầm xì, mỉa mai rồi chỉ trỏ khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi thấy ức chế và giận vô cùng.
Chuyện đúng hay sai làm sao các chị ấy biết được mà đánh giá. Vả lại đó là chuyện riêng của tôi mà, có nhất thiết phải đem ra phán xét công khai hay không?
Ngày nào cũng vậy khiến tôi không còn chút hứng thú nào khi đến phòng làm việc. Sao đàn bà con gái nhiều chuyện quá vậy?
Theo Netnews
Ngủ lại nhà chồng sắp cưới 1 đêm để rồi chỉ trong vòng 5 phút đi vệ sinh tôi đã gặp chuyện Mắt tôi nhòe đi, toàn thân đau đớn, cố vùng vẫy nhưng càng làm càng bất lực. Tôi run rẩy ngồi ôm gối cho đến sáng sau khi cảnh tượng khủng khiếp ấy đã xảy ra. Ảnh minh họa Tôi và Minh quen nhau khi hai đứa cùng tham gia câu lạc bộ tiếng anh. Chúng tôi nói chuyện rất hợp và rồi...