Vợ đòi ly hôn khi tôi đề nghị mua nhà
Tôi 48 tuổi, vợ kém 4 tuổi, ở tỉnh, cả hai kinh doanh tự do.
Thu nhập của tôi khoảng 20 triệu một tháng, thu nhập của vợ gấp 2-3 lần tôi, chưa kể khoản thu bất thường của cả hai. Cưới nhau hơn 20 năm, cuộc sống chúng tôi tương đối êm đềm dù tính tôi chỉn chu, hướng nội, còn tính vợ trẻ con, hướng ngoại. Không có con nhưng tôi và vợ chẳng đặt nặng vấn đề này. Ước muốn duy nhất của tôi là mua được căn nhà riêng nhưng lần nào vợ cũng gạt đi, nói là sợ nợ; tôi buồn nhưng cũng không ép.
Tuần trước, chủ căn nhà tôi mướn lâu nay để kinh doanh ngỏ ý muốn bán và tôi không nỡ bỏ qua cơ hội này. Tôi tính nếu mua chỉ thiếu khoảng 500 triệu, khoản này không vấn đề gì so với thu nhập của vợ chồng tôi. Vợ lại điệp khúc sợ nợ, rồi nói không có con thì khi chết nhà để cho ai, còn doạ sẽ ly hôn nếu tôi cứ ép. Tôi biết nguyên nhân chính vợ không muốn mua nhà là sợ hụt tiền mua sắm đồ hiệu, xuất thân bình dân nhưng đồ vợ xài phải có “tên tuổi”, món rẻ vài triệu đến vài chục triệu, có vài món lên tới tiền trăm triệu.
Càng ngày mức độ nghiện mua sắm của vợ càng nặng, trong khi công việc của cô ấy không cần giao tiếp nhiều, không cần thiết khoe khoang, làm hình ảnh. Giờ đây, mỗi lần nhìn đống giày dép, túi xách, quần áo, mỹ phẩm chất đống trong căn nhà thuê chật chội, xuống cấp, tôi ngán ngẩm, không biết giải quyết sao cho phải. Không lẽ ly hôn?
Chỉ mong anh chân thật, rộng lượng
Em sinh năm 1983, quê ở Đà Lạt, theo đạo Phật, hiện sống và làm việc tại Sài Gòn, đã ly hôn 4 năm, đang sống cùng con trai 7 tuổi.
Chiều cao 1,58 m, ngoại hình khá ổn, em làm văn phòng, mức lương tạm được, đủ để lo cho 2 mẹ con. Em thuộc típ người truyền thống, sống chỉn chu, biết lo toan, biết cách cư xử, sống có trách nhiệm, thích chăm sóc người thân, gia đình và luôn giữ cho góc bếp đỏ lửa.
"Hạnh phúc là những gì còn lại sau khi đã mất đi tất cả. Những gì mất đi là bởi lẽ nó không thuộc về mình. Người biết đủ sẽ không thấy khổ sở và người thấy thiếu sẽ luôn cảm thấy đau lòng". Em đã ngoài 35, không mong gì hơn, chỉ mong tìm được bạn đời chân thật, nghiêm túc và rộng lượng.
Em viết thư này, hi vọng ở nơi nào đó có một người cảm thông được mình, cùng mình sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống và chăm sóc nhau lúc tuổi về già.
Vì càng trưởng thành, người ta sẽ càng cảm thấy cô đơn và làm thế nào để những người không hề quen biết có thể tìm thấy nhau? Chỉ cần anh mở lòng và cảm thấy phù hợp, hãy gửi thư cho em anh nhé.
Ví vợ là "hàng hết đát" khi kí đơn ly hôn, 3 năm sau gặp lại, chồng cũ chưa dứt câu mỉa mai thì nhận về lời nói chát chúa từ người đàn ông kế bên Trong lòng ghen tị và khó chịu, Thái thốt ra lời mỉa mai: "Không ngờ cô thật sự có người rước nhỉ? Cẩn thận kẻo bị lừa nhé". Vẫn biết phụ nữ cần phải làm đẹp và luôn giữ cho bản thân ngoại hình chỉn chu nhất có thể. Nhưng trong những khoảng thời gian nhất định của cuộc đời, nhất là khi...