‘Vợ đòi giữ t.iền, tôi tát sưng mặt’
Đọc bài viết: “Đàn bà đòi t.iền của chồng khác nào ôsin, gái bao ?” tôi cảm thấy tâm đắc và hả hê vô cùng.
ảnh minh họa
Bao lâu nay, mỗi lần anh em, bạn bè gặp gỡ tôi vẫn thường thấy một vài ông bạn than phiền chuyện bị vợ quản lý kinh tế. Có ông, vừa nhập tiệc đã vò đầu bứt tai xin bỏ qua khoản đóng góp vì “sáng hôm nay vợ chỉ cho 30 nghìn”.
Rồi có ông, vừa lĩnh lương chiều hôm trước, hôm sau mạnh miệng rủ bạn đi làm cốc bia, đến lúc đứng lên trả t.iền mới hốt hoảng nhận ra rằng, cái ví đã bị vợ móc ruột từ lúc nào.
Quả thực, nhìn mặt của các ông bạn lúc đó, tôi thấy tội nghiệp vô cùng. Tôi chưa lấy vợ, nhưng nếu lấy vợ mà vợ đòi quản lý t.iền kiểu đó, tôi tát sưng mặt.
Thứ nhất: Việc “móc túi” chồng bằng mọi cách rồi khư khư giữ t.iền của chồng chỉ làm mất đi giá trị của những người vợ.
Thứ hai: Việc phân phát cho chồng mỗi ngày dăm ba chục hay một vài trăm ngàn là một trong những cách hạ uy tín, cản trở sự nghiệp của chồng. Đàn ông, dù có tiết kiệm đến mấy, họ cũng cần có bạn bè. Hơn nữa, muốn thăng hoa trong sự nghiệp thì cần phải có mối quan hệ. Và tất cả các mối quan hệ đều cần phải dùng đến t.iền.
Sẽ không có người đàn ông nào có thể ngẩng cao đầu và mạnh miệng nếu trong ví mình chỉ có vài đồng bạc lẻ. Cũng sẽ không có người đàn ông nào có được những người bạn tốt nếu cuộc gặp nào cũng phải vò đầu bứt tai vì trong túi không có t.iền.
Video đang HOT
Còn quan niệm, nắm kinh tế để các ông không “mèo mả gà đồng”, nắm kinh tế để các ông tự thấy trách nhiệm với gia đình, vợ con thì các bà đã nhầm. Một khi bản tính lăng nhăng đã ăn sâu vào trong m.áu thì dù trong túi 0 đồng, các ông vẫn vơ quàng vơ xiên được ít nhất vài cô.
Nhiều cô bây giờ, chẳng cần t.iền, họ vẫn sẵn sàng ngả vào lòng các anh, thậm chí còn cho các anh thêm t.iền để chi tiêu cho rủng rỉnh, đỡ phải về nhà ngửa tay xin t.iền từ tay các cô vợ già.
Tôi có anh bạn, lương mỗi tháng được hơn 20 triệu. Công ty trả về tài khoản ATM. Thế nhưng, thẻ ATM chị vợ cầm. Anh ta không bao giờ được biết cái cảm giác cầm 20 triệu t.iền lương để chi tiêu nó ra sao.
Vì thế, mỗi lần ngồi với bạn bè, nghe bạn bè thông báo, nay lĩnh lương, nay lĩnh thưởng, được từng này, được từng kia anh ta đều cúi gằm mặt hoặc cười một cách chua chát. Sau đó, anh ta dần tránh mặt những buổi gặp gỡ bạn bè.
Một năm sau, anh ta gọi cả nhóm bạn thân ngày nào đi nhậu và tuyên bố đã ly hôn. Cả nhóm sửng sốt, nhưng anh ấy chỉ cười: “Cái cảm được tiêu t.iền do mình làm ra, được tự do và không phải lo mỗi ngày trở về nhà, vợ rình rình móc ví rồi tra hỏi t.iền tiền khiến mình như được hồi sinh”.
Rồi một anh bạn khác, đi làm công ty tư nhân, lương mỗi tháng 8 triệu. Lĩnh lương lúc sáng thì tối về vợ “tịch thu” toàn bộ. Sau đó, mỗi lần cần đến t.iền, anh ta phải xin vợ rồi phải ngồi “giải trình” đứt lưỡi mới được vợ phát cho dăm chục nghìn.
T.iền đi ăn sáng, t.iền café với bạn bè, t.iền mua vài cốc bia đãi bạn thì không bao giờ vợ duyệt. Lý do vợ anh đưa ra là, vợ con còn đang đói dài răng, “thóc đâu mà đãi gà rừng”.
Thế nhưng, chị vợ không hiểu rằng, anh ta làm kinh doanh. Chẳng có ông nào làm kinh doanh một mình. Cũng chẳng ông nào có thể “tay không bắt giặc”, ngồi một chỗ mà khách hàng tự tìm đến. Vậy nên, sau 2 năm, nhóm bạn thân chúng tôi chẳng mấy bất ngờ khi cô vợ gọi điện khóc lóc vì phát hiện ra khoản nợ “khủng” của chồng.
Trong khoản nợ ấy, anh ta khai: đó là t.iền xăng xe, t.iền điện thoại, t.iền đi ngoại giao, t.iền ăn sáng, t.iền ma chay cưới hỏi … Vợ không chịu chi nên anh ta phải đi vay để tiêu.
Vậy nên mới nói, chỉ có các bà vợ kém thông minh và thiếu năng lực, thêm vào đó thiếu tự tin thì mới quản chồng bằng cách giữ chặt ví t.iền của chồng như vậy.
Theo Phununews
Kiếm 40 triệu/tháng, chồng kiệt sỉ đưa vợ 500 nghìn đi chợ cả tuần
Bà nói "mày cứ gửi mẹ giữ, chứ vợ không biết quản lý t.iền thì làm bao nhiêu cũng hết". Khi tôi nói "Anh ấy giữ t.iền chứ con có đồng nào đâu", anh nghe vậy quay sang đ.ánh tôi tới tập.
Xin chào các độc giả của mục tâm sự , tôi năm nay đã 30 t.uổi, có hai con trai. Chồng hơn tôi 5 t.uổi nhưng tính tình cay nghiệt với vợ vô cùng. Tôi không nói xấu chồng, nhưng anh ấy ngày càng quá đáng, không chỉ với tôi mà còn với cả con của mình nữa. Suốt 6 năm chịu đựng là 6 năm tôi sống trong mòn mỏi cũng chỉ vì con mình.
Tôi lấy chồng năm 24 t.uổi, chồng tôi cùng quê. Anh ấy làm công nghệ thông tin nên lương cũng được hơn 20 triệu, cộng với những khoản thu nhập ngoài ngót nghét cũng gần 40 triệu. Nhiều người bảo tôi, lương chồng cao thế thì mẹ con tiêu xông xênh. Nhưng nào đâu được như vậy, cũng bởi anh thấy mình kiếm ra t.iền nên coi khinh vợ ra mặt. Đặc biệt là từ ngày anh bảo tôi tạm lui về chăm con, k.iếm t.iền nuôi vợ cứ để anh lo.
Tôi thấy anh tuyên bố thế chẳng qua là vì oai, chứ thực tế anh rất ki bo, tiêu chi li từng đồng một. Mỗi tuần chồng đưa tôi 500 nghìn t.iền đi chợ. Khi tôi nói "như thế sao đủ được mình, còn 2 đứa con đang t.uổi ăn t.uổi lớn cơ mà". Anh tiếp lời "em cứ tiêu, hết anh lại đưa tiếp cho. Em ở nhà chi tiêu gì mấy đâu mà kêu". Nhưng sự thật là khi chưa hết một tuần tôi đã tiêu hết 500 nghìn đó, nói anh đưa thì anh lại hét lên "giời ơi, ờ nhà tiêu gì mà lắm thế".
Đôi khi bị chồng nói này nọ, tôi ức chế lắm. Làm gì có cái kiểu "tiền ai người đó ăn, ai muốn tiêu nhiều thì tự đi mà kiếm". Anh cứ coi tôi như ô sin không hơn không kém. Mới ngày hôm qua, 20/10 anh mua một lượt quà tặng mẹ, tặng chị em đồng nghiệp cơ quan nhưng chẳng đoái hoài đến vợ.
Thậm chí một cánh hoa cũng không có chứ nói gì đến cái lớn lao. Tôi buồn, tôi giận dỗi, anh ta lại nói "Vợ chồng gần gũi có gì đâu mà đòi. Quà anh cho em là t.iền anh đưa mỗi tuần đấy, anh nuôi mẹ con em cả 6 năm nay rồi còn đòi gì".
Cũng chỉ vì anh đối xử với tôi như thế mà bố mẹ anh, các em anh cũng bắt chước để đối đãi với tôi không ra gì. Ngày mẹ anh, em anh lên ở hàng tháng trời, tôi nai lưng ra phục vụ. Có hôm, tôi phải hì hụi dậy sớm giặt tay cả một chậu quần áo đầy. Khi tôi đề nghị anh mua máy giặt, anh gạt phăng đi "Em không đi làm ở nhà làm cái gì. Mua máy giặt chỉ tổ tốn điện ra".
Thế rồi tôi đành ngậm ngùi với cuộc sống hiện tại. Mẹ anh suốt ngày ca thán "sao cô chậm chạp thế", "mẹ chồng đến mà chỉ mua chừng này thức ăn thôi à", "sao ngày nào cũng thịt lợn thế",...Tôi nghe mà ứa nước mắt "anh ấy chỉ đưa con chừng ấy t.iền thôi mẹ à. Nghe thế bà lại kêu lên "là phụ nữ phải biết cân đối và vun vén chứ".
Cũng hôm đó về bà bù lu bù loa lên nói rằng, tôi không biết chi tiêu rồi bà đòi giữ hết t.iền lương mỗi tháng của anh. Bà nói "mày cứ gửi mẹ giữ, chứ vợ không biết quản lý t.iền thì làm bao nhiêu cũng hết". Khi tôi nói "Anh ấy giữ t.iền chứ con có đồng nào đâu", anh nghe vậy quay sang đ.ánh tôi tới tập. Hôm đó, tôi uất quá nói ra hết suy nghĩ kìm nén lâu nay, tôi cũng nói thẳng "Nếu anh còn đ.ánh tôi lần nữa, tôi báo cho bố mẹ tôi. Và tôi sẽ ly hôn. Tôi cũng chán cảnh này rồi".
Nói thật, mẹ chồng anh nghe thế cũng sợ, cũng bởi gia đình bà đã có 2 người con ly hôn. Bà đi đâu cũng bị người ta xoi mói "do ăn ở nên mới thế". Mặt khác, bố mẹ tôi cũng là những người có tiếng ở quê, bà cũng sợ mang tiếng với thông gia nên nhún nhường. Sau hôm đó, mẹ chồng tôi sắp xếp về quê, khi về bà còn dặn tôi đừng dại dột, không có gì là không giải quyết được. Còn tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều.
Rồi tôi quyết định cho con đi trẻ để tôi đi làm. Chồng tôi nghe quyết định thế, im lặng rút hầu bao đóng t.iền học phí. Tôi đi làm chỗ đó, lương cũng được 7.000.000đ/tháng. Nhưng tôi chỉ bảo anh lương tôi 4000.000đ/tháng. Sở dĩ tôi làm thế là vì, từ ngày tôi đi làm chồng tôi giảm bớt t.iền ăn của mẹ con tôi mỗi tuần còn có 300.000đ. Nếu biết tôi lương cao hơn thế kiểu gì anh cũng cắt hết viện trợ của mẹ con tôi.
Dù không nói ra, nhưng tôi rất buồn phiền, bởi tôi biết rằng. Chồng tôi đang ngầm tích cóp riêng- theo như mọi người nói là quỹ đen. Và chính tôi cũng chưa bao giờ biết khoản t.iền đó là bao nhiêu. Anh đi làm phải chục năm nay, lương tháng đều đều như thế nhưng chưa một lần anh tin tưởng mà giao cho vợ cầm. Chỉ chừng đấy thôi tôi cũng đủ tủi nhục lắm rồi.
Theo Đời sống pháp luật
Chồng ơi, bồ đòi t.iền “yêu” kìa, có cần em trả giùm cho không? Anh xin em, là anh sai rồi, hãy để anh làm lại, anh không muốn mất con và em, em đừng như thế này nữa. Em nhìn con đi, nó sợ em, mấy tháng nay con sợ em, em không nhận ra ư? Tôi phát hiện chồng mình ngoại tình đến nay đã được 2 tháng 2 ngày và 12 giờ, cái khoảnh...