Vợ đi xa nhà mới biết mình là gay
Vợ đi làm ăn xa, ở nhà, tôi đem lòng yêu cậu bạn thân, một tình yêu đồng giới!
ảnh minh họa
Tôi năm nay ngoài 40 tuổi, tôi đã băn khoăn rất nhiều không biết có nên nói chuyện của mình ra hay không. Chỉ còn hơn một tháng nữa là vợ tôi về nước. Tôi đấu tranh tư tưởng dữ dội giữa việc công khai sự thật ấy cho vợ hay giấu kín đến hết đời vì con cái, vì gia đình.
Thực ra hôm trước tôi cũng đã quyết tâm sẽ nói thật cho vợ biết vì tôi cũng sợ rằng chẳng thể giấu kín mãi chuyện này. Nhưng rồi khi đọc những dòng tâm sự của mọi người qua các bài viết về chủ đề đồng tính Sắp cưới mới biết mình đồng tính; Lừa vợ để ngoại tình đồng tính; Bị vợ khinh khi thú nhận đồng tính tôi lại phân vân, lưỡng lự. Cuối cùng tôi đành viết những dòng này, mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, cho tới bây giờ gia đình tôi vẫn được coi là một gia đình lí tưởng. Tôi và vợ lấy nhau tới giờ đã hơn chục năm. Cô ấy kém tôi 7 tuổi, là một người vợ đảm đang, ngoan hiền. Với gia đình hai bên nội ngoại đều chu toàn phận làm con. Ngày trước chúng tôi lấy nhau, cũng tìm hiểu hơn 2 năm trời. Ban đầu là do gia đình giới thiệu, sau đó hai đứa đi lại, làm quen. Thấy cô ấy nết na, thùy mị nên tôi cũng ưng. Hơn 2 năm kể từ ngày quen biết chúng tôi quyết định cưới nhau.
Lấy nhau cho đến giờ đã hơn chục năm, có với nhau 2 mặt con, tuy có những lần xô xát, giận dỗi nhưng nhìn chung cả hai vợ chồng đều quý mến nhau, không có gì là quá đáng cả. Tôi cũng rất hài lòng về tổ ấm của mình, nhất là khi cô ấy nuôi dạy hai con khá tốt. Tôi chẳng bao giờ hình dung và biết được rằng con người thật của mình là như thế nào. Chỉ tới khi vợ tôi đi xuất khẩu lao động 2 năm, tôi mới biết mình là người đồng tính.
Thú thực bản thân tôi không hề muốn điều này. Tôi biết điều ấy là bất thường mà tôi thì chỉ muốn mình là một người bình thường như bao người khác mà thôi. Hơn nữa tôi đang có một tổ ấm rất hạnh phúc, vợ con đuề huề nên tôi không muốn bản thân mình khác thường để những người xung quanh phải khổ. Nhưng ở đời, không phải điều gì cũng như mình mong muốn.
Vợ tôi đi làm ở nước ngoài hai năm, lấy chút vốn liếng về cho gia đình. Tôi cũng ủng hộ việc đó vì nghĩ thời gian 2 năm không phải là quá dài. Vợ sang đó cũng chỉ làm việc nhàn hạ, kinh phí đi cũng không quá đắt đỏ nên động viên vợ chịu khó xa nhà 2 năm để kiếm chút vốn về rồi hai vợ chồng mở hàng kinh doanh mới. Từ khi vợ tôi đi, tôi cũng luôn nhủ lòng phải giữ gìn bản thân, tránh tình trạng như nhiều cặp vợ chồng khác vẫn rơi vào đó là vợ vắng nhà chồng lại bồ bịch, ngoại tình. Bản thân tôi không hề thích như thế chút nào vì như vậy là rất có lỗi với vợ, với con.
Tôi ở nhà nuôi dạy hai con, đi làm công việc thường ngày của mình. Chỉ có thêm một hoạt động là tối tôi tôi hay gọi anh bạn thân sang nhà làm tí bia, xem bóng đá. Người bạn này đã chơi với tôi khá lâu rồi, đến giờ anh ấy vẫn chưa có gia đình nên tính tình cũng phóng khoáng, thời gian rảnh rỗi nên bất cứ khi nào tôi gọi là anh ấy đến được ngay. Vì không vướng bận gia đình nên hầu như tôi nào anh bạn của tôi cũng tạt qua nhà tôi ăn uống, ngủ nghỉ lại luôn. Tôi thấy thế cũng vui vì hai anh em hợp tính nhau. Chuyện gì cũng rất tâm đầu ý hợp, lại có thêm người hai con tôi cũng vui hơn. Chính vì thế tôi rất vui kể từ khi vợ đi lại có anh bạn thân tới nhà liên tục.
Nhưng rồi cho tới một hôm, anh ấy ngủ lại nhà tôi, giữa đêm khuya tôi dậy uống nước thì anh ấy ôm chầm lấy tôi từ phía sau và nói: “Tôi yêu cậu”. Thú thực lúc ấy tôi sốc lắm, tôi còn tưởng cậu ấy đùa. Thế rồi cậu ấy bắt đầu bộc bạch, thổ lộ tình cảm với tôi. Hóa ra bao nhiêu năm nay cậu ấy không lập gia đình vì cậu ấy là gay, cậu ấy đem lòng yêu tôi từ lâu rồi nhưng vì tôi đi cưới vợ nên cậu ấy cứ ở vậy, không dám ngỏ lời cùng tôi.
Tôi không biết có nên nói rõ ràng với vợ chuyện mình đồng tính hay không? (Ảnh minh họa)
Kể từ khi cậu ấy nói những lời như vậy, không hiểu sao tôi không thấy sợ mà lại thấy thương người bạn này hơn. Dần dần, ngày nào cậu ấy cũng tới nhà tôi, ăn cơm, ngủ lại nhà như người thân. Thế rồi tôi không hiểu nổi mình nữa, tôi cũng có cảm tình với cậu ấy lúc nào không hay. Ban đầu là cảm giác, là sự gần gũi, gắn bó và yêu thương, cuối cùng tôi và cậu ấy cũng đã quan hệ tình dục với nhau. Mỗi lần như vậy tôi lại thấy có lỗi với vợ vô cùng. Nhưng giờ đây mỗi lần nghĩ về vợ tôi không có cảm giác yêu thương nữa mà chỉ thấy có lỗi. Ngược lại, trái tim, khối óc của tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ về người bạn đồng giới của mình.
Tôi thấy mình không thể sống được nếu thiếu cậu ấy, tôi đã quá quen thuộc với cậu ấy rồi. Cậu ấy cũng nói với tôi rằng sẵn sàng tôn trọng quyết định của tôi, tôi muốn giấu giếm chuyện này cậu ấy cũng đồng ý. Chỉ cần tôi đáp lại tình cảm của cậu ấy là được. Nếu là những ngày đầu, tôi cũng đã định sẽ giấu giếm vợ và ở bên cậu ấy như 2 người tình nhân. Nhưng càng ngày tôi càng yêu cậu ấy hơn, tôi không muốn cậu ấy phải chịu thiệt thòi, muốn được ở bên cậu ấy mọi lúc, mọi nơi chứ không phải là giấu giếm, vụng trộm. Song nghĩ đến người vợ tốt bụng, ngoan hiền của mình tôi lại thương. Cô ấy chẳng có lỗi lầm gì, chịu bao khổ cực, chấp nhận xa chồng, xa con để đi làm kinh tế, lo cho gia đình, giờ đây về lại nói chồng yêu người khác, không phải đàn bà mà lại là một người đàn ông thì cô ấy sẽ chịu đựng thế nào? Hơn nữa, các con tôi rồi sẽ ra sao đây?
Bao nhiêu luồng suy nghĩ cứ bủa vây lấy tôi. Tôi không biết nên chọn giải pháp nào cho hợp lí. Phần thì muốn nói ra tất cả để không phải cắn rứt lương tâm, phần lại muốn che giấu để vợ con không phải khổ. Tôi không biết phải làm gì, mạo muội lên đây mong mọi người cho tôi một lời khuyên!
Video đang HOT
Theo Eva
Ở nhà chồng, với tôi lúc nào cũng là 1 bi kịch
Đầu tiên, tôi xin được kể về gia đình mình và bản thân. Gia đình tôi có thể nói là căn bản, bố mẹ tôi đều là giáo viên, ông bà mới ngoài năm mươi tuổi. Cấp hai, cấp 3 tôi học xa nhà. Đại học, tôi cũng đi 900km để vào miền Trung học.
Tính tôi hiền, không thích bon chen, căm ghét ai hay để ý mà ganh tị với ai. Tôi không có người yêu. Sau đại học, tôi ra Bắc tìm việc. Hiện tại tôi giảng dạy tại một trường đại học cách nhà tôi 90km. Tôi ở tập thể, ít bạn bè thân.
Cuộc sống cứ êm ả như vậy, nên tôi vừa ngây thơ, vừa khù khờ. Tôi có một vài người theo đuổi, nhưng cứ gặp mà không thích một cái là tôi tạm biệt ngay. Không cho người ta cơ hội, cũng không đắn đo là anh ấy được như vậy, mình thử cho mình một cơ hội xem sao.
Tình cờ tôi gặp anh - hiện là chồng tôi bây giờ, trong một đám cưới của nhà thông gia bên họ ngoại nhà tôi. Chú ruột tôi lấy vợ ở đây. Tôi phải gọi anh trai của thím là bác trai và bác gái. Con trai của bác ấy là bạn thân của chồng tôi.
Lúc gặp anh, anh chỉ nhắn vài tin, liếc mắt đưa tình vài lần, thế là tôi đổ luôn. Chúng tôi hẹn hò, đi chơi. Anh không mời tôi cà phê, xem phim, hay mua quần áo, đồ đạc gì tặng tôi bao giờ. Lúc ấy tôi không để ý chuyện tiền nong của anh, anh tâm lý hay không, công việc ổn hay không, tính tình điềm đạm, chín chắn hay không. Yêu thì cứ yêu thôi và cũng không dự tính gì.
Tôi không biết mình thuộc kiểu người gì nữa. Tôi về nhà anh đôi lần, tôi cũng không xem bố mẹ anh làm nghề gì, nhà cửa nhỏ bé ra sao, xa xôi thành phố cỡ nào. Tôi ở trọ, anh đi làm về thì qua chỗ tôi chơi, ăn cơm. Rồi chuyện đi quá giới hạn cũng xảy ra.
Anh cũng mất đi lòng tự trọng, ra ngoài mất tự tin, hay sĩ diện hão và ai động vào, anh như nhím xù lông. Tôi hối hận và khóc rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Tới khi tôi nhận ra anh có công việc lương thấp, vất vả, nhà xa đi lại khó khăn, tôi muốn chia tay, nhưng anh không đồng ý. Tôi tắt điện thoại, không liên lạc, nhưng tôi vẫn ở nhà trọ đó và thành phố bé tí ấy. Tôi có ở đâu mà anh không tìm ra. Tính anh nóng nảy và hung hăng. Chúng tôi có một vài trận xung đột, sau đó anh luôn là người quay lại trước. Tôi mủi lòng, lại tha thứ cho anh.
Trước khi cưới, anh về nhà tôi 2, 3 lần. Bố mẹ tôi là người thương con, tâm lý với con nên chưa bao giờ đánh và áp đặt chúng tôi bất cứ chuyện gì. Bố và em gái tôi có phàn nàn về anh nhưng tôi vẫn theo ý mình. Cuối cùng thì một đám cưới diễn ra.
Về làm dâu nhà anh, tôi mới thấm thía. Hàng ngày tôi đi dạy cả đi cả về là 20km. Dạy sáng xong dạy cả chiều mà đi nữa cộng lại là 40km. Nhưng đường đi khó, nếu mưa thì lần nào tới cơ quan tôi cũng ướt như chuột lột. Nhà chồng tôi cách thành phố 10km, nhưng nông thôn vẫn là nông thôn, cách sống khác nhau một trời một vực. Ở đấy, không dịch vụ gì, đi đâu, mua gì cũng khó khăn.
Gia đình chồng buôn bán nên ai cũng ăn to nói lớn. Điều làm tôi sốc hơn là một ngày, nhà chồng tôi phải cãi nhau ít nhất từ một đến ba lần. Bố chồng tôi là người quanh năm ở nhà làm hàng nên tính ông bảo thủ, gia trưởng, để ý người khác, bắt người khác phải làm theo ý mình nếu không ông sẽ chê bai, hoặc chửi bới.
Mẹ chồng tôi đi chợ, bà thì thoáng hơn một chút nhưng cũng hay chửi con cái và nói với chồng con giọng rất khó nghe. Ông bà bữa nào cũng uống chung một cốc rượu, ông hút thuốc nữa. Việc nói bậy, chửi người, gần như là thói quen của gia đình chồng tôi.
Chồng tôi từng đi làm hai, ba năm. Tôi sinh con, chồng tôi phải ở nhà trông con vì nhà không còn ai và lương chồng tôi lúc đó đang bấp bênh. Hàng ngày ở nhà, tôi dạy theo tiết, còn đa phần được nghỉ thì ở nhà phải trông con để chồng làm cho ông bà.
Chồng tôi không làm ông chửi, làm nhưng không đúng ý ông cũng bị chửi. Anh chẳng khác gì cái máy, từ ăn, ngủ, chơi đều bị bố mẹ quản lý. Bà nắm kinh tế, bố chồng tôi cũng phải hỏi bà tiền nong.
Chồng tôi đi đâu xin một đồng bà cũng không cho, hoặc cho thì bị chửi, cả nhà phải nói nhau một hồi mới có tiền. Lương của tôi thì chi tiền đi lại, cưới xin trong trường, mua sữa-bỉm-hoa quả cho con. Thi thoảng anh cũng hỏi tôi tiền, tôi đưa cho anh mua cái quần, cái áo, lại đóng tiền ăn cho bà nên tôi vẫn phải để anh xin tiền bà.
Tôi thấy ông bà như thế nên không bao giờ đổ thêm dầu vào lửa. Tôi nghĩ chồng có nhiều bế tắc, nên lúc nào cũng nhẹ nhàng với anh. Nhưng anh vẫn điên lên và bảo tôi là lúc nào cũng kêu ca, hành hạ anh. Anh cứ bơ đi mà không hề quan tâm tới vợ con và tương lai hai đứa.
Ngày lễ, anh chưa bao giờ tặng hay chúc tôi điều gì. Uống rượu về hoặc bị ông bà nội chửi thì anh cũng chửi tôi, lăng mạ tôi. Có lúc anh lấy cả bố mẹ tôi ra để nói, anh hung hăng, cục cằn không khác gì bố chồng tôi. Anh giống như cái máy, bị bố mẹ chửi nhiều, anh chai lì và biến thành bản sao.
Anh cũng mất đi lòng tự trọng, ra ngoài mất tự tin, hay sĩ diện hão và ai động vào, anh như nhím xù lông. Tôi hối hận và khóc rất nhiều. Tôi cảm thấy có lỗi rất nhiều với bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi mất bao nhiêu công sức, kỳ vọng giờ tôi lại chọn phải người chồng không ra gì, cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Tôi trách mình khờ khạo, không biết coi trọng bản thân nên mới đến nông nỗi này.
Ở nhà chồng đối với tôi bây giờ, lúc nào cũng là bi kịch. Tôi trở thành người ít nói vì thấy chồng nói đúng hay nói sai đều bị chửi. Có lúc tôi nói chẳng có ý gì, nhưng bố mẹ chồng định kiến nghĩ là tôi lên lớp, láo hoặc cãi lại.
Ngày nào đi làm về, đi xa đã đành, về nhà tôi còn phải nghe đôi ba lần gia đình chồng nói nhau, chuyện đôi khi rất nhỏ nhưng lại hóa thành to. Con nhỏ, lười ăn nên tâm lý tôi hay căng thẳng. Chồng thì hút thuốc, uống rượu không theo liều lượng nào. Anh hay ốm đau, bệnh tật, không tới mức phải vào viện nhưng lúc thì đau lưng, đau cổ, đau khớp, đau bụng.... Công việc chưa có.
Tôi nói con lớn rồi, anh nghe ngóng công việc rồi đi làm. Tôi còn tìm việc, hỏi han cho anh được đôi ba chỗ, mua cả hồ sơ về anh cũng không quan tâm, lấy lí do là con nhỏ, anh đi làm không ai trông, cứ từ từ rồi tính. Tôi cứ sống trong mớ bòng bong như thế, chỉ mong nghĩ ra cách nào giải quyết khó khăn lớn này.
Cách đây ba bốn tháng, tôi bàn với chồng mở quán kinh doanh hoặc vay tiền mua đất rồi mở quán ngay cạnh trường tôi. Vì bên đó đất đang rộng và tương lai các trường đại học sẽ chuyển dần vào đó. Vợ chồng sang đấy, vừa tiện cho việc đi lại, con bây giờ một tuổi gửi được rồi, lớn một tí đi học cũng tiện. Đặc biệt là giải quyết mâu thuẫn gia đình, giúp anh tự lập, chủ động cuộc sống rồi cuối tuần về với ông bà.
Tôi thuyết phục mãi nhưng anh không dám làm. Đợt hè vừa rồi, tôi về quê ngoại, anh nói sẽ về thưa với bố mẹ tôi mọi chuyện và quyết định. Anh nói anh sẽ đi làm, tôi và con vẫn ở đó. Nhưng tôi không đồng ý. Tối đó tôi vừa nói vừa khóc và giải thích lí do.
Bố mẹ tôi xót xa lắm, ông khuyên chồng tôi và phân tích, gợi ý một vài ý tưởng về công việc và động viên anh nên mạnh dạn làm, rồi hai vợ chồng ra ngoài ở. Thật ra cũng gần mà tiện cho cả đôi bên. Tuy biết con gái sẽ khó khăn, nhưng thấy tôi càng ngày càng gầy, tinh thần như thế nên bố mẹ cũng chỉ biết nói vậy.
Dùng dằng một tháng, anh vẫn để đó. Bàn tiếp với anh, một là anh tảng lờ không nghe, nghe là y rằng cãi nhau. Tôi nhiều lần muốn ly hôn vì thấy anh quá nhu nhược.
Anh nói với tôi nhiều lần rằng anh sẽ tính, sẽ nghĩ nhưng rồi tôi không thấy anh hành động gì. Đỉnh điểm là hai tuần nay, tôi hỏi được một chỗ trọ giá rẻ, phòng rộng ở ngay trung tâm thành phố và đó là nhà trọ của bà cô chồng tôi. Gia đình cô tư tưởng rất thoáng, cô hiểu biết và tâm lý (theo như tôi nghĩ), mọi người luôn ủng hộ và động viên tôi phải ra ngoài ở.
Cô sẽ trông con luôn hộ tôi vì cô đang trông cháu ngoại. Tôi thấy vui quá, về bàn với chồng, anh chẳng nói một lời. Anh nói tôi viển vông, hão huyền. Gốc gác, gia đình ở đây, tiền không có mà toàn nghĩ đâu đâu. Tôi buồn lắm. Tôi yêu anh, nhẫn nhục vì anh, chia sẻ với anh cả tinh thần lẫn vật chất, tìm hướng đi của hai vợ chồng. Anh không những không ủng hộ, trân trọng mà còn thờ ơ, trách cứ tôi.
Một tối, anh nói 2-3 tháng nữa sẽ đi làm, công việc ổn ổn rồi sang bên kia. Tôi đồng ý nhưng tôi nghĩ cứ nên nói với ông bà (vì đứa con gái nhà cô tôi nói với tôi rằng, chị thống nhất ý kiến sớm để em giữ phòng, vì phòng này có nhiều người đặt lắm rồi). Và chúng tôi cũng phải nói để xem ý ông bà, ông bà cho bao nhiêu tiền hay chúng tôi tự lo. Đúng lúc ấy, tôi bị lỡ kế hoạch, tôi mang thai được 6 tuần nhưng không phát hiện ra.
Bố mẹ đẻ tôi thì bảo để đẻ, bao giờ sinh thì gửi đứa đầu tiên về ngoại. Cứ cho nó ở đây 1 năm đến khi tròn 3 tuổi thì lên học, còn bé thứ 2 lúc ấy 1 tuổi là vừa. Bố mẹ lúc đầu cũng khuyên tôi ra ngoài nhưng thấy tôi có thai thì mẹ bảo tôi nên để lại, ở đó thêm một năm nữa, rồi bố mẹ trông hộ một đứa trong một năm, lúc ấy ra ngoài làm cũng chưa muộn.
Nhưng tôi đã định việc gì mà không làm ngay, thì chắc chắn sẽ nhiều vấn đề nảy sinh. Tôi hỏi ý kiến mẹ chồng, bà bảo giữ lại thai, bố chồng thì bảo tùy tôi quyết định. Tôi hẹn với chồng là cuối tuần thưa với ông bà. Tối đó thứ 7 anh đi uống rượu thì tôi ở nhà. Tôi thưa trước với ông bà là tối mai vợ chồng con xin phép có cuộc họp gia đình, chúng con muốn...
Tôi chưa nói xong thì bố chồng tôi đã nói mấy câu như đi thì đừng quay đầu về, rồi ngày trước lẽ ra không cho lấy tôi nhưng vì tôi về đây đã có bầu. Ông cũng nói có đi thì chồng tôi cũng phải xin ông bà, ông nói ở lại thì cũng phải ở. Còn ý kiến của tôi ông đồng ý.
Còn bà, bà tỏ vẻ tức tối và nói như ông rằng đi thì đừng bao giờ qua đầu về gọi ba ơi, mẹ ơi. Đi là đi luôn, mai đi cũng được. Rồi bà nói tôi sướng không biết hưởng, xóm này có ai được như tôi, bà nói tôi là đồ phụ bạc.
Lúc ấy tôi tức lắm cũng nói lại mấy câu rằng tôi không có bụng dạ nào, sao bà bảo tôi phụ bạc. Tình hình như thế, tôi muốn chồng ra ngoài cho anh ấy va chạm. Tôi một thân một mình, lấy chồng xa quê, anh ấy mãi như thế thì tôi biết nương tựa vào ai? Tóm lại, cả hai ông bà đều tức giận và nói những câu không hay.
Tối hôm sau, nhà chú chồng tôi có giỗ. Giữa bao người trong nhà, ai cũng ủng hộ việc vợ chồng tôi tự lập kinh tế. Các bác chú nhà chồng bảo đừng để thành mâu thuẫn gia đình để làng xóm cười. Họ cũng cho việc ông bà nói chúng tôi đi đừng về là không được. Nhưng ông bà vẫn rất cổ hủ và định kiến. Sau đó, hai buổi tối liền, tôi bị mẹ chồng chửi sau lưng. Trước mặt tôi thì bà không nói gì.
Tôi nói với chồng, tôi có thai đi lại vất vả, anh chưa chia sẻ được việc gì. Tôi cảm cúm anh không hỏi han, tôi lo việc của hai đứa thì bị ông bà chửi mà anh cũng im lặng. Ít nhất anh cũng phải lên tiếng là dự định sẽ đi, chứ không mọi người lại cho là tôi tinh tướng này kia. Vậy mà anh cũng thờ ơ.
Hôm qua tức quá, tôi với anh cãi nhau. Anh nói quyết định ở lại. Tôi không muốn nghe và tôi nói, một hai ngày nữa họp gia đình, anh sẽ phải quyết định. Riêng bản thân tôi, tôi không ngại điều gì bởi tôi không sai.
Anh nhu nhược không nói, thì tôi sẽ nói vì đó là cuộc đời tôi và con tôi. Tôi sẽ xin phép nói đầu đuôi lí do tôi xin sang bên kia ở. Ý tốt của tôi, ông bà không hiểu lại quy chụp cho tôi là tôi thế này thế kia thì tôi cũng sẽ nói đó cũng là cách giải quyết vấn đề hơn là hàng ngày cứ phải đối mặt với nó và chồng tôi thì mãi như thế.
Tôi cũng sẽ nói chồng tôi ở lại thì tôi sẽ ra đi, vì chúng tôi không chung chí hướng. Tôi xa quê lập nghiệp, tôi đồng cam cộng khổ cùng anh nhưng anh không muốn thì tôi sẽ dừng lại.
Tôi có nên ở lại nhà chồng rồi hàng ngày cứ đi đi về về 20-40km? Con cái sống trong môi trường như thế, chồng thì tôi không biết anh ấy có tu chí, trách nhiệm hay tâm lý hơn với tôi không? Hiện giờ tôi rất mệt mỏi.
Tôi cũng nghĩ ở với anh - con người nhu nhược, nóng nảy như thế thì cuộc sống tôi sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc. Còn ông bà nội, nếu không biến được mình thì cũng biến con mình thành cái máy, thành bản sao như con trai ông bà. Tôi sợ những điều ấy lắm. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng nghĩ ở với anh - con người nhu nhược, nóng nảy như thế thì cuộc sống tôi sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc. Còn ông bà nội, nếu không biến được mình thì cũng biến con mình thành cái máy, thành bản sao như con trai ông bà. Tôi sợ những điều ấy lắm.
Dù khó khăn nhưng tôi nghĩ, mình không giàu sẵn, thì phải chấp nhận tự làm tự ăn. Còn hơn phụ thuộc gia đình như thế. Ra ngoài, có ai biết là chúng tôi sẽ giàu hơn, sướng hơn, chồng tôi có ngoan hơn đâu. Nhưng không cố gắng làm thì sao biết được. Với lại, còn hơn là suốt ngày nghe ông bà chửi và cứ ở mãi trong một môi trường như thế.
Hôm qua tôi đã nói với anh: "Anh ở lại, tôi tôn trọng. Nhưng tôi muốn tìm một hướng đi mới, độc lập và tự chủ, dù khổ nhưng được làm theo ý mình". Tôi thật sự muốn ly hôn nhưng nghĩ đến con, danh dự và công lao của bố mẹ đẻ của tôi, nghề nghiệp của tôi, thì tôi còn nhiều đắn đo, bộn bề suy nghĩ quá. Tiến không được, mà lùi cũng không xong.
Bây giờ tôi nên làm gì? Hay tôi đang trầm trọng mọi việc lên? Tôi có nên ly hôn không? Có nên để lại cái thai? Tôi nhận mình là một người ít kinh nghiệm, mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên chân thành nhất. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Tôi muốn bỏ người yêu mình 8 năm Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra. Nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình,...